Vừa Kịp

Chương 8



Edit: Cynlia

3110 chữ




Điểm chung của đại đa số con nhà giàu là chơi bời sành sỏi và rất biết tính toán, qua lại với họ có thể kiếm được nhiều lợi ích đấy, nhưng với điều kiện là họ phải bằng lòng cơ. Mạnh Nhuế không như vậy. Trong mắt nhiều người, cô là loại con gái chỉ cần môt cái liếc mắt là có thể nhìn thấu. Mà thói đời là thế, phụ nữ đơn giản thường không có sức hấp dẫn mấy với cánh đàn ông, nhưng lại là loại dễ dỗ ngon dỗ ngọt nhất.

Đàn ông ấy, bất kể họ có ba hoa chích chòe ra sao, gì mà “anh có bệnh sạch sẽ về tinh thần” rồi “anh không phải người tùy tiện”, một khi đồ ngon dâng đến tận miệng rồi thì chẳng có tên đàn ông nào nỡ lòng từ chối cả.

Sở dĩ cả Tạ Thao và Úc Tử Thực đều có ý đồ với cô, vừa mắt cô là phụ, cái chính là vừa mắt với công ty có giá trị thị trường tăng theo cấp số nhân của bố cô kia kìa.

Có một câu thế này, trước hai mươi tuổi vì tình, sau hai mươi tuổi vì kế sinh nhai. Hai người họ xuất thân bình thường, kể cả người đang giữ chức vụ phó tổng giám đốc công ty bảo vệ Úc Tử Thực xét cho cùng cũng chỉ là phận làm thuê không có thực quyền, nói gì đến tiền bạc. Những kẻ như bọn họ, có phấn đấu cách mấy thì cũng phải chục năm sau may ra mới làm nên chuyện.

Tuổi trẻ mà, nói nỗ lực thì dễ lắm, song mấy ai thực sự kham được ngần ấy đắng cay, gian khổ của cuộc đời? Đã không có lòng chịu khổ lại chẳng cam tâm chịu cảnh an nhàn, vậy thì chỉ còn một cách duy nhất là đi đường tắt thôi. Hiển nhiên, Mạnh Nhuế, người bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn Tạ – Úc, chính là chiếc bàn đạp vươn tới danh vọng tốt nhất đối với bọn họ.

Lý Thuần Ngạn là diễn viên mà bố Mạnh bỏ ra một khoản tiền lớn để tìm được, tuy không thể nói là giống Mạnh Nhuế một trăm phần trăm, song nếu chỉ nhìn lướt qua thì hai người họ cũng phải giống nhau đến tám, chín phần.

Sau khi cùng ăn một bữa cơm, bọn Tạ Thao đã lẻn vào phòng hóa trang, định bụng đợi đến khi sân khấu hạ màn sẽ giở trò đồi bại với Mạnh Nhuế, rồi dùng chuyện này uy hiếp nhà họ Mạnh. Thế nhưng, run rủi thế nào mà bọn chúng lại nhầm cô với Lý Thuần Ngạn để xuống tay. 

Thực chất, cả Mạnh Nhuế và Lý Thuần Ngạn người trước người sau vào phòng hóa trang, chỉ là cô may mắn đi chậm hơn nên thoát được một kiếp, còn Lý Thuần Ngạn lại lỡ bước gánh thay cô.

Xong việc, phát hiện mình xâm hại nhầm người, hai tên bảo nhau chạy trối chết mà chẳng hay Mạnh Nhuế đã trốn trong góc tối chứng kiến hết thảy tự lúc nào. Về phần Mạnh Nhuế, cô không hề hé răng nửa lời về tội ác của bọn chúng với cảnh sát, lúc đó, dù sâu trong thâm tâm có dằn vặt cách mấy, cô cũng chẳng có can đảm chịu thay.

Trong chuyện này, Lý Thuần Ngạn rõ rành rành là người vô tội nhất, song Mạnh Nhuế không ngốc đến nỗi tự đưa dê vào miệng cọp. Cô hiểu rõ bản thân, hiểu rõ mình chắc chắn không phải đối thủ của hai tên đàn ông vạm vỡ.

Đấy chính là một Mạnh Nhuế chân thật hơn cả.

Không vĩ đại, cũng chẳng thiện lương.

Lúc nhà hát bốc cháy, Lý Thuần Ngạn vì bị thương nên cơ thể không còn linh hoạt, cuối cùng đã bỏ mình trong đống đổ nát. Mạnh Nhuế không cứu được cô ấy, chỉ đành trơ mắt nhìn một sinh mệnh cứ thế ôm nỗi uất hận mà ra đi trước mắt cô…

Có lẽ, cô sẽ chẳng thể nào xóa được ánh mắt như chất chứa hết thảy những tuyệt vọng, bất lực, đau khổ của cuộc đời ấy ra khỏi đầu, cùng với lời trăn trối cuối cùng của Lý Thuần Ngạn: “Làm ơn hãy chăm sóc cho em gái tôi… Tôi cầu xin cô…”

Cô tìm bằng được cô em gái Lý Thiên Thanh luôn sống nương tựa chị gái Lý Thuần Ngạn, lại nhận được tin cô ấy đã sớm ra nước ngoài, còn cụ thể là đi đâu thì cô không hỏi rõ.

Mãi đến dạo trước, cảnh sát khu vực Lý Thuần Ngạn sinh sống đột ngột tìm đến cô, báo cho cô một tin rằng Lý Thiên Thanh tung tích không rõ, nên bọn họ muốn hỏi cô một số vấn đề.

Mạnh Nhuế nghe tin mà như sét đánh ngang tai. Một lần nữa, cô tìm đến tận cửa nhà người đồng hương đã khẳng định Lý Thiên Thanh ra nước ngoài, song anh ta nhất mực khăng khăng chính miệng Lý Thiên Thanh kể với anh ta như vậy, cũng cho hay mình chưa hề gặp lại cô ấy từ lần đó. Mạnh Nhuế không moi được gì thêm, đành hỏi anh ta về địa điểm cuối cùng anh ta gặp Lý Thiên Thanh.

Thấy người này cứ ấp a ấp úng mãi, Mạnh Nhuế phải dọa báo cảnh sát hắn ta mới chịu khai là gần nhà hát Tess.

Mạnh Nhuế không tin một cô gái chỉ vừa vị thành niên như Lý Thiên Thanh có thể một thân một mình vượt đường xá xa xôi, từ huyện lỵ tìm đến Hống Châu. Quả nhiên, sau mấy lần gặng hỏi, người nọ đã chịu thành thật rằng chính anh ta là người dắt cô ấy tới xem chị gái diễn kịch, chẳng ngờ hỏa hoạn lại xảy ra.

Lúc ấy, anh ta vừa qua sinh nhật lần thứ hai mươi, mối quan hệ với Lý Thiên Thanh cùng lắm chỉ được xem là người cùng quê, lại càng chẳng cần nói tới Lý Thuần Ngạn xa lạ. Bản thân anh ta không có đủ lòng nhiệt tình, cũng chẳng có khả năng lo chuyện sinh hoạt của Lý Thiên Thanh, nên vào lúc Tạ Thao và Úc Tử Thực tìm tới cửa, anh ta đã giao cô ấy cho hai người họ.

Không lâu sau, Lý Thiên Thanh gọi điện báo với anh ta rằng mình sắp ra nước ngoài, còn cho anh ta xem vé máy bay, dặn anh ta giữ gìn sức khỏe rồi từ đó hoàn toàn bặt vô âm tín.

Chỉ đến khi dự án đường sắt khởi công, phần ruộng đất nhà họ Lý nằm trong vùng quy hoạch của chính phủ, nhân viên công vụ tìm đến nhà và phát hiện Lý Thiên Thanh đã mất tích nhiều năm, lúc này mới bắt đầu lập án. Cảnh sát lúc ấy chỉ ôm tâm lý điều tra cho có, nếu không tra được tin tức gì thì lập tức nộp đơn lên tòa án xin công bố tử vong.

Người đồng hương kia quả không hổ là một tên hèn, chỉ vì sợ bị liên lụy mà ém nhẹm với cảnh sát chuyện anh ta đưa Lý Thiên Thanh đến Hống Châu. Cũng vì lẽ đó, cảnh sát chỉ có thể bắt tay điều tra từ chị gái Lý Thiên Thanh – Lý Thuần Ngạn, mà người tiếp xúc cuối cùng với Lý Thuần Ngạn trước lúc cô ấy thiệt mạng là Mạnh Nhuế, thế nên cảnh sát đi một vòng cuối cùng vẫn quay về chỗ cô.

Lúc này, Mạnh Nhuế nhớ tới hai người Tạ Thao và Úc Tử Thực, thế nhưng bọn họ đã lột xác hoàn toàn so với năm đó: Tạ Thao thân là hot boy sở hữu lượng fan cứng trung thành, còn Úc Tử Thực có địa vị của một phó giám đốc. Về cơ bản, nếu cô không nắm được bằng chứng then chốt trong tay, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Dần dà, những manh mối đứt đoạn mà Mạnh Nhuế cung cấp không có cách nào kiểm chứng, quá trình điều tra nhanh chóng rơi vào ngõ cụt, nên phía cảnh sát chỉ đành tuyên bố tử vong để đặt dấu chấm hết cho một vụ án không mấy tiến triển.

Vốn dĩ Mạnh Nhuế hoàn toàn có thể làm như mình không hay biết gì cả, thế nhưng ánh mắt của Lý Thuần Ngạn trước khi chết quá đỗi ám ảnh, giọng nói van lơn gửi gắm cô em gái duy nhất cho mình trước lúc lâm chung của cô ấy chẳng biết từ lúc nào đã khắc sâu vào tâm trí cô.

Có lòng, có năng lực mà chẳng thể giúp được gì, nên mỗi lần nhớ lại tai nạn năm nào là mỗi lần cô tự dằn vặt mình trong cảm giác tội lỗi.

Ấy tựa như bản tính của con người, tựa như đâu đó trong mỗi kẻ ác vẫn sẽ sót lại chút thiện lương, chỉ là chúng được chôn quá sâu trong những ngóc ngách sắc nhọn mà người ngoài không thể chạm tới. Chính cái cảm giác dằn vặt ấy đã thôi thúc cô phải bù đắp, bù đắp cho những mất mát mà một kẻ chỉ biết thờ ơ đứng nhìn như cô đã gây ra.

Việc đầu tiên là tìm ra đồng bọn của hai tên kia. Không có thì thôi, còn nếu có thì được kẻ nào xử kẻ đó, đừng ai hòng thoát.

Mang theo ý nghĩ này, cô tìm được hai người đồng nghiệp cũ thân thiết và từng làm việc tại trung tâm thương mại cùng Tạ Thao và Úc Tử Thực. Khi ấy, Phạm Khả Hân và Trâu Trác đều đã bỏ công việc nhân viên bán hàng để chuyển sang công tác tại thư viện thành phố.

Biết chuyện, cô cũng tìm cách xin một chân thủ thư tại thư viện nơi bọn họ làm việc, dần dà trở thành chị em tốt với bọn họ, từ đó thông qua hai người này mà ‘quen biết’ Tạ – Úc.

Tạ Thao và Úc Tử Thực quả là bậc thầy của sự vô liêm sỉ, vì chỉ bọn họ mới có thể mặt dày mặt dạn vờ như lần đầu quen biết Mạnh Nhuế sau ngần ấy chuyện xảy ra. Đương nhiên, Mạnh Nhuế cũng chẳng vạch trần bọn chúng, càng không có lý do gì để tiết lộ với bọn chúng rằng mình biết rõ mười mươi tội ác bọn chúng đã làm với Lý Thuần Ngạn năm xưa.

Mượn dịp chuyển nhà, cô mời Phạm Khả Hân và Trâu Trác đến dự tiệc tân gia, cũng là tạo cơ hội cho bọn Tạ – Úc tiếp cận mình.

Đã là chó thì không bỏ được thói ăn phân, trong nhóm bốn người bọn họ, Phạm Khả Hân và Trâu Trác giữ vai trò quân sư quạt mo, ấp ủ những mưu toan thấp kém hãm hại người khác để trục lợi cho bản thân mình, đồng thời dẫn dắt, xúi giục bọn Tạ – Úc thực hiện kế hoạch.

Miếng thịt mỡ thơm ngon Mạnh Nhuế đã tự mình dâng tới cửa, bọn họ nỡ lòng nào bỏ qua đây?

Cô không ngừng khéo léo ám chỉ với hai ả đồng nghiệp rằng tửu lượng của mình không tốt, thậm chí còn làm bộ bất cẩn mà tiết lộ mật mã khóa cửa nhà cho hai người.

Quả nhiên, đêm đó bọn Trâu – Phạm chẳng hề bỏ qua cơ hội tốt nhất để chuốc say cô.

Mạnh Nhuế đã đoán trước được rằng chờ đến khi mình bất tỉnh nhân sự, Thượng Đông Đông rã tiệc rồi mời bọn họ ra về, Tạ Thao và Úc Tử Thực sẽ lén vòng lại và thực hiện nốt những việc còn dang dở tại nhà hát Tess năm đó.

Sở dĩ bọn Tạ – Úc dám xuống tay với Mạnh Nhuế âu cũng là vì bọn họ đã nằm lòng tính cách bố cô như lòng bàn tay. Bọn họ cược rằng, một kẻ xem trọng sĩ diện như bố cô, một kẻ chưa từng để cơ ngơi mấy chục năm của mình bị bủa vây bởi tai tiếng lấy một lần, sẽ chẳng đời nào cho phép con gái mình chịu cảnh dèm pha, đặc biệt còn là kiểu dèm pha mất hết danh dự như thế.

Nhớ vụ hỏa hoạn năm đó, ông ta từng hao tâm tổn trí phong tỏa hết mọi tin tức từ cánh paparazzi, ngoài mặt thì lấy một cái cớ mỹ miều là sợ ảnh hưởng đến tâm lý của Mạnh Nhuế, song thực chất là để giảm thiểu tối đa những tác động tiêu cực của vụ tai tiếng đối với Mạnh thị.

Trong mắt ông ta, lời ra tiếng vào của thiên hạ có trọng lượng hơn đứa con gái ruột của mình nhiều.

Thế nên, bọn Tạ – Úc chỉ cần lợi dụng điểm này để nắm được trong tay tiền tài và sự hậu thuẫn của nhà họ Mạnh, quả là một bước lên mây.

Mạnh Nhuế muốn một chiêu chí mạng, nên cô đã ôm suy nghĩ cá chết rách lưới là dùng chính bản thân để dụ bọn chúng vào tròng, vì dẫu sao cuộc đời cô cũng chẳng còn gì để mà chờ mong, chi bằng cứ thế buông bỏ hết hi vọng vào tương lai rồi tập trung cho kế hoạch hiện tại.

Với Mạnh Nhuế mà nói, trừ người mình thích ra thì ai có được cơ thể cô cũng chẳng quan trọng nữa.

Nào ngờ ngủ dậy một giấc, Mộ Lam lại từ đâu nhảy ra, chủ động thừa nhận việc bọn họ đã lên giường, hơn nữa còn kể lại mọi chuyện thật thật giả giả khó phân biệt. Cô cứ ngỡ kế hoạch thất bại và cô đã tính toán sai hai tên kia rồi, bèn tạm gác bọn chúng lại để xử lý chuyện Mộ Lam trước.

Ấy thế mà, mọi thứ một lần nữa nằm ngoài tầm kiểm soát của cô khi Tạ Thao và Úc Tử Thực cũng lần lượt đứng ra nhận trách nhiệm cho chuyện đêm đó, đồng nghĩa với việc kế hoạch ban đầu của cô không sai, đúng là bọn chúng muốn xuống tay với cô. Chỉ có điều, có một điểm cô nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, làm thế nào mà ba người họ có thể tính toán thời gian để tránh chạm mặt nhau chứ?

Ôm một bụng nghi vấn, Mạnh Nhuế quyết định đến bệnh viện làm xét nghiệm tinh dịch xem ai là người lên giường với cô, ai biết kết quả lại khiến tâm trạng cô đã rối ren nay lại thêm phức tạp.

Mộ Lam nói anh đợi đến 5 giờ sáng mới rời đi, còn bọn Tạ – Úc sau 5 giờ mới quay lại. Về phần vì sau mãi tới rạng sáng bọn chúng mới mò về nhà cô, vì sao không hề chạm vào người cô mà vẫn cứ khăng khăng nhận trách nhiệm, hết thảy là những chuyện cô cần làm rõ. Đương nhiên, cô phải dùng cách riêng của mình, vì nếu hỏi thẳng hai tên đó sẽ chẳng đời nào nói thật.

Kế hoạch sắp trót lọt lại vì sự xuất hiện đột ngột của Mộ Lam mà thất bại trong gang tấc. Mạnh Nhuế hiểu mình phải nhanh chóng vạch rõ quan hệ với anh, nhưng điều này thật sự khó hơn cô nghĩ, vì xét cho cùng từng một thời nhung nhớ đâu phải cứ nói bỏ là bỏ được?

Cô tìm cách khiến mình giữ vững phòng tuyến, ví như tìm hiểu kỹ về những chuyện Mộ Lam đã trải qua mấy năm nay, không ngờ lại phát hiện trừ công việc và gia đình ra, anh chẳng có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào đặc biệt. Không có vị hôn thê, còn những cô nàng được đồn là bạn gái anh có chăng cũng chỉ là đơn phương thừa nhận.

Về lý mà nói, nhìn anh vì nhớ mãi không quên cô mà bao năm giữ mình trong sạch, cô hẳn phải cảm động mà nối lại tình xưa mới đúng, phải không kiềm chế được mà tiếp tục sa vào vũng nước lầy này mới đúng…

Thế nhưng không, cô ngược lại phát hiện ra một chuyện – Mộ Lam quá tính toán.

Đúng, anh làm gì cũng cân nhắc giữa “vô dụng” và “hữu dụng”, nhưng Mạnh Nhuế cô là một người sống sờ sờ, nào phải đồ vật để anh vẫy tay thì tới, xua tay thì đi? Không thể chỉ vì anh đột nhiên phát hiện cô có điểm thú vị mà cô phải quay đầu lại rồi chạy tới quẫy đuôi lấy lòng, chỉ có chó mới làm vậy.

Khi cô đã xác định rõ lòng mình, thì những rối ren anh khơi gợi trong cô bỗng dần phai nhạt.

Mộ Lam không để ý đến sự thay đổi này, hoặc giả như anh biết thì cũng chẳng quá bận tâm. Anh quá hiểu cô, anh tự tin dù thái độ của Mạnh Nhuế đối với anh có ra sao  thì cũng chẳng ngăn được anh thực hiện những việc mình cần thực hiện sắp tới.

****

“Mạnh Nhuế, dùng thân thể mình để đánh cuộc, em nghĩ đây là cách làm của một người bình thường ư?” Mộ Lam hỏi cô.

Mạnh Nhuế thấy mình bình thường hơn bao giờ hết, còn chống chế: “Mỗi một chữ anh nói tôi đều hiểu hết, chỉ là ghép lại chung một chỗ thì tôi không hiểu thôi.”

Mộ Lam liền thẳng thắn: “Anh biết sau vụ hoả hoạn em thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý, cũng biết em trở nên tiêu cực, chuyện gì cũng dùng phương thức cực đoan nhất để xử lý.”

Cô mấp máy môi, nhưng chẳng hé lời.

Mộ Lam ôm cô từ phía sau, cánh môi nóng rực dán lên cổ cô: “Em nói đúng, anh chán đỉnh núi cao cao tại thượng rồi.”

Mạnh Nhuế toan gỡ tay anh ra, song chỉ đổi lấy vòng ôm càng thêm riết chặt, “Không phải vì em đấy sao?”

HẾT CHƯƠNG 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.