Không biết mọi người đã nghe qua câu chuyện bố thí cho tên ăn mày chưa nhỉ?
Có một người, ngày ngày khi đi qua một chiếc cầu vượt trên đường đi làm hay tan làm, đều sẽ cho một tên ăn mày mười tệ, dù nắng hay mưa. Mãi cho đến một ngày nào đó, người này không cho tên ăn mày tiền nữa. Tên ăn mày giữ chặt lấy anh ta, hỏi tại sao. Người này nói anh ta kết hôn rồi, toàn bộ tiền phải đưa cho vợ anh ta dùng. Tên ăn mày chửi ầm lên: “Tại sao chỉ vì anh kết hôn mà lại tiêu mất tiền của tôi chứ? Đồ đàn ông tồi.”
Giờ khắc này, Đường Vãn Vãn cảm thấy, cô chính là tên đàn ông tồi kia.
Cô không có ý nói Thẩm Khác là ăn mày đâu, nhưng mà do hành động khó hiểu hiện giờ của anh ta đấy chứ?
Chỉ thiếu điều khắc lên trên trán một dòng chữ viết bằng máu “Tại sao cô xem mắt mà lại ăn mất phần cơm của tôi chứ?”.
Đường Vãn Vãn: “Tôi xem mắt luôn campuchia mà.”
Ý trên mặt chữ đấy, tôi cũng chẳng dùng tiền ăn cơm của anh đi nuôi mấy tên đàn ông khác đâu. Những người đàn ông đi ăn cơm lúc xem mắt với tôi, đều tự trả tiền phần cơm của mình mà.
À khoan? Sao tôi phải nhấn mạnh điều này nhỉ?
Thẩm Khác giũ khăn ăn ra: “Ai bảo lúc nào cũng campuchia.”
Đường Vãn Vãn: “?”
“Lần trước khi cô xem mắt ở quán rượu Lục Dạ có phải campuchia đâu.” Thẩm Khác giả vờ giả vịt nhớ lại rồi nói: “Cô với anh ta xem mắt được một nửa cũng chẳng campuchia.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn cảm thấy cô phải nói rõ ràng với Thẩm Khác: “Anh đã từng nghe qua câu chuyện về tên ăn mày chưa?”
Thẩm Khác: “Chưa nghe. Cô kể nghe thử xem?”
Đường Vãn Vãn: “Ngày xưa, có một người…”
“Xin hỏi, cô là cô Đường Vãn Vãn phải không?” Người công nhân ngậm trong miệng miếng que cay lúc trước ở công trường đi tới gần và hỏi.
Đường Vãn Vãn ngẩng đầu, kinh ngạc vô cùng, sau đó nói: “Là tôi. Anh là anh Trương sao?”
“Trương Tông Chính.” Người đàn ông đẩy chiếc ghế ở đối diện trước mặt bọn họ rồi ngồi xuống: “Trên đường tắc xe, xin lỗi vì đến muộn.”
“Tôi cũng mới tới chưa lâu.” Đường Vãn Vãn chủ động nói: “Tôi gặp anh rồi, ở công trường.”
Lông mày của Thẩm Khác giật giật.
Trương Tông Chính: “Tôi có ấn tượng.”
Nhân viên phục vụ mang menu tới. Trương Tông Chính bày tỏ bảo Đường Vãn Vãn chọn món trước.
Đường Vãn Vãn chọn hai món mà cô thích, rồi thuận tay đưa menu cho Thẩm Khác ngồi bên cạnh mình, sau đó mới nhớ tới việc giới thiệu anh: “Anh ta tên Thẩm Khác, anh ta… Tới đây để ăn chực.”
Cô tự cảm thấy mình đánh giá rất chính xác, ngoại trừ đến ăn chực ra thì chẳng tìm được lý do nào khác cho việc Thẩm Khác ngồi ở đây cả.
Đối với ánh mắt thờ ơ của Thẩm Khác, Trương Tông Chính chỉ hơi hơi gật đầu, coi như chào hỏi qua với anh.
Sau khi gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn được đưa lên, ba người đều trầm mặc.
Trong thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Khác nói: “Không tiếp tục kể câu chuyện tên ăn mày à?”
Đường Vãn Vãn lấy điện thoại ra, chuẩn bị đăng nhập vào diễn đàn viết giáo trình cải tiến xe máy để giết thời gian, nghe thấy Thẩm Khác nói như vậy, trong lòng nghĩ thầm. Nếu như anh một hai vội vàng muốn có một danh vị để ngồi đây như thế, thì tôi đành thành toàn cho anh vậy.
Sau đó cô bỏ điện thoại xuống, kể lại chuyện bố thí cho tên ăn mày một lần nữa.
Thẩm Khác nghe xong, vẻ mặt như bừng tỉnh, cuối cùng kết luận: “Tức là kết hôn sẽ gây ra tội ác.”
Trương Tông Chính: “……”
Đường Vãn Vãn: “?”
Người anh em à, cái ý nghĩ này của anh, con mẹ nó quá thể quá đáng lắm luôn á.
Không đúng, tôi tốn công tốn sức ngay tại bữa xem mắt này kể lại cho anh câu chuyện tên ăn xin đó, là để anh đưa ra cái kết luận dở hơi cám lợn này à?
Trong lúc nói chuyện, từng món từng món đồ ăn được mang lên.
Đường Vãn Vãn rất đói bụng, lại bị lời kết luận của Thẩm Khác khiến cho cô càng tức càng đói. Vì vậy vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt cô liền sáng lên, lập tức chuyên chú ăn cơm để bổ sung năng lượng, tiếp tục giáo huấn Thẩm Khác.
Hình như Thẩm Khác không muốn ăn cho lắm, mới chỉ ăn hai miếng liền bắt đầu quay ra lướt di động. Nếu như thò đầu lại gần để xem, thì sẽ thấy trên màn hình di động chằng chịt đều là những tư liệu cá nhân của Trương Tông Chính.
“Anh Thẩm làm công việc gì vậy?” Trương Tông Chính đột nhiên hỏi.
Thẩm Khác hạ mí mắt: “Đánh bóng cho bom nguyên tử.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Trương Tông Chính: “Anh Thẩm đúng là rất có khiếu hài hước.”
Thẩm Khác mới về nước được nửa năm, còn chưa nhúng tay vào việc của tập đoàn hàng không nhà họ Thẩm, cũng chẳng tham gia vào mấy buổi tiệc hội tụ người trong giới thượng lưu, cũng không lộ mặt trước truyền thông. Vậy nên ngoại trừ mấy người A Tấn A Giang là biết anh, còn lại ở trong thành phố Đồng cũng chẳng có mấy ai là biết tới anh, cũng không biết anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm.
Vì vậy dĩ nhiên Trương Tông Chính cũng sẽ không biết anh.
Thẩm Khác có qua có lại, vì vậy cũng hỏi anh ta: “Vậy anh Trương đây làm gì vậy?”
Trương Tông Chính: “Dọn gạch ở công trường.”
Thẩm Khác không tiếp lời, hoàn toàn không để ý tới khiếu hài hước khiêm tốn của anh ta.
Đường Vãn Vãn nuốt đồ ăn trong miệng xong thì ngẩng đầu nhìn Trương Tông Chính, sau đó gật đầu rồi nói: “Tôi nhìn ra được.”
Trương Tông Chính: “?”
Đường Vãn Vãn: “Dáng người anh nhìn giống dáng người của những người đồng nghiệp ở công trường, vừa nhìn là biết do dọn gạch mà ra.”
Trương Tông Chính: “…”
Đường Vãn Vãn đã tự tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đầu đội nón bảo hộ, cổ đeo một cái khăn lông màu xám xịt, vừa lau mồ hôi tuôn ra như mưa vừa dọn gạch. Uầy, nhất định là tên đẹp trai nhất ở công trường. Cô đột nhiên cảm thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh ta hóa ra cũng không khó gần cho lắm.
Trên lông mày ánh mắt của Thẩm Khác ngập tràn ý cười: “Đường Vãn Vãn, hôm nay mắt cô tinh ghê nha.”
Đường Vãn Vãn: “Có ngày nào mà mắt tôi không tinh đâu?”
Thẩm Khác: “Tất cả mọi ngày trước ngày hôm nay.”
Đường Vãn Vãn cầm lấy đĩa tôm bóc vỏ xào xoài đặt thật mạnh trước mặt anh: “Ăn chực thì tự giác đi.”
Thẩm Khác nhìn đĩa tôm bóc vỏ xào xoài ngay trước mặt mình, chậm rãi thu lại ý cười.
Anh dị ứng với xoài.
Ngày đó khi mới chuyển tới tiểu khu Hạnh Phúc, ông nội bà nội đưa anh tới nhà họ Đường ở đối diện. Mẹ Đường không biết Thẩm Khác ăn xoài sẽ bị dị ứng, vì thế mới cắt cho anh cả đĩa xoài, Thẩm Khác không ăn một miếng nào, cho nên toàn bộ xoài đều chui vào bụng Đường Vãn Vãn.
Lúc mới đầu Đường Vãn Vãn không biết anh bị dị ứng với xoài, sau đó khi bọn họ học năm đầu tiên tiểu học.
Có một lần trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Khác ăn nhầm một chiếc bánh mì vị xoài, chuông vào học còn chưa vang lên, mặt anh đã sưng lên chẳng khác gì một cái đầu heo.
Đường Vãn Vãn là người đầu tiên phát hiện ra anh bất thường, không nói một lời cõng anh chạy thẳng xuống phòng y tế trong trường.
Lúc đầu thì là cõng, sau đó Thẩm Khác lại trượt từ trên lưng cô xuống. Ngoại trừ hai cánh tay, tất cả các bộ phận trên cơ thể của Thẩm Khác đều được cảm nhận lực ma sát từ trên sàn nhà. Toàn bộ quá trình anh đều bị cô kéo về phía trước.
Động tác lôi đi cùng khi thế đặc biệt cực kỳ giống như đang kéo thi thể.
Còn nhớ cô vừa kéo anh về phía trước vừa lớn giọng hô to: “Tránh hết ra đi! Thẩm Khác sắp chết rồi.”
Cực kỳ khí phách, dọa cả một đám nhóc con khóc to.
Sau khi Đường Vãn Vãn hiểu được Thẩm Khác dị ứng xoài, từ đó về sau, cô luôn giám sát không cho anh chạm vào thứ đáng sợ mang tên xoài này.
Nhưng mà tất cả những thứ này, Đường Vãn Vãn đều đã quên rồi.
Không có sự cho phép của anh sao cô có thể quên mất chứ?
Thẩm Khác cụp mắt, lông mi rũ xuống tạo thành bóng trên mí mắt anh. Ánh mắt anh trống rỗng, không có bất cứ cảm xúc gì.
Anh yên tĩnh máy móc tìm điện thoại, mở ra phần văn kiện liên quan đến việc tài trợ cho bất động sản Tông Chính rồi đọc.
“Bất động sản Tông Chính” là công ty của Trương Tông Chính, trước mắt đang tiến hành lần kêu gọi góp vốn lần thứ ba, chuẩn bị cho năm sau lên sàn.
Đường Vãn Vãn hoàn toàn không cảm thấy được nguồn áp suất thấp ở bên cạnh mình. Cô chỉ cảm thấy khó khăn lắm Thẩm Khác mới yên tĩnh được như vậy thì cô phải nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành quá trình xem mắt này thôi.
Trương Tông Chính cũng có ý định như vậy.
Anh ta chủ động nói chuyện: “Ngày đó tôi đã nhìn thấy xe máy của cô ở công trường, cô đi đến chỗ nào để cải tiến nó được như vậy vậy? Nhìn rất phong cách đó.”
Đường Vãn Vãn tự hào nói: “Tôi tự làm đấy.”
Trương Tông Chính kinh ngạc: “Cô từng học qua kỹ thuật lắp ráp xe máy à?”
Đường Vãn Vãn: “Nào có. Tôi tự học đấy. Gà mờ thôi mà.”
Trương Tông Chính thực sự bái phục: “Nhìn không ra luôn đấy.”
Đường Vãn Vãn: “Thường thôi mà.”
Trương Tông Chính: “…”
Trương Tông Chính: “Tôi cũng có hứng thú với xe máy.”
Đường Vãn Vãn: “Trước đây tôi có một đồng nghiệp cũng có hứng thú với xe máy. Chỉ là anh ta chết rồi.”
Vị đồng nghiệp này chân tay cũng chẳng sạch sẽ gì, có một lần uống rượu xong thì trộm một chiếc xe máy, phóng đi với tốc độ nhanh, sau đó đâm phải trụ cầu mà chết.
Trương Tông Chính: “…”
Anh ta không theo kịp suy nghĩ của Đường Vãn Vãn. Nếu không phải cảm thấy ánh mắt trong veo sạch sẽ của cô không có chút gì ác ý, nếu không anh ta thực sự hoài nghi, không biết có phải cô cố ý nói như vậy hay không.
Đường Vãn Vãn dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, dao nĩa trong tay dừng hoạt động, nói: “À, là do anh ta uống rượu lúc xem mắt, trên đường về nhà thì tèo luôn rồi.”
Trương Tông Chính, người vừa uống một ngụm rượu nho trắng: “…”
Anh ta âm thầm bỏ ly rượu xuống.
Đường Vãn Vãn hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình đã đả thương người khác như thế nào, tư duy của cô thực sự chạy theo buổi xem mắt lúc trước, tự nhiên mà nhớ lại cái chết khi trộm xe máy kia. Bạn đồng nghiệp đi xem mắt, trong buổi tiệc xem mắt đã nhìn trúng một cô gái, uống tới mức mộng mị, muốn mua cho cô gái một cái túi, dỗ cô ấy vui vẻ nên sau khi ăn cơm xong thì hứng lên đi cướp xe máy để bán đi lấy tiền. Kết quả trên đường về nhà lại bị tai nạn chết ngoài ý muốn.
Đây là một câu chuyện bi thương.
Thực sự cô không cố ý rủa Trương Tông Chính chết đi đâu.
Thẩm Khác, người từ bé đã bị lối suy nghĩ của Đường Vãn Vãn ưu ái (Tổn thương) cuối cùng cũng có động tĩnh. Khóe miệng đang cứng ngắc hơi thả lỏng, còn ý cười nhẹ.
Muốn gặm miếng sắt thẳng cứng như ruột ngựa Đường Vãn Vãn này á? Chẳng lẽ không sợ đau răng à?
Tham dự toàn bộ quá trình một buổi xem mắt của Đường Vãn Vãn, anh cũng không khó để hiểu được vì sao cô vẫn ế từ thuở lọt lòng đến tận năm hai mươi sáu tuổi đầu này. Không thể trách người ta được, là do cô dùng chính thực lực của mình để ế cơ mà.
Đường Vãn Vãn đi ăn một bữa để xem mắt, đúng là chỉ đến ăn một bữa thật.
Lòng dạ của Thẩm Khác ngay lập tức lại trở lại như xưa, anh cảm thấy bản thân anh lại có thể rồi.*
(*自己有可以了: đây là một câu ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, thường dùng khi người ta thấy một cái gì đó quá đẹp, lúc đó bản thân sẽ có phản ứng kiểu được, bạn bảo gì tôi cũng có thể làm được hết.)
Tình huống khéo léo đã kết thúc bữa xem mắt này.
Trương Tông Chính đi trả tiền, Đường Vãn Vãn lại cướp lấy cơ hội trả tiền này của anh ta.
Cô nhìn hóa đơn một lần, trong đầu tính tính toán toán rồi nói: “Hôm nay chúng tôi đi hai người, anh chỉ có một người nên khỏi campuchia nhé, chia anh một tôi hai vậy. Tôi trả hai phần ba, còn anh trả một phần ba còn lại nhé.”
Trương Tông Chính: “…”
Anh ta không nhịn được mà nhìn cô thêm mấy lần.
Thẩm Khác lười nhác duỗi eo chặn ngang hai người họ, cắt đứt ánh nhìn của anh ta.
Trương Tông Chính: “…”
Nhân viên phục vụ thân mật cười rồi nói: “Là như vầy, tối hôm nay nhà hàng chúng tôi được người khác bao hết rồi, nên chúng tôi miễn phí cho tất cả các vị khách. Vì vậy các vị không cần phải trả tiền đâu ạ.”
Trương Tông Chính: “?”
Đường Vãn Vãn: “??”
Lần đầu tiên bọn họ nghe tới việc bao cả nhà hàng có nghĩa là bao toàn bộ những vị khách đến đây ăn nha.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi giải thích lại một lần nữa, ý tứ đại khái là trong số những người khách ở trong nhà hàng này tối nay, có một nhà từ thiện cực kỳ giàu có cảm thấy đồ ăn của nhà hàng này cực kỳ ngon. Vẻ mặt của người đó cực kỳ vui vẻ, vì thế đã quyết định sẽ bao toàn bộ khách trong nhà hàng này, tiêu tiền để mua niềm vui.
Đúng là người có tiền muốn thế nào thì được thế ấy.
Thẩm Khác, kẻ muốn thế nào thì được thế ấy liếc mắt nhìn Đường Vãn Vãn, bốn bỏ lên năm mà, dù sao hôm nay em với tôi cũng cùng nhau xem mắt ở đây.
Ba người cùng nhau đi thang máy rời khỏi nhà hàng, sau đó đường ai nấy đi.
Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho mẹ mình báo cáo đã hoàn tất nhiệm vụ xem mắt, sau đó lại hỏi mẹ mình có ở gần đây không, nếu ở gần thì muốn ngồi nhờ xe về nhà.
Mẹ là thiếu nữ: [Đi nhờ cái gì mà đi nhờ. Để cái thằng họ Trương đó chở con về đi.]
Vãn Thẳng Tuột: [Con nghĩ mẹ đang chờ con ở gần đây nên con vừa bảo anh ấy đi về rồi.]
Mẹ là thiếu nữ: [Vừa về ấy gì? Thì đuổi theo đi.]
Vãn Thẳng Tuột: […]
Vãn Thẳng Tuột: [Con không biết, nhiệm vụ con đã hoàn thành xong rồi, năm nay con sẽ không đi xem mắt nữa đâu.]
Mẹ là thiếu nữ: [Bọn con thành công rồi à? Con quyết định là chàng trai đó hả? Không muốn lựa lựa thêm nữa sao?]
[À, tí thì mẹ quên mất, từ trước tới nay đều là người ta lựa mày mà.]
[Mày lừa mẹ đúng không?]
[Đường Vãn Vãn, mày coi buổi xem mắt tối nay là nhiệm vụ á?]
[…]
Tách tách tách, mẹ Đường điên cuồng spam.
Đường Vãn Vãn tắt màn hình, bỏ điện thoại vào trong túi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Đường Vãn Vãn búng tay một cái về phía Thẩm Khác: “Đi thôi, quay về tiểu khu Hạnh Phúc thôi.”
Thẩm Khác đang nhìn chằm chằm một cái quầy bán đồ làm kẹo đường bên đường, nghe thấy Đường Vãn Vãn gọi anh thì quay đầu. Sau khi thấy khuôn mặt Đường Vãn Vãn cười tươi như một đóa hoa, anh liền khó chịu mà hỏi: “Xem mắt khiến cô vui vẻ đến thế cơ à?”
Đường Vãn Vãn: “Xem mắt khiến mẹ tôi vui vẻ thì mới đúng á.”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Đường Vãn Vãn, cô có muốn mẹ cô ngày nào cũng vui vẻ không?”
Đường Vãn Vãn: “Anh có cao kiến gì à?”
“Xem mắt với tôi đi.” Thẩm Khác nói: “Không đen tối, không khoe khoang, khách quan mà nói, tôi là con rể trong mơ của các bố mẹ trong thành phố Đồng này đấy.”
Đôi mắt của Đường Vãn Vãn trợn trắng.
Con rể trong mơ, thế nằm mơ tiếp đi anh nhé.
Thẩm Khác chế giễu: “Đường Vãn Vãn, cô không thử nghĩ xem, Trương Tông Chính thân là một CEO của một công ty sắp lên sàn, vì sao nhất định phải tìm cô xem mắt vậy chứ?”
Đường Vãn Vãn: “Mắt anh ấy không được phép mù chắc?”
Thẩm Khác: “…”
Bãi đỗ xe.
Trương Tông Chính dựa vào cửa xe hút thuốc.
Anh đi tới bãi đỗ xe mới nhớ ra việc tối nay mình uống một cốc rượu, không thể lái xe. Anh gọi điện thoại bảo tài xế đến lái, nhưng vị tài xế kia vẫn chưa đến, trong lúc đợi, anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Điện thoại rung lên, màn hình hiển thị: [Nhà]
Vừa nghe máy, từ trong điện thoại liền truyền tới một loạt âm thanh nức nở.
“Mẹ?” Trương Tông Chính cau mày, vội vàng bỏ điếu thuốc trên miệng xuống.
“Tông Chính, em của con lại phát bệnh rồi.”
Lòng bàn tay nóng bỏng, mùi vị da thịt bị cháy bay qua bay lại lúc ẩn lúc hiện tại bãi đỗ xe, mãi chưa tiêu tán.
Ngắt điện thoại.
Ánh mắt của Trương Tông Chính âm trầm, anh dùng lực dập tắt đầu thuốc, gửi cho Đường Vãn Vãn một tin nhắn: [Ngủ ngon.]