Chúc Dĩ Lâm có rất nhiều tiền, tặng Lục Gia Xuyên một căn nhà cũng không thành vấn đề.
Anh định cư ở Hồng Thành, trừ nơi bản thân ở ra, anh vẫn còn hai căn nhà trống trong Hồng Thành. Chúc Dĩ Lâm gửi địa chỉ, bảo Lục Gia Xuyên tự chọn.
Hai dòng địa chỉ, kèm thêm vài bức hình chụp lúc trước, thể hiện rõ khu vực và phong cách trang hoàng, không thể nói là không chu đáo.
Nhưng Lục Gia Xuyên lại không ừ hử gì.
Chúc Dĩ Lâm đã vào đến sân bay, ngay sau đó qua kiểm tra an ninh, hắn mới trả lời.
Đầu tiên hắn gửi một meme "tủi thân" đến, sau đó giao diện Wechat cứ hiển thị "Đang nhập". Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm màn hình, Lục Gia Xuyên nhập rất lâu, cuối cùng cũng gõ xong chữ: "Rõ ràng anh biết là em có ý gì."
Chúc Dĩ Lâm thoáng trầm mặc, trả lời hắn: "Anh biết, nhưng không phù hợp. Nếu như bị chụp phải, người khác hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, sẽ có ảnh hưởng xấu đến cả anh và em. Bây giờ em đang ở giai đoạn mới vào nghề, phải chú ý phương diện này."
Lục Gia Xuyên: "Em không quan tâm người khác nói em như thế nào."
"Đừng tùy hứng như vậy." Lục Gia Xuyên không nhượng bộ, "Tin tức trái chiều của em đã nhiều lắm rồi. Nếu như em muốn để người ta quan tâm đến tác phẩm của em nhiều hơn, không phải cứ nhắc đến em là chỉ có thể liên tưởng đến chuyện bát quái, thì hãy kiềm chế chút."
Lục Gia Xuyên còn chưa trả lời, Chúc Dĩ Lâm lại nói: "Trói buộc với anh quá không phải là chuyện tốt cho em."
Câu này có phần khó giải thích, ý của Chúc Dĩ Lâm là, nếu như Lục Gia Xuyên được người ta nhớ đến vì quan hệ với anh, vậy thì sau này Lục Gia Xuyên sẽ rất khó thoát khỏi được bóng ma do danh tiếng Chúc Dĩ Lâm mang tới.
Sóng gió gia thế, không biết giữ miệng gây tranh luận, scandal với Chúc Dĩ Lâm...
Khi Lục Gia Xuyên bị gắn những cái mác này lên người rồi, còn ai quan tâm đến việc tác phẩm của hắn ra sao?
Đây là điều hắn muốn ư?
Chúc Dĩ Lâm không biết cách để nói rõ, thời gian vào nghề của Lục Gia Xuyên quá ngắn, hắn cũng rất khó hiểu điểm này.
Có thể hắn cảm thấy không sao, không ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng khi hắn dồn cả thể xác lẫn tinh thần, nghiêm túc trút trọn tâm huyết vào một bộ phim, đến lúc công chiếu, muốn xem phản hồi, lại phát hiện mọi người đều chỉ quan tâm đến những tin tức bên lề của hắn, hắn sẽ biết thế nào là mất mát.
Có điều, Chúc Dĩ Lâm đột nhiên ý thức được, anh không biết vì sao Lục Gia Xuyên lại vào ngành, có lẽ hắn vốn chẳng quan tâm?
Suy nghĩ của bọn họ chưa hẳn đã giống nhau.
Chúc Dĩ Lâm nghĩ ngợi, ngón tay vô thức gõ hai cái lên màn hình.
Đang định nói thêm gì đó, Lục Gia Xuyên đột nhiên trả lời: "Được rồi, là em suy nghĩ không chu đáo, làm phiền anh rồi, anh."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Nên nói là hắn biết điều hay không biết điều đây? Sao lại cứ có mùi hờn dỗi?
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, tắt đi động đi qua trạm kiểm tra an ninh.
Đi máy bay về Hồng Thành, thời gian không đến hai tiếng đồng hồ, anh ngủ một lát tại chỗ ngồi.
Buổi chiều phải quay một chương trình tạp kỹ.
Con người Chúc Dĩ Lâm không hề có tương tác với tạp kỹ, anh có hiểu mấy câu đùa, nhưng anh không thích đáp lời. Mấy năm trước, khi lên chương trình tạp kỹ anh thường tẻ ngắt, bây giờ "Chúc Dĩ Lâm ắt tẻ ngắt" cũng đã thành một trò đùa thú vị, kết hợp với phản ứng khôi hài của MC và phụ đề hậu kỳ, anh chẳng cần nói gì cũng có thể tạo hiệu quả tốt cho tiết mục.
Bởi vậy quay chụp rất suôn sẻ, thời gian kết thúc công việc còn sớm hơn dự tính.
Chúc Dĩ Lâm đợi một lát trong hậu trường đài truyền hình, có tài xế tới đón, đưa anh và Đàm Tiểu Thanh về công ty.
Ban đêm còn phải trả lời một cuộc phỏng vấn, anh và phía tạp chí mời phỏng vấn hẹn nhau ở tòa nhà Tinh Tụng, làm xong là hôm nay được nghỉ ngơi.
Phỏng vấn cũng rất thuận lợi, câu hỏi mà đối phương chuẩn bị không khó trả lời, nếu như có câu nào anh không muốn đáp thì cũng có thể từ chối.
Nói chuyện xong thì đã sắp 11 giờ, Ôn Nhàn cũng ở công ty, hình như đang cố tình đợi anh.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, trong sảnh công ty treo vài đồ trang trí, rất có bầu không khí đón Tết.
Nhưng Chúc Dĩ Lâm đã mệt rã rời, không có lòng dạ thưởng thức.
Ôn Nhàn nhìn anh một cái, đuổi Đàm Tiểu Thanh đi, đích thân tiễn anh về nhà. Khi đi thang máy xuống, Ôn Nhàn hỏi: "Làm sao vậy? Hình như tâm trạng cậu không ổn lắm?"
"Dạo này mệt quá à?" Ôn Nhàn lớn tuổi hơn Chúc Dĩ Lâm một chút, nhưng phụ nữ có tiền thì nhìn không ra tuổi tác. Chúc Dĩ Lâm cũng không biết rốt cuộc chị bao nhiêu, hình như là 31 32 tuổi. Khi chị quan tâm người khác thì sẽ vô cùng chu đáo, nhưng sự chu đáo của chị đều chỉ là bề nổi, sẽ không thật lòng cho Chúc Dĩ Lâm nghỉ ngơi.
—— Đối với công việc, chị và Chúc Dĩ Lâm là cùng một loại người: Đều rất mệt, cũng đều rất liều, và cho rằng đây là chuyện hiển nhiên.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Ôn Nhàn đột nhiên mở miệng.
Chúc Dĩ Lâm biết chị đang hỏi điều gì. Mỗi lần phim mới đóng máy, chị đều sẽ hỏi, đây là điều chị thực sự quan tâm. Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, nói thật: "Chắc cũng không tệ."
"Chắc?"
"Trương Côn rất hài lòng, bản thân tôi thì thấy không được, nhân vật này không hợp với tôi, diễn chỉ tầm tầm."
"..."
Hai người ra khỏi cửa công ty, đi vào bãi đỗ xe. Ôn Nhàn lái xe, Chúc Dĩ Lâm ngồi ghế phụ, anh lại nhắm mắt lại, trên gương mặt mang nét xa cách và hờ hững như thể cách xa hồng trần thế tục. Ôn Nhàn liếc nhìn anh: "Lúc cầm kịch bản "Tống Biệt", cậu có nói, bởi vì nhân vật này không hợp với cậu nên cậu mới muốn diễn."
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Ôn Nhàn không làm gì được anh, bất đắc dĩ: "Lần sau chọn phim cho kỹ."
Hồng Thành là một thành phố không ngủ.
Mùa đông không quá lạnh, áo khoác của Chúc Dĩ Lâm được nhét ra ghế sau, khi xuống xe, Ôn Nhàn giơ tay lấy, đưa cho anh.
Chúc Dĩ Lâm quay người định đi, Ôn Nhàn lại nói: "Cậu và Lục Gia Xuyên bàn đến đâu rồi?"
Chúc Dĩ Lâm dừng bước: "Cậu ấy không muốn ký với Tinh Tụng."
Ôn Nhàn kinh ngạc: "Vì sao?"
"Cậu ấy bảo không phù hợp." Chúc Dĩ Lâm nói qua loa.
"..." Ôn Nhàn thực sự không ngờ anh lại không đàm phán thành công, "Chuyện này thì có gì mà không phù hợp? Ký với công ty nào mà chẳng là ký, điều kiện của chúng ta tốt như vậy, lại không bạc đãi cậu ta, cậu ta nghĩ gì thế? Không phải hai người quen nhau sao? Không nể mặt cậu như vậy, hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi còn tưởng là giao tình sâu lắm chứ."
Câu này nói đến là khéo, chọc trúng vào vảy ngược của Chúc Dĩ Lâm.
Cho đến tận khi tiễn Ôn Nhàn đi, anh lên lầu tắm rửa một lượt, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, trong lòng vẫn còn nghẹn nỗi ấm ức, không xua đi nổi.
Anh không giận Lục Gia Xuyên, nhưng loại quan hệ như thân mật lại như hững hờ này, không nghĩ kỹ còn được, vừa nghĩ là khiến người ta không thể nào thản nhiên.
Anh không thể không thừa nhận, lý trí nói rằng anh không giận, tôn trọng lựa chọn của em trai, về mặt tình cảm, anh lại rất để bụng.
Anh hi vọng anh giống như năm xưa, là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng Lục Gia Xuyên, có thể làm chủ tất cả những lựa chọn của Lục Gia Xuyên, nắm chặt người này trong lòng bàn tay mình.
Lòng Chúc Dĩ Lâm trào dâng một cảm giác kích động, tâm trạng này quá hiếm gặp ở anh, vì vậy anh không khống chế thành thạo cho lắm, vừa sơ sẩy đã bất chấp mở Wechat ra.
"Em ngủ chưa?" Chúc Dĩ Lâm nhắn một tin cho Lục Gia Xuyên.
Bên kia trả lời rất nhanh.
Lục Gia Xuyên nói: "Vẫn chưa, sao vậy ạ?"
Chúc Dĩ Lâm: "Bây giờ em ở đâu? Định khi nào thì chuyển ra ngoài?"
Lục Gia Xuyên: "Đợi em chọn xong chỗ ở rồi nói đi. Anh hỏi nhiều thế mà không chịu chứa chấp em, mở miệng ra là tặng nhà, chỉ mong đuổi em đi xa anh chút sao? Quá đáng lắm đấy anh."
Hắn lại gửi một hình mèo tủi thân, không giống với mấy lần trước, có trời mới biết hắn lôi đâu ra nhiều meme mèo con như vậy.
Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm con mèo kia 2 giây, không tiếp lời hắn, nói theo cảm xúc kích động trong lòng mình: "Lục Gia Xuyên, anh có chuyện này muốn nói cho em."
Gọi đầy đủ cả tên lẫn họ, bầu không khí quá nghiêm túc.
Lục Gia Xuyên có vẻ như sợ hãi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"..."
Chúc Dĩ Lâm khẽ hít một hơi, ngón tay cứng đờ đặt lên màn hình, chậm rãi gõ chữ.
"Thực ra anh vẫn luôn thích em."
Liệu có trực tiếp quá không? Dễ dọa người ta sợ, nhạt nhẽo.
"Anh không mong em thích người khác, em có thể mãi mãi ở bên anh không? Đừng coi anh như anh trai, thấy yêu anh thế nào?"
Hình như cũng rất trực tiếp.
"Em có từng nghĩ rằng, đồng tính thực ra không khó chấp nhận lắm không. Nếu như có nam giới tỏ tình với em, điều kiện mọi mặt của anh ta còn không tệ, em có bằng lòng cân nhắc một chút không?"
Như vậy đủ khéo léo chưa?
"..."
Chúc Dĩ Lâm không đoán ra được Lục Gia Xuyên sẽ trả lời anh như thế nào, hỏi anh "Anh đang nói đùa sao anh?", hay là "Tôi vẫn luôn coi anh như anh ruột, không hề nghi ngờ anh, vậy mà anh lại đồng tính", hoặc là thẳng thừng không trả lời luôn, đến hôm sau coi như chưa xảy ra chuyện gì?
Tóm lại không thể là "Em cũng thích anh".
Người Lục Gia Xuyên thích là người khác.
Ngọn lửa trong lòng Chúc Dĩ Lâm bỗng nhiên nguội ngắt, giống như bị dội một chậu nước lạnh, chỉ còn nắm tro trĩu nặng.
Anh đột nhiên không gõ tiếp, trầm mặc 2 phút.
Trong 2 phút dài dằng dặc này, Lục Gia Xuyên gửi một đống tin nhắn ——
"Anh?"
"Thật sự có chuyện sao?"
"Sao anh không nói gì?"
"Chúc Dĩ Lâm?"
"Anh ngủ rồi à? Được rồi, anh nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp."
"Ngủ ngon."
Lục Gia Xuyên nói ngủ ngon xong lại có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định. Chúc Dĩ Lâm thấy khung chat vẫn hiển thị đối phương đang nhập. Một lát sau, Lục Gia Xuyên gửi tới một câu hỏi dò: "Anh chưa ngủ đúng không? Anh muốn nói gì với em? Em lại làm sai nữa sao? Anh nói thẳng ra đi có được không? Đừng bơ em mà."
Lòng Chúc Dĩ Lâm vừa chua vừa trướng, cuối cùng anh không nhịn được nữa, sửa lại đoạn chữ vừa gõ, định gửi đi. Nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn xóa sạch, đổi thành một tin nhắn thoại.
"Anh vẫn chưa ngủ." Chất giọng trầm thấp của Chúc Dĩ Lâm nổ tung trong màn đêm, "Vừa rồi muốn nói với em, xin lỗi vì trước đây đã giấu giếm em, thực ra anh là người đồng tính, vẫn luôn thích đàn ông, em có để bụng không?"