Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 5



Sờ sờ chiếc xe bảo bối của tôi, nói: Rãnh cột sống của Thẩm Khác thật đẹp, có thể làm cầu trượt đó.

Muốn lái xe gắn máy trượt trên đó ghê.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Ngày kế tiếp.

Sau khi tan việc, Đường Vãn Vãn đến quán bar Lục Dạ một chuyến. Khi chuẩn bị lái chiếc xe máy mà cô đã để nhờ đêm qua thì nhận được cuộc gọi của Chu Châu.

“Vãn Vãn, mình tìm thấy wechat của tên thanh mai trúc mã kia của cậu rồi.” Chu Châu hô to gọi nhỏ nói: “Mình mới gửi cho cậu ảnh chụp màn hình rồi đấy.”

Đường Vãn Vãn nhất thời nghe không hiểu: “Thanh mai trúc mã gì cơ?”

“Thẩm Khác đó.” Chu Châu nói: “Hôm qua lúc đưa cậu về nhà cậu đã tự khai hết rồi. Cậu quên rồi à?”

Đường Vãn Vãn: “Mình nói một lần cuối cùng, anh ta không phải là thanh mai trúc mã của mình.”

Vì để thỏa mãn lòng quan tâm của Chu Châu, tối hôm qua cô đã dùng giọng kể trần thuật để nói một cách đơn giản ân oán tình cừu của cô và Thẩm Khác. Nào ngờ qua một đêm, não của Chu Châu lại biến bọn họ thành một đoạn hoan hỉ oan gia và thanh mai trúc mã.

“Mình không quan tâm cậu nghĩ thế nào, mình chỉ quan tâm mình nghĩ thế nào.” Chu Châu cười haha vài tiếng: “Mình thề với cậu, tuy mình với anh ta kết bạn wechat nhưng chưa nhắn tin một lần nào, mà mình cũng không có tí ý đồ gì về phương diện kia với anh ta, cậu dũng cảm lên đi, cố lên.”

Không để cho Đường Vãn Vãn trà lời, Chu Châu liền cúp máy.

Thanh thông báo trên điện thoại di động báo hiệu có tin nhắn từ wechat, Đường Vãn Vãn mở ra, hóa ra là Chu Châu gửi cho cô ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện của cô ấy cùng Thẩm Khác.

Ngay sau đó Chu Châu lại gửi thêm một tin nhắn: [Vãn Vãn, mình cảm thấy mục đích anh ta kết bạn với mình là để soi vòng bạn bè của mình đấy, vì trong vòng bạn bè của mình có cậu mà, giờ mình block anh ta thì có kịp không nhỉ?]

tgpnjstdlv

Chu Châu vẫn chưa đặt biệt danh trên wechat cho Thẩm Khác, lúc hiện lên vẫn là nick name nguyên bản.

Càng nhìn mấy chuỗi chữ này, cô càng cảm thấy quen mắt.

Đường Vãn Vãn tự lướt vòng bạn bè của bản thân, rốt cuộc ở phần bình luận của mấy bức ảnh tự sướng Sơn Trà, thấy cuộc đối thoại của cô cùng chuỗi chữ này.

[tgpnjstdlv]: Cô ăn cớt à?

Đường Vãn Vãn: Ăn anh rồi ấy.

[tgpnjstdlv]: Sai ngữ pháp rồi kìa. “Rồi” là dùng cho thì quá khứ còn ở chỗ này nên dùng thì tương lai.

Mẹ nó.

Con mẹ anh Thẩm Khác, anh mới ăn cớt ấy.

Đường Vãn Vãn tức giận, từ trong danh bạ mở ra tên [tgpnjstdlv], ấn vào khung gửi tin nhắn gửi cho hắn ta một cái meme mặt phệ, gõ chữ: “Đi ăn cớt đi.”

Hai giây sau, vội vàng xóa tin nhắn một cách kinh sợ.

Bởi vì cô nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong khung tin nhắn, bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho phát khóc.

[Hôm nay tôi muốn đi tham quan phòng 602, bị mấy người thợ trang trí đuổi ra ngoài. Anh ta còn nói một viên gạch ở trong ấy còn đắt hơn vàng, sợ tôi giẫm hỏng thì không đền nổi.]

[Phong cách trang trí đúng kiểu Chúa Đất luôn ấy. Phẩm vị của anh ta đáng sợ thật.]

[Nhà của anh đem bán cho ai vậy? Trực giác tôi cảm thấy anh ta không phải là trộm thì chính là kẻ xấu.]

[Cái tên này có lẽ là một tên ngốc thuần khiết 24K luôn á, số tiền trang trí lại nhà của anh có thể mua lại cả tòa nhà luôn rồi. Mưu đồ gì không biết?]

[Cầu cho anh ta là một lão già, không thì cầu anh ta không tắm rửa bao giờ hahahaha]

[….] 

Đây là lần tán gẫu duy nhất kể từ sau lần kết bạn wechat tại buổi tụ tập bạn cấp 2. 

Đường Vãn Vãn tay run run thu hồi tin nhắn ngốc nghếch của bản thân, hình như đã hiểu ra tại sao lúc đó Thẩm Khác không thèm để ý đến cô.

Nghẹt thở.

Lòng bàn tay run lên, một tin nhắn được gửi tới.

[tgpnjstdlv]: Gửi cô tấm danh thiếp này.

[tgpnjstdlv]: [Thợ may] 

Không biết Thẩm Khác vừa rồi có phải đã nhìn thấy tin nhắn cô bảo anh đi ăn cớt rồi hay không, Đường Vãn Vãn chột dạ đáp lại anh bằng một cái meme ok.

Gửi cho thợ may lời mời kết bạn, cô suy nghĩ một chút rồi nhấn vào phần ảnh avatar của Thẩm Khác, đổi tên biệt danh thành tên của anh. Trước khi cô logout, lại đổi biệt danh của anh thành “Chúa Đất.”

Trên đường lái xe về tiểu khu Hạnh Phúc, cô đều mất tập trung. 

Mười năm không gặp, Thẩm Khác dường như đã biến thành một con người khác, cũng có lúc dường như lại chẳng thay đổi tý gì.

Đường Vãn Vãn mua chút thức ăn ở chợ gần tiểu khu. Lúc cô trở lại tiểu khu, trời đã mờ mịt tối.

Thang máy đang sửa chữa, cô đành xách túi đồ leo thang bộ.

Cầu thang rất yên tĩnh, tiếng bước chân cùng tiếng hít thở vang to vô cùng. Lúc đi đến tầng ba, cô bị một cái bóng đen dọa sợ hết hồn. Đường Vãn Vãn ho khan, đèn cảm ứng âm thanh bật lên, lúc này cô mới nhìn rõ cái bóng ngồi trên cầu thang kia là một bé trai.

Đứa trẻ mới chỉ bốn, năm tuổi, trên mặt là nước mắt, ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang.

Hỏi dò qua mới biết được, đứa bé là người ở phòng 302 mới chuyển tới. Ngày đầu tiên ở nhà mới, vừa nãy cậu mới phát hiện con búp bê ngủ cùng mình mỗi đêm không mang qua đây, liền náo một trận muốn về lấy, bị bố mẹ mắng một trận, liền giận hờn ngồi buồn ở cầu thang.

Lúc Đường Vãn Vãn đang dỗ bé, mẹ của đứa trẻ từ trong nhà bước ra, sau khi chào hỏi đơn giản, Đường Vãn Vãn lại tiếp tục xách đồ lên lầu.

Cô đột nhiên nhớ đến tình cảnh Thẩm Khác mắc phải năm ấy lúc vừa tới đây.

Năm ấy Thẩm Khác chỉ có sáu tuổi, trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, không thích nói chuyện. Điều này khiến cho cô lầm tưởng rằng anh là một đứa nhỏ ngoan ngoãn dễ xấu hổ, là một cái bao mềm có thể bắt nạt được. Sau đó mới biết chỉ là anh ta không thích nói chuyện với cô, còn dưới cái bộ dạng bao mềm giả tạo kia, là một tên hỗn thế ma vương đê tiện.

Buổi tối hôm mới tới, ông nội Thẩm cùng bà nội Thẩm nắm tay Thẩm Khác đến gõ cửa nhà Đường gia đối diện. Ông bà nói sau này cháu trai của họ muốn ở với bọn họ, chuẩn bị làm thủ tục nhập học cho anh, thuận tiện hỏi thăm trường tiểu học mà Đường Vãn Vãn nhập học. 

Lúc người lớn nói chuyện, Thẩm Khác ngồi quy củ, mím môi không nói một lời. Mẹ Đường đặc biệt cắt một đĩa xoài định đưa cho anh ăn, anh chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn dì nhưng cũng không động vào.

Đường Vãn Vãn lắc lắc mông đi tới hòm đựng đồ ăn vặt, hỏi ý kiến của mẹ, hỏi xem có thể chia cho Thẩm Khác hay không.

Đường Vãn Vãn mới bị chuẩn đoán là sâu răng, bố mẹ không cho phép cô ăn đồ ăn vặt, vì vậy đem hòm đồ ăn vặt cất đi. Lúc này cô vào bảo là muốn đem hòm đồ ăn ra chia cho Thẩm Khác, nhưng thực ra là muốn ăn vụng một mình.

Mẹ Đường đương nhiên biết kế vặt của cô, thế nhưng mà không thể lấy đi hòm đồ ăn ngay trước mặt Thẩm Khác, bèn dặn Đường Vãn Vãn không được ăn vụng, đây đều là cho Thẩm Khác.

Đường Vãn Vãn gật đầu như băm tỏi, chờ mẹ Đường rời đi liền thả lỏng cảnh giác, cô trốn đi bắt đầu điên cuồng ăn.

Toàn bộ quá trình, mặt của Thẩm Khác đều tê liệt.

Đường Vãn Vãn đổ ra viên thạch rau câu cuối cùng trong túi, liếm môi một cái, nhìn Thẩm Khác, duỗi bàn tay nhỏ bụ bẫm ra: “Cậu có muốn ăn không?”

Thẩm Khác làm bộ không nghe thấy, quay đầu không nhìn cô.

Đường Vãn Vãn xé thạch rau câu ra, nhét vào tay Anh: “Cho cậu này, vị táo xanh, ăn ngon cực luôn.”

Mẹ Đường nhìn về phía bọn họ.

“Mẹ.” Đường Vãn Vãn cầm túi thạch rau câu đã hết sạch, vô cùng chột dạ. Nhanh trí, cô chỉ tay về phía Thẩm Khác, nói một câu có nghĩa khác có trình độ nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ: “Cậu ấy ăn hết thạch rồi.” 

Dù sao sự thật là sau khi anh ăn cái thạch này xong, thì trong túi thạch cũng đã hết rồi.

Thẩm Khác, tay đang cầm viên thạch rau câu cuối cùng: “?”

*

Đường Vãn Vãn vừa đi vừa hát leo lên tầng 6, theo bản năng liếc mắt nhìn phòng 602.

Cửa phòng khép hờ, Thẩm Khác ở nhà? Thật sự không nghĩ ra tại sao Anh lại dọn đến đây ở, đại thiếu gia như Anh không phải nên ở Hoàng cung sao?

Tí thì quên, tiền Anh dùng để sửa sang lại phòng 602 có thể mua lại cả tòa lầu cơ mà. Làm tròn số thì chính là Hoàng cung đấy.

Có gì đâu mà, đây là chuyện mà tên Chúa Đất làm ra thôi mà.

Trong đầu cô dần dần hiện ra hình ảnh trang trí bên trong gian phòng, khuya ngày hôm trước dù phải ở trong phòng 602 cả một đêm nhưng vì không bật đèn nên cô chưa nhìn rõ được gì, nên vẫn không biết cái hoàng cung này cụ thể trông như thế nào.

Cót két ——

Cửa phòng 602 có tiếng động.

Đường Vãn Vãn vội vàng mở cửa đi vào nhà, đóng cửa phòng 601 lại.

Cô bỏ hoa quả trong túi vào tủ lạnh, bỏ rau vào trong nước, trước khi rửa rau mở khóa điện thoại chuẩn bị mở app nghe buổi toạ đàm sửa chữa xe máy. 

Điện thoại di động chợt thông báo có tin nhắn mới, thợ may đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Trọng tâm muốn mau mau xử lý vấn đề quần áo của Thẩm Khác cho tốt. Thế là Đường Vãn Vãn đi thẳng vào vấn đề, nói rõ với thợ may tình huống, nhờ anh ta làm thêm một bộ nữa, sau đó hỏi anh ta bộ quần áo ấy bao nhiêu tiền, cô trực tiếp chuyển khoản qua.

Kết quả thợ may quá chuyên nghiệp, nhất định muốn cô nói rõ bộ đó là bộ nào.

[Thợ may]: Nguyên nhân là do chất lượng và và thiết kế mỗi bộ quần áo của Thẩm tiên sinh đều không giống nhau.

[Đường Vãn Vãn]: Vậy tôi đem đồ qua cho anh nhé? 

[Thợ may]: Tôi ở nước ngoài. Cô chụp cho tôi ảnh bộ quần áo đi, tốt nhất gửi video cũng được. 

Đường Vãn Vãn còn có thể nói gì đây, chỉ còn cách tí nữa qua phòng 602 tìm Thẩm Khác để chụp một bức ảnh quần áo vậy.

Cô đem cà chua hầm thịt bò lên, trong nồi cơm điện có cơm tẻ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, cầm điện thoại gõ cửa phòng 602, dự định tốc chiến tốc thắng chụp ảnh quay video rồi chuồn đi.

Lúc cửa mở, cô trợn to mắt sửng sốt.

Toàn thân Thẩm Khác từ trên xuống dưới chỉ có một cái khăn tắm bên hông, tóc ướt nhỏ nước xuống, theo cơ ngực chảy xuống, chảy qua cơ bụng, chảy vào trong khăn tắm. 

Hai chân Đường Vãn Vãn như bị đóng đinh tại chỗ, con mắt ngắm loạn. 

“Đường Vãn Vãn, hai cái hốc ở phía dưới lông mày dùng để làm gì?” Thẩm Khác giơ tay đè lại đầu của cô, áp mặt của cô lên trên cửa.

Trên tay cầm một tấm gỗ, trên mặt khắc một hàng chữ: [Đang tắm rửa, đừng làm phiền.] 

Đường Vãn Vãn: “?” 

Bệnh thần kinh à, ở nhà mà cũng treo biển đừng làm phiền, tưởng ở khách sạn chắc?

Đường Vãn Vãn: “Ở cửa nhà anh treo cái này làm gì chứ?” 

Thẩm Khác: “Cho người có mắt nhìn đó.”

Đường Vãn Vãn mắt trợn trắng: “Sợ người khác không biết anh đang tắm chắc? Body không đẹp thì tốt nhất nên mặc cho nghiêm trang rồi hẵng mở cửa.” 

Thẩm Khác: “Giống như cô à?”

Đường Vãn Vãn cụp mắt: “…” 

Ngày hôm nay cô đi phân xưởng hàn điện khảo sát, mặc bộ phòng hộ dày nặng thô kệch, đến bây giờ vẫn chưa kịp thay. Nhìn thì quả thật rất nghiêm trang, nhưng ý tứ trong lời của Thẩm Khác, là chế giễu body cô không đẹp sao? 

Thẩm Khác mở rộng cửa, quay người vào trong. 

Phần lưng anh bóng loáng, cột sống ở giữa vô cùng gợi cảm, có thể làm cầu trượt chơi, kinh khủng nhất là, Chúa Đất thế mà lại có hõm Apollo*. 

(* Ở phụ nữ thì là Venus những người có hõm này thường có cơ thể rất đẹp và khả năng tình dục cao.)

Ồ ô ô. Đường Vãn Vãn nhìn bóng lưng bóng loáng của anh, muốn huýt gió, muốn lái xe gắn máy trượt chơi trên đó.

Trời cao quá không công bằng.

Cho anh tiền, còn muốn cho anh vẻ đẹp. 

Đường Vãn Vãn như ăn phải một sọt chanh, chua chua mà đi vào trong.

Trên mặt tủ giày ở cửa có một đống tấm gỗ, là cùng dạng với tấm gỗ cầm trên tay, giống y hệt mấy thẻ bài mà mỗi đêm mấy Hoàng Đế cổ đại lật để thị tẩm. 

Con hàng này thế mà vẫn xem mình là Hoàng đế rồi haha. 

Đường Vãn Vãn tiện tay gẩy gẩy mấy cái, không ngoài dự liệu, bên trên đều khắc chữ: [Đang ngủ, đừng làm phiền]; [Đang ăn cơm đừng làm phiền]; [Đang chạy xe bên trong đừng làm phiền]; [Đang giết người đừng làm phiền].

“Giết người?” Đường Vãn Vãn cầm tấm gỗ kêu lên, mặt kiểu “Như bị sét đánh trúng đầu”. 

Thẩm Khác đã thay một bộ ở nhà đi ra từ phòng ngủ. Anh liếc nhìn tấm gỗ trong tay Đường Vãn Vãn, nhàn nhạt nói: “Tôi giết con cháu đời giống của tôi, có gì sao?”

?! 

Bị Chu Châu ảnh hưởng, chỉ trong một giây Đường Vãn Vãn liền hiểu hàm ý của câu nói này.

Con mẹ anh á Thẩm Khác, trong đầu suốt ngày đen tối. 

Bồm bộp— 

Cô nghiêm mặt quẳng tấm gỗ vào sọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.