Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 18



Thẩm Khác vậy mà lại là nam thần của hơn chín triệu cô gái nhỏ. 

Cả nhà tôi đều sốc vl. 

Nhưng đúng là hôm nay anh ta hơi đẹp trai thiệt. 

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] 

Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, sau khi khai giảng sẽ lên lớp 11, sắp phân ban tự nhiên và xã hội. 

Đường Vãn Vãn muốn chọn tự nhiên, nhưng mẹ lại hy vọng cô chọn xã hội, bởi vì mẹ Đường làm việc trong ngành liên quan tới văn học, muốn truyền lại toàn bộ kinh nghiệm của bản thân cho con gái mình. Hơn nữa lần thi cuối kỳ này, môn tổ hợp khoa học tự nhiên của Đường Vãn Vãn thi không tốt lắm, thế nên mẹ Đường càng phản đối cô chọn tự nhiên. 

Đường Vãn Vãn gần như bị mẹ Đường dùng chiêu mật ngọt chết ruồi hạ gục, quyết định chọn xã hội, nhưng trong lòng rầu rĩ không thôi. 

Có hôm, cô cùng bạn học ra ngoài dạo phố, nhìn thấy một mô hình Transformers thủ công ở trong một cửa hàng xa xỉ ở gần sân thể dục, ngay lập tức đã dừng chân lại. 

Hồi trước cô chưa từng mua đồ thủ công, cũng chẳng mê mẩn mấy thứ đồ ở thế giới 2D này, nhưng không biết tại sao lại bị cái mô hình trước mắt này hớp hồn. 

Sau này sau khi cô nghĩ tới vấn đề này, đã xem rất nhiều sách dạy học, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, là do tình yêu. 

Tình yêu là một thứ hư ảo mờ mịt, lúc nó tới, chỉ cần liếc mắt một cái là biết người đó chính là mối duyên cả đời của bạn. 

Đường Vãn Vãn dùng lí luận tình yêu này để giải thích duyên phận giữa cô và Transformers. Đa số mọi người đều chê cười, thậm chí có người còn nói cô bị điên, chỉ có Chu Châu thấu hiểu được mối duyên này. Chẳng qua những chuyện này cũng là chuyện sau này rồi. 

Lúc đó khi Đường Vãn Vãn đứng ngoài cửa hàng xa xỉ, nhìn mô hình Transformers thủ công không rời mắt, nhưng giá của nó thì lại khiến hai tròng mắt cô hơi xuống. Khoảng tầm vài nghìn tệ, tất cả đống tiền tiêu vặt của cô góp lại cũng không nhiều tới mức ấy

Ôm lấy Transformers trả giá với ông chủ, chỉ giảm được mấy con số, chẳng khác gì không trả giá. 

Bạn cùng bàn khuyên cô: “Thôi vậy, mình thấy cũng không đáng đâu. Không bằng mua mấy cái váy đẹp còn hơn.”

Đường Vãn Vãn không trả lời, ôm chặt lấy Transformers không buông tay. 

Ở bên ngoài cửa sổ, có một đám nam sinh mặc quần áo bóng rổ đi qua, người nào người nấy tràn đầy hormone, cực kỳ hút mắt. 

“Hôm nay có trận đấu ở sân thể dục à? Mình đi ngó tí xem sao.” Bạn cùng bàn bỏ lại một câu như thế rồi chuồn luôn. 

Một lát sau, một đám nam sinh mặc áo đồng phục bóng rổ ùa vào trong cửa hàng xa xỉ, cười đùa vứt một chiếc thẻ lên trên mặt bàn, nói với ông chủ: “Chúng tôi mua hết đồ ở trong này.”

Sau đó bọn họ bắt đầu càn quét kệ để đồ. 

Đường Vãn Vãn ngơ ra trước tình huống này, cô ôm chặt lấy mô hình Transformers, sợ bị bọn họ nhìn thấy sẽ cướp mất. 

May mà không có ai nhìn trúng mô hình Transformers của cô. 

Một lát sau, bạn cùng bàn từ ngoài chạy vào, lắc lắc vai Đường Vãn Vãn: “A a a a a a chúng ta phát tài rồi! Mô hình Transformers của cậu, váy của tớ, được cứu rồi!”

“Sao vậy?” Đường Vãn Vãn sắp bị cô bạn lắc cho rụng rời. 

“Hôm nay chúng ta may vl, đồ trong tiệm này có thể lấy miễn phí, bây giờ luôn ấy.” Bạn cùng bàn kích động giải thích: “Bên ngoài có bạn nam sinh vì dỗ bạn gái của mình nên mua lại cái tiệm này rồi.”

Đường Vãn Vãn: “?” 

Bạn cùng bàn chỉ chỉ đám nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đứng trong tiệm, nhỏ giọng hóng hớt: “Mình vừa nghe được từ bên ngoài, bọn họ đều ở trong đội bóng rổ của trường cấp 3 quốc tế, hôm nay đến sân thể dục để tham gia trận đấu bóng rổ. Trường quốc tế đấy cậu hiểu không?”

Đường Vãn Vãn gật đầu: “Ừ.”

Ở thành phố Đồng chỉ có một trường quốc tế, cấp ba Thẩm Khác học ở đó. 

“Học sinh trường quốc tế nhiều tiền lắm luôn ấy.” Bạn cùng bàn tiếp tục nhiều chuyện: “Vừa có một nam sinh, vì để lấy lòng bạn gái, vì để dỗ bạn gái của mình mà tuyên bố muốn mua cả cái cửa tiệm này luôn.”

Đường Vãn Vãn không thể hiểu nổi: “Dỗ bạn gái với mua hết cả cái tiệm này thì có liên quan gì tới nhau?”

Bạn cùng bàn: “Ai mà biết được, nhưng mà bắt đầu từ bây giờ trở đi, bất kể là ai, mua đồ ở tiệm này đều sẽ trừ vào thẻ của bạn nam sinh đó. Cậu mau mau bảo ông chủ tiệm thanh toán mô hình Transformers đi, mình đi lấy cái váy mình nhìn trúng đã.”

Đường Vãn Vãn: “Thế không ổn lắm thì phải.” 

Một nam sinh với mái tóc Mohican đưa tay về phía Dụ Dao, cười nói: “Không cần thì đưa mình đi.”

Đường Vãn Vãn ôm mô hình Transformers lùi về sau, khuôn mặt cảnh giác. 

Tóc Mohican: “Hôm nay thái tử gia trích máu*, không phải tiết kiệm tiền giúp ổng làm gì đâu.”

(*Trích máu: ví von một cửa hàng bán đồ ra với giá cực thấp)

Một nam sinh khác khoác vai người để tóc Mohican, không biết thì thầm với cậu ta cái gì. 

Mohican nhìn Đường Vãn Vãn, gãi gãi đầu, nói: “Bạn học, chỉ là cậu ít thấy thôi, chứ lũ có tiền chúng tôi đều như vậy, thích thì vẩy tay vung tiền, vui thì có thể mua mua mua mua hết giúp người lạ luôn, không cần lí do.”

Nam sinh đứng bên cạnh cậu ta nói thêm: “Đúng đó đúng đó, đợi cậu có tiền rồi sẽ biết. Bây giờ mà cậu không lấy là hối hận cả đời đó.”

“Chúng mình có một trái tim hướng thiện mà.” Các nam sinh hihi haha cười rồi ôm một đống đồ tới quầy. 

Bạn cùng bàn cầm váy tới, Đường Vãn Vãn vẫn còn đang tiêu hóa thông tin. 

Lúc này trong tiệm lại có lác đác mấy người đi vào, có nam có nữ, tuổi tác tầng lớp không giống nhau. Bọn họ chọn xong đổ của mình thì đi tới kệ thanh toán, ông chủ đều sẽ nói với họ là hôm nay trong tiệm có hoạt động, miễn phí toàn bộ cho bọn họ. Những người này người nào người nấy đều vui vui vẻ vẻ cầm đồ đi, thực sự không mất tiền. 

Bạn cùng bàn thúc giục cô, Đường Vãn Vãn ôm mô hình Transformers đến trước kệ. 

Ông chủ check mã vạch một cái, cười nói: “Cô gái, hôm nay cháu quá may mắn luôn. Chắc chắn là mô hình Transformers đem tới may mắn cho cháu. Chú nói cho cháu nghe này, mỗi người đều có một thứ giúp họ có thể chuyển vận, chú trước đây…”

Ông chủ còn kích động hơn cả Đường Vãn Vãn, cứ như ông ta là người được ông trời lựa chọn để giáng xuống trần thế vậy. 

Đường Vãn Vãn ôm mô hình Transformers đi ra ngoài tiệm, vẫn còn đang ngỡ ngàng, vui vẻ đến mức muốn chửi bậy. Mẹ nó đây chắc chắn là cô vừa lúc dẫm phải cứt chó đồng thời bị một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đầu rồi thì phải. 

Tất cả những điều huyền huyễn mà hôm nay cô trải qua, tất cả những điều nằm ngoài dự liệu. Cô cảm thấy đây đều là nhờ mô hình Transformers ban tặng, mô hình Transformers đem tới may mắn, mang lại năng lượng cho cô. 

Bạn cùng bàn đánh mạnh vào tay cô, chỉ nam sinh phía trước, nhỏ giọng nói: “Đường Vãn Vãn, là người đó đó. Là cậu con trai nói phải mua hết cái tiệm này để dỗ bạn gái mình đó. Mẹ ơi, đẹp trai vl a a a a. Đúng là bạn trai nhà người ta từ trước tới nay chưa bao giờ làm tui thất vọng huhu.”

Đường Vãn Vãn thuận theo hướng cô ấy chỉ, nhìn qua, mắt sáng lên: “Thẩm Khác.”

Thẩm Khác mặc đồng phục bóng rổ, đang đập bóng chơi, nghe thấy Đường Vãn Vãn gọi anh, ngẩng đầu nhìn qua: “Đường Vãn Vãn, cậu tới đây làm gì?” 

Dưới vẻ mặt kinh ngạc của bạn cùng bàn, Đường Vãn Vãn đi tới đó, cười ngây ngô như đang dâng vật quý nói: “Thẩm Khác, cậu nhìn coi đây là cái gì nè.”  

Thẩm Khác liếc mắt một cái, bộ dáng có vẻ chẳng hứng thú gì, giọng nói nhạt nhẽo: “Không phải chỉ là một cái mô hình Transformers thôi sao, quý lắm chắc.”

Đường Vãn Vãn: “Cậu thì hiểu cái đếch gì.” 

Thẩm Khác đặt quả bóng rổ lên đầu cô, nói: “Đường Vãn Vãn, tôi phát hiện đầu cậu tròn thật nha.”  

Đường Vãn Vãn vẫn đang trầm mặc trong sự vui mừng sau khi có được mô hình Transformers, không để ý tới câu trêu đùa của anh, để mặc anh nắm lấy đầu mình chơi đùa, hưng phấn mà miêu tả với anh sự may mắn vừa xảy ra trong cửa hàng xa xỉ. 

Sau khi nói xong, cô đột nhiên trừng mắt nhìn Thẩm Khác: “Tôi ngốc quá đi. Cậu nam sinh đó không phải cậu sao?”

Thẩm Khác bật cười. 

Đường Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn anh: “Bạn gái cậu đâu? Cho tôi ngắm tí.” 

Thảm Khác tùy tiện chỉ tay về phía sân thể dục. 

“Ồ, vậy được rồi.” Đường Vãn Vãn lại hỏi: “Cổ có đẹp không?” 

Thẩm Khác: “Tàm tạm thôi.”

Đường Vãn Vãn bĩu môi: “Nói xấu bạn gái sau lưng, cẩn thận tôi đi mách nhá.” 

Thẩm Khác xùy một tiếng. 

Đường Vãn Vãn ôm mô hình Transformers yêu thích không buông tay: “Làm bạn gái cậu tốt ghê, có thể thích mua đồ lúc nào cũng được.”

Thầm Khác híp mắt, nói: “Thế cậu cầu xin tôi đi, tôi có thể xem xét cho cậu làm bạn gái thôi.”

Đường Vãn Vãn: “Đếch cần.” 

Thẩm Khác: “Con gái con đứa như cậu suốt ngày đếch với lều, không thấy buồn nôn à?”

Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác cục cức cức chó cức lừa cức rùa cức mèo. Lêu lêu lêu.”

Thẩm Khác: “…” 

Thẩm Khác: “Đường Mông Chó. Về sau tôi sẽ gọi cậu là Đường Mông Chó.”   

Đám nam sinh mặc áo đồng phục bóng rổ từ trong cửa tiệm xa xỉ đi ra, xông về phía Thẩm Khác huýt sáo. 

Thẩm Khác nhặt bóng rổ lên làm kí hiệu tay với bọn họ, nói với Đường Vãn Vãn: “Đến giờ rồi, tôi đi chơi bóng đây.”

“Ừ.” Đường Vãn Vãn nhìn anh cầm bóng rổ đi ra, chạy mấy bước nhỏ đuổi theo, gọi với anh lại: “Thẩm Khác.”

Thẩm Khác quay mặt lại. 

Đường Vãn Vãn: “Lớp 11 cậu học tự nhiên hay xã hội?” 

Thẩm Khác: “Tự nhiên.”

Đường Vãn Vãn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi quyết định xong rồi, tôi sẽ học tự nhiên.”

Thẩm Khác bật cười: “Học đòi theo tôi à?” 

“Không phải đâu nhé.” Đường Vãn Vãn nắm chặt lấy mô hình Transformers, ánh mắt kiên định: “Là mô hình Transformers bảo tôi thế. Nó nói với tôi là chọn tự nhiên đi.”

Thẩm Khác kẹp bóng rổ vào trong cánh tay, hai tay miết lấy mặt của Đường Vãn Vãn, vừa kéo sang hai bên vừa cười nhạo cô: “Đường Mông Chó, cậu đúng là con lừa ngốc.”

Chuyện cũ mỗi khi ùa về thì vô cùng rõ ràng. 

Ở cửa tòa nhà. 

Đường Vãn Vãn nhận lấy mô hình transformers trong tay Thẩm Khác, lí nhí: “Xin lỗi anh. Cảm ơn anh.”

Cô cảm thấy mình tồi vãi, là một thằng tồi nhất trên thế gian này.

Transformers rõ ràng là do Thẩm Khác bỏ tiền mua lại, còn còn chẳng phải bỏ ra xu nào. Nhưng ký ức của cô dường như xuất hiện bug*, trong ấn tượng sẵn có của cô, Transformers là vật báu do cô đào ra, Transformers là bùa may mắn của cô, là lực lượng vô hình chống đỡ cho cô phấn đấu tiến về phía trước. 

(*Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến cho kết quả trả về không được chính xác hoặc không đạt hiệu quả như mong muốn.)

Vậy mà cô lại quên mất Thẩm Khác là người đứng đằng sau sự may mắn đó. 

“Lúc nào tôi cũng cảm thấy mô hình Transformers là từ trên trời rơi xuống.” Đường Vãn Vãn lúng túng nói. 

Thẩm Khác không tiếp lời. 

Đường Vãn Vãn nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Cô bạn gái hồi đó của anh đâu rồi? Tôi phải cảm ơn cổ tử tế mới được.”

Thẩm Khác thốt ra một hơi: “Nghẻo rồi.”

“… Ồ” Cuối cùng Đường Vãn Vãn giơ tay lên, vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Anh nén bi thương.”

Thẩm Khác: “…”

Mượn ánh đèn ở dưới cửa tòa nhà, Đường Vãn Vãn dùng tay áo lau Transformers: “Trong thùng rác bẩn vãi.” 

Thẩm Khác: “Tôi nhờ người rửa qua rồi.”  

“?” Đường Vãn Vãn ngước mắt, nghĩ gì đó rồi hoàng sợ nói: “Bảo sao anh vừa đi từ ngoài vô đây, là cái tiệm ở cửa tiểu khu à?”

Thẩm Khác không trả lời, anh rút tay trái từ sau lưng ra, trong tay rõ ràng lại là một đóa hoa hồng. 

Đường Vãn Vãn:!!! 

Mặt Thẩm Khác không chút biểu cảm, nói: “Đền cho cô đấy.” 

Đừng Vãn Vãn: “Anh… Thực ra không cần.” 

Thẩn Khác làm tư thế chuẩn bị ném vào thùng rác: “Không cần thì thôi.” 

“Cần chứ cần chứ.” Đường Vãn Vãn cướp lấy: “Coi như là đóa hoa bị anh ném đi lúc trước vậy. Anh tuyệt đối đừng nói cho tôi biết đóa hồng này bao nhiêu tiền, tôi hổng nghe tôi hổng nghe.”

“Yên tâm đi, không phải tới tìm cô thanh toán đâu.” Thẩm Khác quay người đi vào trong thang máy. 

Đường Vãn Vãn cầm trong tay mô hình Transformers vừa mới tìm lại được, một tay cầm bó hoa hồng cũng “Vừa mới tìm lại được”, trong lòng vô cùng vui vẻ, tự thôi miên mình rằng đây là đóa hoa mà cô đã tốn năm trăm tệ để mua về, hôm nay cô nào có uổng phí năm trăm tệ nào đâu! 

Hai tay Thẩm Khác đút túi quần, dựa vào tường trong thang máy chợp mắt. 

Khi anh “Lén hái” bông hoa hồng kia ở nhà họ Thẩm đã bị bà nội Thẩm nhìn thấy, tóm lấy anh hỏi hết cái này cái kia, trong lòng mệt chết đi được. 

Yêu thầm một con lừa ngốc đầu không có lỗ, mệt tim thật. 

Thích một cô ngốc thẳng cứng như thép, tim cũng mệt thật. 

Mùi hương hoa hồng trong thang máy như thấm vào ruột gan con người. 

Tâm trạng của Đường Vãn Vãn rất tốt: “Thẩm Khác, tối mai anh muốn ăn gì?” 

Thẩm Khác nhắm mắt, không thèm nghĩ ngợi: “Thịt.”

“Thịt gì?”

“Cái loại thịt trâu mà khiến cho tiểu nhị phải vác một bầu rượu 1 cân tới ấy.” 

“Không phải là thịt bò hầm tương à, không cần phải nói thành như vậy.”

Đôi mắt đang nhắm lại của Thẩm Khác hơi hơi cong lên.  

Khi người ta yêu thầm, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần người đó vô tình đưa cho mình một cái vỏ kẹo, dường như ta đã được thưởng thức thứ kẹo ngọt nhất thế thế gian này. 

Phía dưới nốt ruồi lệ của Thẩm Khác ửng hồng, nhìn cực kỳ đẹp mắt mê người, hoàn toàn không thua kém gì đóa hoa trong tay Đường Vãn Vãn. 

Tiếc là Đường Vãn Vãn không nhìn anh. 

Ngày hôm sau, Đường Vãn Vãn đi tới bảo tàng kỹ thuật làm việc, ngang qua một cái sảnh triển lãm, cô lại quay ngược lại. 

Thẩm Khác?! 

Ở cửa sảnh triển lãm có một cái standee hình người được dựng lên, người ở trên đó vậy mà lại là Thẩm Khác. Standee không khác so với chiều cao thực tế của Thẩm Khác là bao, ảnh chụp cực kỳ rõ nét, đến nốt ruồi lệ ở bên mắt phải cũng cực kỳ rõ ràng. 

Đường Vãn Vãn không dám tin, mãi cho tới khi nhìn thấy tên của Thẩm Khác. 

“Con trai tôi thành danh rồi trời ơi.” Đường Vãn Vãn cà nhắc cà nhắc đi tới sờ bức ảnh. 

Hai cô gái vội vội vàng vàng chạy tới: “Xong rồi xong rồi, tới muộn rồi.” 

“Sư tỷ cừa gửi tin nhắn tới, chị ấy nói có thể đi vào từ cửa sau. Chúng ta từ từ lẻn vào từ cửa sau vậy.” 

“A a a a a mình cũng muốn sờ nam thần.”     

Một cô gái mặc váy trắng xông tới, lách qua Đường Vãn Vãn, nhón chân thò tay “Bóp” lỗ tai của Thẩm Khác: “Hoa Hoa, mau chụp cho mình một bức đi.” 

Hoa Hoa thở hồng hộc: “Trễ rồi đấy, đừng chụp nữa.” 

Cô gái váy trắng: “Kệ đi kệ đi, mình muốn bóp lỗ tai thỏ của nam thần.” 

Hoa Hoa cầm máy ảnh crack crack chụp liền mấy bức, sau đó nhét điện thoại vào trong tay cô gái mặc váy trắng nói: “Mình cũng muốn nhìn tai thỏ của nam thần.” 

Đường Vãn Vãn đứng bên cạnh: “Gì dị má?”

Đường Vãn Vãn vô cùng nghi hoặc: “Thẩm Khác là nam thần của các cô à?” 

“Đúng đó đúng đó, là nam thần của chín trăm triệu thiếu nữ chúng tôi.” Cô gái mặc váy trắng nói: “Lẽ nào ảnh không phải nam thần của cô à?” 

Đường Vãn Vãn: “Tôi là bố ổng đấy.”

Cô gái mặc váy trắng: “??” 

Hoa Hoa: “…”

Cô gái mặc váy trắng chụp ảnh cho Hoa Hoa xong, đột nhiên thần bí cười cười: “Đây là trò play lí luận cấm đoán máu chó gì vậy, giống như mình đang đứng giữa biển hoa hải đường vậy.”

Vẻ mặt của Hoa Hoa cũng thần bí cười cười. 

Đường Vãn Vãn: “???” 

Tui già rồi, hổng hiểu mấy cô bé hiện tại đang nói gì luôn á. 

Nhưng hai chân cô lại như bị lắp vào con trỏ chuột, không tự giác mà đi theo sau hai cô gái kia, cùng hai cô gái chui từ sau vào trong sảnh triển lãm, ngồi ở trên những vị trí trống ở hàng ghế cuối cùng. 

Trong khán phòng trong sảnh triển lãm không mở đèn, tối tăm mịt mù. Ba người bọn họ cong eo chui vào, không ai chú ý tới bọn họ. 

Tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên khán đài. 

Thẩm Khác mặc quần áo lịch sự, trong tay cầm một cây thước dài đứng ở trên khán đài diễn thuyết, đang từ từ chậm rãi nói. Tấm màn led sau lưng anh đang phát một đoạn video ngắn về trí tuệ nhân tạo. 

Đường Vãn Vãn nhớ lại, trên standee hình như có viết AI gì đó, cô không nhìn kỹ. 

Người ngồi bên cạnh cô là Hoa Hoa, Đường Vãn Vãn thò lại gần, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Thẩm Khác làm gì vậy?” 

Hoa Hoa rất bất ngờ: “Vậy mà cô không biết đại thần Thẩm Khác à?”

Đường Vãn Vãn: “Ý cô là đại thần kinh à?” 

Hoa Hoa: “…” 

Hoa Hoa: “Cô! Tránh! Xa! Ra! Ngậm! Miệng! Lại!”

Đường Vãn Vãn ngậm miệng, quay đầu nhìn Thẩm Khác trên khán đài diễn thuyết. 

Cái anh đang nói là kỹ thuật tráo đổi mặt của AI, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, Đường Vãn Vãn có thể hiểu được. Lúc mới đầu cô còn có thể nghe lọt tai, càng về sau tâm hồn bắt đầu từ từ thoát xác ngao du——

Giọng nói của Thẩm Khác rất dễ nghe, đặc biệt là khi nói tiếng Anh, giọng London chuẩn, không hổ là người đã từng ở Anh nhiều năm như vậy. 

Quần áo của Thẩm Khác đẹp quá đi, mắt có hơi mờ mờ, không nhìn ra có phải là bộ lần trước cô trả tiền may đền cho anh hay không. 

Tay của Thẩm Khác đẹp quá đi, lúc cầm thước dạy học là đẹp nhất, muốn sà vào hít hít quá đi. Thước dạy học trắng như ngọc, tay anh cũng rất trắng, chỉ muốn chặt xuống đem đi giấu. 

Thực ra mặt của Thẩm Khác là đẹp nhất, anh có thể an toàn sống đến tận ngày hôm nay mà không bị đập chắc, chắn chắn hoàn toàn là nhờ vào bộ mặt đó. 

Đường Vãn Vãn moi hết tim gan phèo phổi cũng không thể nghĩ ra đường một tính từ tuyệt sắc để miêu tả sự chấn động mà hiện tại Thẩm Khác gây ra cho cô. 

Ừm. 

Hôm nay Thẩm Khác giống y hệt chiếc xe máy của cô vậy. 

Phong cách cực kỳ vô cùng đặc biệt xuất sắc, khiêm tốn sang trọng nhưng cũng có nội hàm, vừa chính trực lại vừa lạnh lùng. 

Điện thoại trong túi rung lên, kéo tâm hồn của cô trở về. 

Đường Vãn Vãn lấy điện thoại từ trong túi ra, là người liên hệ phía bên triển lãm kỹ thuật gọi tới, lúc này cô mới nhớ ra là hôm nay đến triển lãm kỹ thuật để bàn công việc. 

Nam sắc hại nước, quá tội lỗi quá tội lỗi, tí thì bị Thẩm Khác làm lỡ chuyện chính sự.

Đường Vãn Vãn nhận điện thoại, cúi người lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau. 

Sự việc có hơi phức tạp, hai tiếng mới làm xong. 

Đường Vãn Vãn tạm biệt người liên hệ, khi đi qua sảnh triển lãm một lần nữa, buổi tọa đàm đã kết thúc, cái standee đứng trước cửa cũng đã biến mất. 

Đi ra khỏi triển lãm kỹ thuật, lái xe máy về nhà, trong đầu cô toàn là Thẩm Khác. 

Cô cầm đồ ăn về tiểu khu Hạnh Phúc, đột nhiên bừng tỉnh, kích động mà phun ra một câu chửi bậy: “Đ*t mẹ, hôm nay Thẩm Khác nghiêm túc vãi lều.”

Bảo sao cảm thấy chỗ nào không đúng, hôm nay Thẩm Khác không chém gió, không nói mấy lời sến súa, không hành động mất tự trọng, cũng không lười biếng, nghiễm nhiên trở thành một vị giáo sư bác học cấm dục chỉ số thông minh cao chót vót. 

Giả vờ giỏi đấy. 

Đường Vãn Vãn làm cơm tối xong, giống như thường thường mở cửa ra. “Đinh” một tiếng, đúng lúc thang máy lên tới nơi, Thẩm Khác từ bên trong đi ra, trên người vẫn mặc bộ âu phục lúc sáng ở trong sảnh triển lãm. 

“Bộ này là bộ tôi đền cho anh đấy à?” Đường Vãn Vãn hỏi. 

Thẩm Khác sững sờ: “Ừ.” 

Đường Vãn Vãn: “Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân nha, tốn hơn hai nghìn tệ của tôi, đương nhiên là đẹp rồi.”

Khóe môi của Thẩm Khác cong lên. Nếu như Đường Vãn Vãn biết số tiền cô gửi thợ may còn chẳng bằng mấy con số lẻ để làm ra một bộ quần áo, chắc chắn cô sẽ tức tới mới dùng xe máy nghiền nát bộ đồ này ra mất. 

Thẩm Khác ngựa quen đường cũ đi vào trong phòng 601, đi vào phòng bếp lấy bát đũa chuyên dùng của mình. 

Hôm nay làm việc liên tục một ngày, hiện tại anh cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc. 

Trên bàn ăn có một cái bình hoa lớn, bên trong cắm đầy hoa hồng, hương hoa tràn ngập trong không khí. 

Thẩm Khác nhìn một cái, xác định đó là đóa hoa hồng mà hôm qua anh vặt trộm trong vườn hoa nhà họ Thẩm, đôi mắt hơi hơi cong lên, sự mệt mỏi ngay lập tức vơi mất một nửa. 

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt anh liếc về phía Đường Vãn Vãn ngồi đối diện đang nhìn lén mình. 

Thẩm Khác tưởng rằng chút ý tứ nhỏ bé của mình đã bị cô nhìn thấu, vội vàng rủ mắt, khóe miệng đang cong lên cũng bị suy nghĩ mạnh mẽ đè xuống. Đồng thời hồi chuông cảnh báo trong đầu anh cũng vang lên, bất cứ lúc nào cũng chịu chuẩn bị tiếp đón lối suy nghĩ trong mạch não kỳ dị của Đường Vãn Vãn. 

“Thẩm Khác. Hôm nay anh làm gì vậy?”

“Làm vũ trụ và biển cả.”

“?”

“Giống với Transformers của cô ấy.”

“…”

Đến rồi đến rồi, cái đứa kiêu ngạo, phóng đãng, ti tiện kia lại đến rồi. 

Đường Vãn Vãn mạnh mẽ nhai cơm trong miệng. Tối nay mà tôi còn nói thêm một chữ với anh là tôi sẽ mang họ anh luôn nhé! 

Đường Vãn Vãn không nói gì, Thầm Khác cũng trầm mặc chẳng nói một câu.

Nhớ là một lát nữa còn có cuộc họp qua video, anh không giống như ngày thường ngồi ì ra ở đây không đi, ăn xong cơm liền quay về phòng 602.

Cuộc họp kết thúc, tắm rửa, kết thúc một ngày bận rộn, cuối cùng có thể quay về cái ổ chăn ấm áp của mình. 

Trước khi ngủ, Thẩm Khác theo thói quen bổ sung số liệu cho AI Đường Mông Chó, đánh một hàng code, sững sờ một chút, lại quyết đoán xóa đi. 

Hôm nay nếu bổ sung thêm thì theo cái tính hãm của AI Đường Mông Chó, nó không chỉ không thừa nhận, mà chắc chắn sẽ chọc cho anh tức đến một tầm cao mới. 

Thẩm Khác nghĩ rồi, tiện tay lấy từ trong tủ đầu giường một quyển sách hướng dẫn dùng đồ điện, nằm trong chăn viết lên đó ba hàng chữ. 

“Hôm nay lúc ăn cơm, Đường Vãn Vãn đã nhìn mình năm lần. 

Mình cảm thấy cổ hình như đang dụ dỗ mình.”

—— [Hướng dẫn yêu đương với cô gái kỹ thuật thẳng như thép] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.