Chúc Dĩ Lâm mặt lạnh quanh năm, cứ như vậy, người ngoài đều nghĩ rằng tính tình anh không tốt, thường không dám chọc tới anh, bản thân anh cũng cho là vậy.
Nhưng Lục Gia Xuyên quấy rối suốt một đêm, liều mạng thăm dò giới hạn của Chúc Dĩ Lâm, thế mà vẫn không chạm đến được giới hạn của anh.
Chúc Dĩ Lâm giống như một người không biết giận.
Lục Gia Xuyên được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục vươn cái móng xù lông của hắn về phía trước, khẽ cào Chúc Dĩ Lâm, hỏi đi hỏi lại: "Được không ạ, anh ơi? Chúng ta ngủ chung đi."
"..."
Vừa rồi Chúc Dĩ Lâm nói như đinh đóng cột, bây giờ rất khó từ chối, nhưng bản thân anh tự biết rõ đêm nay đã thái quá rồi. Lục Gia Xuyên có thể không cảm thấy vậy, nhưng anh xấu hổ. Nếu như ngủ chung một chiếc giường, không chừng cơ thể anh sẽ phát sinh ra phản ứng không nên nào đó, đến lúc đấy thì giải thích làm sao?
Không ngờ, nan đề 7 năm trước quấy rối khiến anh không dám bày tỏ tấm lòng đến nay vẫn còn tồn tại —— Nếu như làm rõ, liệu có đến mức ngay cả bạn cũng không làm được hay không?
Khoác cái vỏ trai thẳng còn thoải mái hơn, không có gì mạo hiểm.
Chúc Dĩ Lâm lưỡng lự 2 giây, còn chưa nói ra lời từ chối, điện thoại của Lục Gia Xuyên đã đột ngột vang lên, giải cứu cho anh.
Chúc Dĩ Lâm liếc qua màn hình di động của Lục Gia Xuyên, cuộc gọi đến hiển thị "Francesco".
Anh ngẩn ra, người này là ai? Bạn bè ngoại quốc của Lục Gia Xuyên?
Nhưng âm thanh truyền ra từ điện thoại chứng minh rằng anh đã đoán sai, không ngờ là một giọng nữ, Lục Gia Xuyên gọi đối phương là "mẹ".
Mẹ nào? Bà cả của Lục Phong Khuê sao? Đó chẳng phải là mẹ kế của Lục Gia Xuyên ư?
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Cuối cùng anh mới nhận ra, Francesco hình như là tên mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.
Chúc Dĩ Lâm buồn cười trong bụng, mà bản thân "công chúa Bạch Tuyết" thì ngại ngùng, rời khỏi người anh, ngồi ngay ngắn, vừa nhận điện thoại vừa chớp mắt với anh, còn ra dấu "Suỵt", nói với đầu điện thoại bên kia: "Bây giờ con đang ở ngoài, không về được, mẹ có việc gấp ạ?"
Quý bà Francesco nói: "Gấp, con ở đâu? Mẹ bảo người đi đón con."
"Vâng ạ." Xem ra phong ba nhà họ Lục vẫn chưa giải quyết xong, Lục Gia Xuyên không từ chối được. Hắn báo địa chỉ cho phía bên kia, sau đó lưu luyến không rời mà đứng dậy, tạm biệt Chúc Dĩ Lâm.
Chúc Dĩ Lâm có phần không yên lòng, gọi hắn lại: "Nếu như cần giúp gì thì em có thể đến tìm anh."
Lục Gia Xuyên mỉm cười, nói "Được", đi mấy bước về phía cửa, đột nhiên lại như nhớ ra cái gì đó, vòng trở lại.
Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Add Wechat em đi, anh." Lục Gia Xuyên tỏ vẻ nghiêm túc, thậm chí có chút bá đạo, nói, "Có thể em sẽ rất phiền, suốt ngày tìm anh, anh không được bơ tin của em."
Chúc Dĩ Lâm cười khẽ: "Được, chuyện ban nãy anh nói thì em cứ cân nhắc lại đi, sau này trả lời anh."
Ý anh là muốn chỉ việc ký hợp đồng với Tinh Tụng, Lục Gia Xuyên đồng ý, lại nhắc anh nhớ đi ngủ sớm uống thuốc đúng giờ, sau đó vừa đi vừa ngoái đầu, rời khỏi khách sạn.
Đây là tuần cuối cùng của tháng 12.
Chúc Dĩ Lâm bệnh đến nhanh khỏi cũng nhanh, đêm đó hiếm khi ngủ được một giấc sâu dài, tĩnh dưỡng đầy đủ, hôm sau quay phim như thường lệ.
Ba ngày sau, [Tống Biệt] cuối cùng cũng đóng máy.
Chúc Dĩ Lâm đã nhốt mình trong đoàn phim hai tháng, lại quay về tầm nhìn của công chúng.
Anh đăng một bài Weibo, đồng thời follow Lục Gia Xuyên.
Giới giải trí không có bức tường nào không lọt được gió, bọn họ hẹn ăn cơm riêng, Lục Gia Xuyên lại tới thăm đoàn phim, còn quang minh chính đại cùng anh về khách sạn, người đông phức tạp, tin tức đã truyền ra ngoài từ lâu.
Chúc Dĩ Lâm phá lệ chủ động tìm từ khóa liên quan, không ngoài dự đoán, tìm được một đống "dưa".
Lúc này, anh đang ngồi trong xe van, có Đàm Tiểu Thanh hộ tống, đi tới sân bay Tân Thành, chuẩn bị về nhà.
Đàm Tiểu Thanh cũng đang lướt Weibo, không chỉ Weibo, cô còn lên diễn đàn, trà trộn vào các nhóm thảo luận về giới giải trí, thậm chí cả mấy nhóm QQ, Wechat các loại cũng được Đàm Tiểu Thanh nắm chắc trong tay —— Cô ngồi trong tầm mắt anh Lâm, tay cầm bát quái của thiên hạ, đáng tiếc lại không dám chia sẻ với Chúc Dĩ Lâm, điều này khiến cô có phần ức chế đến run cả người.
Đàm Tiểu Thanh nhìn trộm Chúc Dĩ Lâm một cái, người kia vừa xem Weibo vừa trả lời Wechat, không biết là đang nói chuyện với ai.
Đàm Tiểu Thanh thầm nghĩ, đúng là hiếm lạ, Chúc Dĩ Lâm không thích để ý đến người khác, xưa nay chưa từng tán gẫu với người ta, đại đa số những vấn đề liên quan đến công việc đều do Đàm Tiểu Thanh xử lý. Những người có thể liên hệ được với chính chủ Chúc Dĩ Lâm chỉ có vài đạo diễn biên kịch thường hợp tác với anh, và cả Ôn Nhàn.
Nhưng nhìn biểu cảm của Chúc Dĩ Lâm, không giống mấy người đó.
Vậy có thể là ai đây?
Không phải là Lục Gia Xuyên chứ?
Đàm Tiểu Thanh càng cảm thấy suy đoán của mình đã thành sự thật: Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên có gì đó mờ ám.
Bây giờ không chỉ cô đang đoán, cả thế giới đều cảm thấy vậy.
Đàm Tiểu Thanh mở một nhóm QQ ngàn người ra, tên nhóm này là "Yêu hận tình thù của nữ minh tinh và thiếu gia hào môn", là mới đổi sau khi phát sinh sự kiện hot search, lúc trước tên "Căn cứ bát quái giới giải trí số 1". Nhóm này vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có.
Để đề phòng bị Chúc Dĩ Lâm bắt quả tang, Đàm Tiểu Thanh lặng lẽ dịch sang bên cạnh, sau đó mới chăm chú nhìn màn hình.
Nhóm này, một ngày 24 giờ ăn dưa nhiệt liệt, chưa từng ngơi nghỉ.
Đàm Tiểu Thanh vừa nhìn đã thấy một người tên "Hôm nay Chúc nữ thần đã gả vào hào môn chưa" và một người tên "Con nhà giàu phá sản đừng đa tình với anh Lâm" đang chửi nhau. Người đầu tiên kia không biết là fan hay anti, người thứ hai là một fan hâm mộ đáng tin cậy của Chúc Dĩ Lâm. Mấy cô này ỏm tỏi lên vì Lục Gia Xuyên, cả đám người xem trò vui không chê lớn chuyện còn cố ý đổ dầu vào lửa, chọc đến mức hai người càng cãi càng hăng, mãi đến khi quản lý ra cấm chat mới thôi.
Nhưng cũng chẳng thôi được lâu lắm, Đàm Tiểu Thanh nhìn thấy có người nói: "Chúc Dĩ Lâm follow Lục Gia Xuyên luôn rồi kìa, ăn vạ đâu mà ăn vạ? Rõ là bọn họ quen nhau."
Một người khác nói: "Quen chó gì, mày chưa nghe nói à? Tinh Tụng ký với Lục Gia Xuyên rồi, làm vậy là đang kéo fame cho cậu ta đó."
Con nhà giàu phá sản đừng đa tình với anh Lâm: "Đúng rồi đúng rồi, Ôn Nhàn suốt ngày chiêu trò bậy, không hút máu anh Lâm của tao thì không lăng xê được người mới ấy, cạn lời."
Gia Lâm SZD: "Bằng chứng Tinh Tụng ký với Lục Gia Xuyên đâu?" (SZD=shizhende/是真的=là thật)
Chúc Dĩ Lâm mỹ nữ đệ nhất giới: "Lầu trên là fan CP sống à? Em tưởng ở đây không ai ship CP, toàn là làm màu cơ."
Gia Lâm SZD: "Fan CP ship real Gia Lâm duy nhất trên mạng chính là em QAQ."
...
Khóe miệng Đàm Tiểu Thanh co giật một phát, lại thấy có người nói: "Bọn họ đúng là thật đó. Để gặp Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên còn đặc biệt bay đến Tân Thành thăm đoàn phim. Bọn họ đang yêu đương nồng thắm, không tránh né người khác chút nào. Vì muốn công bố chủ quyền, Lục Gia Xuyên còn tặng quà cho cả đoàn phim trên danh nghĩa bạn trai của Chúc Dĩ Lâm, đến tối xong việc thì trực tiếp đến phòng khách sạn của Chúc Dĩ Lâm, hai tiếng sau mới ra. Người trưởng thành cả rồi, đêm hôm khuya khoắt, vào khách sạn làm gì thì khỏi cần tôi nói nhiều nhỉ? Tự nhận thức đi."
Người trong nhóm kinh hãi ——
"Thật hay giả đấy?"
"Tin nội bộ hay bịa đấy?"
"Bằng chứng đâu?"
"Cậu ta đến thăm đoàn phim bị chụp cả rồi kìa, còn chê chưa đủ bằng chứng à?"
"Em không tin đâu, thăm đoàn phim thôi mà, mấy người ảo tưởng quá rồi đấy? Chúc Dĩ Lâm có phải gay đâu."
"Nhưng Chúc Dĩ Lâm cũng không phải trai thẳng mà, anh ta đã từng yêu đương chưa?"
"Hồi quay Bạch Vân Ca từng có scandal với Từ Giai Hàm."
"Scandal mà thôi."
"Cũng từng có với La Điềm Tư."
"La Điềm Tư còn giả hơn, Tinh Tụng hút máu tạo đề tài cho nữ nghệ sĩ nhà mình mà thôi."
"Thế hết rồi."
"Chúc Dĩ Lâm gay thật đấy à? Trông đâu có giống."
"Lục Gia Xuyên trông cũng có giống đâu, nhưng bọn họ đứng chung hợp lắm, cảnh đẹp ý vui."
"Gia Lâm là thật!"
"Gia Lâm hạ mình diễn đam mỹ cải biên!"
"Diễn mẹ bác ấy, bộ phim tiếp theo của Chúc Dĩ Lâm là của đạo diễn quốc tế lớn, phim tranh giải, anh ta điên à?"
"..."
Đàm Tiểu Thanh lên cơn nhồi máu cơ tim, không nhịn được muốn trả lời đôi câu. Cô vừa định gõ chữ, Chúc Dĩ Lâm lại đột nhiên gọi cô: "Chiều nay có lịch trình gì?"
Đàm Tiểu Thanh lập tức tắt màn hình điện thoại, vào trạng thái làm việc bằng tốc độ ánh sáng, đáp: "Tới Đài truyền hình Lam Châu quay chương trình, 10 giờ tối còn có một cuộc phỏng vấn."
Chúc Dĩ Lâm gật đầu, lại trả lời Wechat.
Cô đột nhiên nghĩ, Chúc Dĩ Lâm chắc sắp điên rồi, chắc anh ấy không yêu đương với Lục Gia Xuyên thật đâu chứ?
Hôm ấy giám đốc Ôn gọi điện thoại hỏi cô, Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm làm gì trong khách sạn, cô nhìn vết răng trên cổ Chúc Dĩ Lâm, quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng có vẻ như Ôn Nhàn đã đoán trước, cũng không nói thêm gì, hỏi hai câu rồi cúp máy.
Một mặt, Đàm Tiểu Thanh sợ Ôn Nhàn, không thể không làm máy theo dõi, không thì sẽ thất nghiệp.
Mặt khác, cô cũng sợ Chúc Dĩ Lâm, chẳng may chọc Chúc Dĩ Lâm không vui, cô sẽ bị sa thải, cũng thất nghiệp nốt ——
Đàm Tiểu Thanh suốt ngày tưởng tượng ra nguy cơ thất nghiệp, Chúc Dĩ Lâm hoàn toàn không để ý đến cô.
Anh quả thực đang nhắn Wechat với Lục Gia Xuyên.
Từ sau khi "thân mật" đêm hôm đó, Lục Gia Xuyên đã bớt câu nệ hơn nhiều.
Hắn nói với Chúc Dĩ Lâm, nhà họ Lục lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, cho dù Bác Quang đã rớt đài nhưng vẫn còn rất nhiều gia sản ngầm phải chia, mẹ kế của hắn không muốn chia cho hắn một cắc nào.
Lúc nói câu này, Lục Gia Xuyên còn đặc biệt gửi một meme mèo con vô cùng đáng thương: "Em đáng thương quá, anh ơi, em bị đuổi ra khỏi nhà rồi, sau này không có chỗ ở biết làm sao đây?"
"Em ở nhà họ Lục 7 năm, không để dành được một chút tài sản riêng nào sao?"
Chúc Dĩ Lâm khó hiểu, Lục Gia Xuyên sao lại ngốc bạch ngọt như vậy? Bao nhiêu năm mà đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn sống sót được trong nhà họ Lục phức tạp này thì đúng là phải cảm ơn nhà nước pháp quyền.
Lục Gia Xuyên nói: "Có một ít, không nhiều, không mua được nhà."
Lúc này hắn cũng chẳng cần lòng tự trọng nữa, khắc thẳng 3 chữ to đùng "Em siêu nghèo" ngay trên trán, ám chỉ cực rõ ràng, Chúc Dĩ Lâm còn không hiểu nữa thì quá chậm tiêu.
Anh lưỡng lựa, thử thăm dò khéo: "Ý em là... nhờ anh giúp em tìm chỗ ở? Em muốn ở đâu?"