Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 119



Thiệu Tư ngây người trong bệnh viện gần nửa tháng, không có bất cứ phản ứng không tốt nào, khôi phục cực tốt, ngoại trừ hôm cắt chỉ cứ làm như là di chứng chấn động não tái phát, ôm gương không buông tay, cơm cũng không ăn được mấy miếng.

“Vết sẹo này…” Thiệu Tư chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, “Sao dài vậy?”

Ban đầu lúc vào bệnh viện khâu lại hắn còn đang hôn mê, lại thêm gây tê, cho nên lúc ấy không có cảm giác gì. Chờ lúc mở mắt ra chỉ nhìn thấy từ chân mày tới thái dương dán miếng băng gạc ngăn nắp, cũng liền không quá để ý.

Kết quả bữa cắt chỉ hắn liền ngu người.

Nghe được hắn oán giận, Cố Duyên Chu buông đồ trong tay xuống, đi qua nắm cằm hắn nâng mặt hắn lên, tỉ mỉ nhìn nhìn.

Vết sẹo hồng hồng ấy vốn dĩ không quá bắt mắt, nhưng mà màu da Thiệu Tư trắng, khiến nó càng thêm nổi bật. Một đường không dài không ngắn, bắt trên chân mày ngược lại thêm vài phần cảm giác bệnh thái.

Cố Duyên Chu nhìn liền cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy người trước mắt thế nào cũng xinh đẹp. Anh không quá hiểu vì sao Thiệu Tư lại thăng nó lên đến trình độ ‘hủy dung’, cúi đầu hôn hôn vết sẹo kia, thuận miệng an ủi: “Huân chương của đàn ông.”

Thiệu Tư trở tay vả cái chát, trực tiếp đẩy anh ra: “Toàn nói lung tung, huân cái gì mà chương, xấu chết.”

Nói xong hắn khều khều tóc mái vài cái, xem có thể che khuất vết sẹo hay không.

Cố Duyên Chu nhìn hắn: “Không phải em luôn luôn bùng nổ lòng tự tin sao —— lúc này cứ nghĩ nhiều nhiều tới mấy lời như ‘ông đây đẹp rạng ngời một vết sẹo là cái thá gì’.”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: “Nhưng ông đây không có sẹo càng đẹp hơn.”

“…”

Lý Quang Tông vừa vặn từ văn phòng bác sĩ đi ra, hỏi về chuyện xuất viện, ghi nhớ thời gian, sau đó trực tiếp quẹo vào phòng bệnh, cửa cũng không gõ, nhưng mà một chân hắn mới vừa bước vào, nghênh diện liền bay qua một cái gối: “Tôi phắc… cái gì vậy.”

Toàn bộ lực chú ý của hắn ta đều tập trung trên cái gối, căn bản không nhìn trong phòng bệnh, chỉ lo khom lưng xuống đón lấy, lại nói: “Ba à thói quen bạo lực của ba nên sửa lại đi con đã nói với ba rồi, cứ nghênh đón con như vậy, con sẽ lạnh lòng đó.”

Thiệu Tư chỉnh tóc xong, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “A. Vậy còn cậu, trước khi vào không biết gõ cửa hả?”

Lý Quang Tông vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn liền hiểu, quen biết nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết Thiệu Tư có tật xấu gì. Trước đây trên mặt dị ứng, liền cả ngày đeo khẩu trang ai cũng không cho nhìn —— thiên vương lão tử cũng không chạm được, ai bóc vết sẹo của hắn ra liền cắn người đó.

Có điều hiện tại thoạt nhìn, hình như xuất hiện một người duy nhất ngoại lệ trên toàn thế giới rồi.

Chậc, quả nhiên tình yêu là vô địch.

Trong lòng Lý Quang Tông có hơi chua, hắn làm người đại diện nhiều năm như vậy, sao cứ luôn bị vị đại gia này nắm mũi dẫn đi.

“Chờ vảy rơi ra rồi sau đó bôi chút thuốc mỡ, qua một khoảng thời gian hẳn là sẽ nhạt đi.” Cố Duyên Chu nói xong móc ra thuốc mỡ từ trong bịch nilon đầu giường, “Sớm mua cho em rồi, một ngày ba lần, bông gòn cũng trong bịch đó.”

Thiệu Tư một tay nhận lấy, xé ra xem hướng dẫn sử dụng.

Lý Quang Tông vào cửa, ném gối ở trên giường: “Cho tôi chen miệng cái, bác sĩ nói tuần sau là cậu có thể xuất viện.”

Hắn nói nói lại nghĩ tới một sự kiện: “Lại nói, vừa rồi tôi nhìn thấy bệnh án của tiểu Hoàng Oanh ở văn phòng bác sĩ  —— hình như đoạn thời gian trước con bé chuyển viện lại đây, rất đột ngột, chúng ta có cần đi qua chào hỏi không.”

Hẳn là bị truyền thông cuốn lấy không có biện pháp, loại chuyện nửa đường chuyển người bệnh đi cũng không lợi cho bệnh tình khôi phục, nhiệt độ sự kiện tiểu Hoàng Oanh tuy rằng đã qua, nhưng vẫn có mấy nhà truyền thông liên tục bám theo… nói không chừng có thể mèo mù vớ được cá rán.

Lần này Thiệu Tư nằm viện cũng thiếu chút nữa bị tiết lộ ra tên bệnh viện, may mà Cố Phong làm công tác PR rất tốt, rất cẩn thận, lúc này mới không bị truyền thông vây chặn.

Thiệu Tư nhíu mày, nhét hướng dẫn sử dụng trở về: “Tiểu Hoàng Oanh?”

“Con bé tên Từ Đình Đình nhỉ? Tôi nhớ không rõ lắm, chỉ nhìn thấy trang bìa bệnh án, trên đó dán tấm ảnh chân dung.” Lý Quang Tông nói, “Hỏi bác sĩ, nói là hôm trước vừa mới chuyển lại đây, ở cùng tầng với chúng ta.”

“Biết số phòng không?”

“Tôi đây nào biết… không hỏi cụ thể, ” Lý Quang Tông nói, “Nếu cậu muốn biết thì hôm nào đó tôi giúp cậu hỏi một chút.”

Thiệu Tư nắm vỏ hộp hình ống dài, không biết suy nghĩ cái gì, thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”

Hiện trong đầu hắn có một suy đoán lớn mật.

Gần đây phát sinh một loạt chuyện, nhìn như không có liên hệ, nhưng mà đúng là loại “không có liên hệ” này trái lại có thể làm cho người ta xâu chuỗi nó lại với nhau. Sau khi chọn chọn bỏ bỏ trong những sự kiện không có gì liên quan, xâu cùng một chuỗi rồi, thì đã cách cái gọi là “chân tướng” ngày càng gần.

Đợt trước cảnh sát kêu Cố Duyên Chu tới, hỏi chuyện ở sân vận động ngày đó, đề ra nghi vấn quanh co lòng vòng, nhưng trọng điểm vẫn ở trên người Từ Hoàn Dương.

“Từ Hoàn Dương có hiềm nghi ư?”

Đối mặt chất vấn của Cố Duyên Chu, vị cảnh sát trẻ tuổi đối diện hiển nhiên có chút cảnh giác, hắn buông bút xuống, nói: “Xin đừng nói những nội dung không liên quan tới việc triệu tập lần này.”

Cố Duyên Chu dựa ra sau, tựa lưng vào ghế, không quá để ý: “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Cố Duyên Chu dùng hai ba câu kể lại nội dung triệu tập một lần, khiến Thiệu Tư cảm thấy suy đoán kia trở nên càng thêm cụ thể.

Phòng bệnh của tiểu Hoàng Oanh cách rất gần, quẹo qua đi thẳng phòng thứ ba bên tay phải chính là nó.

Thiệu Tư muốn đi thăm con bé, nhưng lại nhịn không được do dự.

Lúc trước hắn và nhóm đạo diễn cùng đi thăm bệnh, dọa con người ta thành như vậy. Cho dù lúc này có ý đi thăm dò từ miệng tiểu Hoàng Oanh, thì cũng phải bận tâm đến bệnh tình của cô bé trước.

Lực khôi phục của con nít không thể so với người trưởng thành, đau xót mà biến cố lớn này mang đến không biết phải chăm bao lâu, có lẽ tổn thương sẽ luôn theo cô bé, nhất là dây thanh quản bị tổn thương, đổi thành ai cũng không chịu nổi.

Cuối cùng vẫn tính chờ bệnh tình của tiểu Hoàng Oanh tốt hơn chút rồi lại tìm cơ hội đi gặp con bé.

Nhưng mà kế hoạch cản không nổi biến hóa, bọn họ ở cùng một tầng, hoa viên dưới lầu bệnh viện cũng chỉ có nhiêu đó, chỉ cần tiểu Hoàng Oanh thường thường đi ra dạo, bọn họ muốn không chạm mặt cũng rất khó.

Hôm nay khí trời không tồi, không trung âm u vài ngày cuối cùng cũng sáng trong.

Cố Duyên Chu xử lý xong công việc, đẩy cửa ra liền nhìn thấy trạng thái suy sút trầm mê trong game của người kia, trực tiếp vớt người từ trong ổ chăn ra, dẫn hắn xuống lầu tản bộ.

Thiệu Tư vừa đi vừa che trán, tránh cho gió quá lớn thổi bay tóc mái dùng để che vết sẹo của hắn, miệng lảm nhảm hai câu: “Ván vừa rồi em mới chơi được một nửa, hơn nữa ra ngoài tản bộ mới là bóp chết thân tâm khỏe mạnh của em…”

Thấy Thiệu Tư cúi đầu không nhìn đường, Cố Duyên Chu lặng lẽ đổi vị trí của hai người một chút, để hắn đi ở bên trong: “Rất hiển nhiên là em có hiểu lầm gì đó với cái câu thân tâm khỏe mạnh rồi.”

Hai người tìm một chỗ vắng ngồi xuống, có lùm cây chắn, vị trí lại tương đối hẻo lánh, xung quanh cơ bản không có ai.

Ghế dài đủ ngồi năm sáu người, chờ Cố Duyên Chu ngồi xuống rồi, Thiệu Tư liền nằm ngang, gối đầu lên trên đùi anh, chiếm cứ hết chỗ trống.

“Em như vậy không mệt sao?” Cố Duyên Chu đặt tay lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái.

Thiệu Tư chân dài, đành phải gấp lại, thoạt nhìn rất nghẹn khuất.

Hắn lắc đầu, tiếp tục ngửa đầu nhìn chằm chằm không trung.

Không trung xanh lam, vài đám mây nhàn nhàn nhã nhã trôi qua, bên tai là làn gió, còn có tay Cố Duyên Chu. Thiệu Tư híp híp mắt thiếu chút nữa lại ngủ mất.

Cố Duyên Chu lên tiếng nhắc nhở: “Đừng ngủ, ngủ tiếp thành ngốc bây giờ.”

Thiệu Tư: “…”

“Lý Á Lôi mất tích gần một tuần rồi nhỉ?” Thiệu Tư an tĩnh chốc lát, lại đột nhiên hỏi, “Người còn chưa tìm được hả?”

Cố Duyên Chu câu được câu không nói: “Loại chuyện này, dù tìm được cũng sẽ không nói ra. Tình huống không nghiêm trọng còn đỡ, nếu như nghiêm trọng, muốn bọn họ giải thích với bên ngoài như thế nào?”

Đoàn phim Nhà giam dục vọng cũng ngừng, trước khi tìm được một nam diễn viên chính tiếp nhận, đoàn phim phải gánh vác tổn thất đình công kếch xù. Bên ngoài vẫn luôn suy đoán, IP này có lẽ cứ như vậy đắp chiếu ở trong tay Phương đạo, bên đầu tư sôi nổi rút tiền về, bồi thường đến không còn vốn gốc.

Thiệu Tư không nói nữa, đang cảm thấy tư thế này cũng không quá thoải mái tính ngồi dậy, còn chưa kịp nhúc nhích, bên cạnh đã truyền đến một tiếng trẻ con yếu ớt, âm lượng cực nhỏ, còn vô cùng khàn: “… Chú Thiệu?”

Tiểu Hoàng Oanh được dì điều dưỡng đẩy ra tản bộ, vừa vặn đến nơi đây.

Trạng thái con bé thoạt nhìn tốt hơn chút, chỉ là gãy xương khôi phục chậm, hai chân vẫn chưa thể xuống đất. Giờ phút này cô bé đang ngồi trên xe lăn, mái tóc mềm mại khoác sau vai, hình thể gầy yếu khiến ống quần trang phục bệnh nhân thoạt nhìn hết sức trống trải.

“Hửm… Tiểu Hoàng Oanh?” Thiệu Tư ngồi dậy, giọng ép tới cực nhẹ, sợ quấy nhiễu cô bé.

Lần trước ở trong bệnh viện không phải la hét ồn ào sao, giờ xem ra kỳ thật con bé cũng không bài xích người khác nhỉ?

Thiệu Tư có chút không rõ, hắn còn chưa nói được hai câu, tiểu Hoàng Oanh đã vươn ra một ngón tay, chỉ phía sau Thiệu Tư: “Hoa hoa.”

“…”

Thiệu Tư nghiêng đầu sang, phía sau trồng hai cây trà, nở mấy đóa hoa thưa thớt, còn có một ít nụ hoa.

Sau đó thì sao? Con bé muốn biểu đạt ý gì?

Thiệu Tư luôn không biết giao tiếp với con nít như thế nào, dùng khuỷu tay đụng đụng Cố Duyên Chu: “Ê.”

Cố Duyên Chu liếc hắn một cái, gợi ý: “Nó muốn hái hoa.”

“Chỗ công cộng, ” Thiệu Tư nói, “Không được hái, nhìn là được rồi.”

Tiểu Hoàng Oanh chớp mắt mấy cái, hình như là nghe hiểu, không tiếp tục kêu hoa hoa nữa.

Dì điều dưỡng cười cười với bọn họ: “Đứa nhỏ này vốn không muốn đi ra, tôi dỗ nó nói là trong hoa viên có thiệt nhiều hoa nở, mới dỗ nó đi ra ngoài được.”

Cố Duyên Chu nói: “Cháu gái tôi cũng thích hoa, trong phòng đều phải dán hoa giấy, không thì không chịu ngủ.”

Khi nói chuyện, tiểu Hoàng Oanh nghiêng đầu, chớp mắt to nhìn đi nơi khác.

Dì điều dưỡng đè thấp giọng nói: “Thật là làm bậy mà, không biết là ai… một đứa nhỏ đang êm đẹp lại làm thành như vậy.”

Thiệu Tư nói: “Con bé khôi phục thế nào? Trước đó từng đến thăm nó, nhưng nó không khống chế được cảm xúc, không ở bao lâu đã đi  —— ”

Thiệu Tư cố ý vô tình đề cập về chuyện này, muốn nhìn phản ứng của điều dưỡng một chút: “Hiện tại con bé khá hơn chút nào chưa?”

“Không khống chế được cảm xúc hả?” Chân mày dì điều dưỡng chau lại, “Không thể nào, đứa nhỏ này rất ngoan, tôi chăm sóc nó mấy ngày rồi, chưa từng phát sinh chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.