Bóng đêm dần dần dày đặc, không trung đen nghìn nghịt, ép cho người ta không thở nổi.
Chu Vệ Bình đứng ở bên cửa sổ, gió chậm rãi thổi vào, thổi quyển nhật kí ông cầm trong tay kêu soàn soạt.
Lớn tuổi, lại thêm trước kia ban đêm đốt đèn đọc sách dẫn đến mắt có một ít bệnh. Ông thật cẩn thận dùng tay đè nó lại, lấy cái mắt kính viền vàng từ trước ngực ra, trên mắt kính còn cột một sợi dây đỏ thật dài.
Sau khi đeo mắt kính lên, ông thật cẩn thận đem ánh mắt dừng trên hàng chữ bình thản kia:
Kiến Bang, anh phải an khang.
…
Anh phải an khang.
Những lời này không biết Chu Vệ Bình đã xem bao lâu, cuối cùng ông vẫn khép lại, đi đến bên giường, tắt đèn, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ bên giường.
Người vợ nắm tay ông hơn hai mươi năm ngủ ở mé trong của giường đôi, nghe được tiếng vang mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Làm sao vậy? Sao anh còn chưa ngủ?”
Người phụ nữ tư sắc bình thường, nếp nhăn nơi khoé mắt có hơi sâu, nhìn thật già, nhưng ngũ quan lại rất hiền lành.
“Không có việc gì, em ngủ đi.” Chu Vệ Bình nói, “Anh xem sách một lát liền ngủ.”
Vì thế người phụ nữ than thở hai tiếng, lật người tiếp tục ngủ.
Chu Vệ Bình nhìn chằm chằm đỉnh đầu bà ấy, có chút thất thần. Ngày đó tại bệnh viện, lúc mọi người nói hết ra, ở cửa bệnh viện mỗi người đi một ngả, Cố Duyên Chu lén kêu ông lại: “Mạo muội hỏi một tiếng, vợ ngài biết sự thật không? Có phải bà ấy ‘bị trùng hôn’ dưới tình huống không hề biết chuyện hay không.”
Vấn đề này hỏi rất hay, Chu Vệ Bình xoay người, nhìn người trẻ tuổi trước mắt tuy rằng mang ngữ điệu cực kỳ ôn hòa, khóe mắt lại có vài phần sắc bén, một tiếng chất vấn nói năng có khí phách.
“…”
Bà ấy biết… bà ấy biết rõ, vẫn tình nguyện đi theo tôi.
Là tôi nợ bà ấy.
Chu Vệ Bình hoàn hồn từ trong chuyện cũ, thở dài.
Đời này sống thành như vậy, luôn làm mấy chuyện vô liêm sỉ.
Không làm một con người rõ ràng, cũng không biết cách xem nhẹ ánh mắt của người khác. Chỉ có đoạn thời gian sống với Diệp Thanh, ông mới sống trong sáng một chút.
Khi đó ông thật sự mang một bầu nhiệt huyết, muốn tìm một không gian có thể sinh trưởng trong ‘tình yêu’ của hai người họ, nhưng mà sự dũng cảm khi đó, nói cho cùng, đều là Diệp Thanh cho ông.
Người dũng cảm chân chính là Diệp Thanh.
Là Diệp Thanh viết trong nhật kí rằng ‘tôi tin tưởng mặt trời sẽ ló dạng, nếu trời cao đã định tôi là loại người này, tôi liền có quyền lợi đạt được tự do’.
Chu Vệ Bình đang muốn tắt luôn ngọn đèn nhỏ kia, lại phát hiện nhật kí bị gió thổi lật trang.
Giữa hai tờ đó, rõ ràng có dấu vết bị xé đi.
—-
Cùng lúc đó, bên kia.
“Tôi không biết hai người đang nói cái gì cả! Buông! Buông ra!”
Dương Trạch ra sức giãy dụa, nhưng mà liên tiếp vài ngày nhốt ở trong phòng say rượu, dẫn đến toàn thân hắn ta căn bản không điều động được bao nhiêu sức lực, Cố Duyên Chu dùng một tay là có thể kiềm chế hắn ta: “Đừng lộn xộn, thành thật chút, hỏi cậu có nghe thấy không hả?”
Thiệu Tư trợn mắt há mồm nhìn trên người Cố Duyên Chu từ từ lộ ra một loại khí chất hoàn toàn khác với dĩ vãng.
Có chút vẻ lưu manh.
“Không phải anh siết hắn quá chặt chứ?” Thiệu Tư vỗ vỗ cánh tay Cố Duyên Chu, “Buông ra đi, chúng ta là người văn minh, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Nhưng mà Cố Duyên Chu buông lỏng tay ra, Dương Trạch liền tựa như cá chạch, xông lên trên lầu, vừa quay đầu chạy còn vừa dùng đồ vật bên tay ném bọn họ.
Cuối cùng Dương Trạch bị Thiệu Tư chặt chẽ đè cái ót nắm trở về.
Thiệu Tư đầu tiên là không chút khách khí giẫm một cước trên ghế sofa, xoay người nắm áo hắn ta, sau đó chân đạp một cái, nhảy qua sofa trực tiếp đè người ở dưới đất. Cố Duyên Chu khoanh tay đứng nhìn, như nhìn con khỉ đùa giỡn, thậm chí anh còn khí định thần nhàn đi đến tủ lạnh, cầm một chai nước cho mình.
“Mấy người rốt cuộc muốn làm gì? Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết, mời mấy người đi ra ngoài!”
“Đừng có nắm tóc tôi! Phắc!”
“Phắc cái gì?” Thiệu Tư nhẹ nhàng thở dốc, đè Dương Trạch lên trên ghế sofa, tới gần hắn ta, “Thằng nhóc chết tiệt cậu, sao nói chuyện đàng hoàng lại không nghe hả… Về đường dây sản nghiệp mà Vương Sơn lén lút kinh doanh, cậu biết cái gì đều nói ra, những tin tức đó rất quan trọng với chúng tôi.”
Thiệu Tư nói nói, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, quay đầu nhìn, vội vàng kêu: “Cố Duyên Chu anh đâu rồi?”
Lúc này Cố Duyên Chu mới chậm rãi từ phòng bếp dạo ra, tựa vào cửa thủy tinh bên cạnh, hỏi hắn: “Uống nước không?”
“…”
Thiệu Tư vươn tay: “Cho một chai đi.”
Hai phút sau, Dương Trạch ngồi ở giữa sofa, hai người bên cạnh một trái một phải kẹp lấy hắn ta.
Dương Trạch cứng còng thân thể, không thể hiểu nổi, một là đàn anh đồng môn không đội trời chung với hắn ta, một là Cố ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy, tìm đến hắn ta làm gì.
Thiệu Tư đưa tay, ôm lấy cổ Dương Trạch, hệt như anh em tốt, một tay khác cầm chai nước khoáng, nói mấy câu liền dọa hắn ta đến sửng sửng sốt sốt: “Là như vầy, cậu cũng biết, hiện tại Vương Sơn mang theo tài chính vào đoàn của chúng tôi, nhưng mà đoạn thời gian trước, có cớm tới tìm chúng tôi.”
Cố Duyên Chu ngậm một ngụm nước thiếu chút nữa sặc.
Cảnh sát thì cảnh sát, cái gì mà cớm, tưởng mình là xã hội đen hả? Quay Ẩn núp quay đến ngốc rồi sao.
“Vương Sơn lén lút làm chuyện đó, bọn họ nhìn chăm chú đã lâu rồi, cậu nghĩ rằng tại sao chúng tôi tới tìm cậu? Tuy rằng quan hệ với cậu không tốt lắm, có điều tôi cũng biết cậu không phải loại người như vậy, cậu không có lá gan đó.” Thiệu Tư vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Dương Trạch, quả nhiên, sắc mặt Dương Trạch bắt đầu thả lỏng, hắn thả mồi một cách thích hợp, hàm hồ nói, “Việc của Vương Sơn, có khả năng định đổ lên trên đầu cậu, cậu…”
Chỗ nào có chuyện gì, đều là trên đường tới hắn và Cố Duyên Chu lâm thời bịa ra.
Đều là một chút suy đoán, vốn dĩ Dương Trạch lăn lộn trong giới xuôi gió xuôi nước, quấn được một người giàu có như Vương Sơn, vì sao lại rơi xuống tình trạng hiện tại? Nhân vật dùng thân thể đổi được đã bị đổi đi, ngay cả Tề Minh cũng buông tha hắn.
Vậy cũng chỉ còn lại có một khả năng —— hắn bị người ta chơi, người chơi hắn chính là Vương Sơn.
Đến tột cùng Vương Sơn làm chuyện gì, có thể làm cho Dương Trạch trở mặt với Tề Minh, mắng to biến thái, thậm chí cam nguyện ném đi nhân vật mình thật vất vả đổi được, còn vì thế mà kiêu ngạo.
Dương Trạch ‘xoạt’ cái đứng lên: “Không phải tôi làm, tại sao gã có thể như vậy?”
Thiệu Tư vừa định nói ‘cho nên cậu biết những gì, nói ra chúng tôi cũng tiện giúp cậu’.
Lại nghe Dương Trạch đột nhiên run giọng, chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay bụm mặt nói: “Người không phải tôi giết, không phải tôi giết.”
Thiệu Tư và Cố Duyên Chu liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều là ngạc nhiên.
“Tôi cũng đã đáp ứng không nói ra rồi, vì sao gã còn muốn kéo tôi xuống nước?” Cả người Dương Trạch đều bắt đầu phát run, “Tôi đã sớm nên nghĩ đến, gã sẽ không bỏ qua cho tôi… gã…”
Việc này đã hoàn toàn vượt qua mong muốn của bọn họ.
Chuyện trở lại nửa tháng trước.
Khi đó, Dương Trạch và Vương Sơn ‘hợp tác’ rất vui vẻ.
Dương Trạch biết, loại thủ đoạn của hắn rất làm người ta khinh thường, mấy người ra mắt cùng đợt bên cạnh còn không lăn lộn tốt bằng hắn đều không thích tiếp cận hắn. Xem thường, Dương Trạch cũng biết bọn họ đều xem thường hắn.
Mỗi ngày ứng phó một tên tai to mặt lớn, đổi lại được ‘thể diện’, đổi lại một câu ‘Dương Trạch một phen bắt lấy nam chính xxx, chờ mong diễn xuất phấn khích của hắn’ trên tin tức truyền thông, đổi lấy con đường ngôi sao thông thuận cho mình.
Phải, bọn họ trơ trẽn, nhưng ai có thể tàn nhẫn với chính mình như hắn? Hắn muốn nổi tiếng, hắn muốn đi đến nơi cao nhất! Sẽ không tiếc nuối.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang.
“Tôi rất nhanh phát hiện, Vương Sơn này, không giống những ômg chủ mà trước kia Tề Minh giới thiệu cho tôi lắm.” Dương Trạch nói tới chỗ này, như là nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, dừng lại.
Cố Duyên Chu trầm giọng hỏi: “Sao mà không giống?”
Thiệu Tư đứng dậy rót một ly nước ấm cho Dương Trạch, Dương Trạch tiếp nhận, nửa ngày mới giảm bớt khẩn trương, tiếp tục nói: “Gã, quá nguy hiểm.”
Vương Sơn quả thực từng dẫn hắn đến tầng ngầm ‘Sống trong cơn say’, cái nơi cực kỳ bí ẩn ấy.
“Nơi đó rất tối, đi vào có một loại mùi lạ, cho người ta cảm giác rất không thoải mái, tôi vừa mới vào liền nói với Vương Sơn, tôi nói Vương tổng tôi có chút không khỏe, nếu không thì hôm nào đi.” Dương Trạch nhớ lại, “Lúc ấy tôi chỉ cho rằng gã muốn chơi vài thứ đa dạng, hôm trước bị gã gây sức ép rất mệt, tôi sợ thân thể gánh vác không nổi, kết quả gã đen mặt trực tiếp kéo tôi vào.”
“Bên trong là cái gì? Cậu nhìn thấy cái gì?”
Dương Trạch dừng một chút: “Một vương quốc phạm tội ngầm.”
Trong tầng hầm ngầm kia, chia thành rất nhiều gian nhà tù. Người lui tới trong đó chia làm hai nhân vật ‘khách khứa’ và ‘nô lệ’.
Nô lệ không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của khách, mặc người lăng ngược.
“Tôi thích nhất đem người ta, từ bộ dáng sạch sẽ, từng chút một, nhuộm đen từ đầu đến chân.”
Lúc Dương Trạch từng bước lui về phía sau, Vương Sơn lộ ra tươi cười cổ quái: “Theo tôi đi vào vui đùa một chút nhé?”
“Gã là tên biến thái, gã chính là kẻ điên.” Dương Trạch nói, “Tôi hỏi gã những người bên trong là từ đâu tới, gã nói đều là tự nguyện, mỗi ngày tiếp khách có thể trích phần trăm, còn nói bây giờ là xã hội pháp trị…”
Mới đầu Dương Trạch không nghĩ nhiều, tuy rằng bầu không khí xung quanh có chút cổ quái, nhưng có lẽ có người thích chơi khẩu vị nặng như vậy… Ngày đó Vương Sơn dùng đạo cụ với hắn, hắn thật sự chịu không nổi, lén chạy tới toilet xử lý.
“Tôi đang muốn đi ra ngoài, có người ngăn cản tôi lại, ông ta nói với tôi rằng ‘cứu tôi với’.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Rất già rồi, thoạt nhìn có… năm sáu chục tuổi? Giống như lao công, cầm trong tay cái chổi, lưng rất cong, cong đến lùn đi một đoạn.”
Người nọ gần như là nhào lên —— miệng hô lớn ‘cứu mạng’, sau đó lén nhét một thứ vào trong tay Dương Trạch.
“Tôi không biết đó là cái gì, tôi không có lấy.”
“Là Vương Sơn giết chết ông ta, không có liên quan gì tới tôi, ” Dương Trạch vội vàng nói, “Các anh giúp tôi nói chuyện với cảnh sát một chút, tôi không có hiềm nghi, tôi không có làm gì cả…”
Thiệu Tư cau mày, còn chưa nghĩ ra là phải nói gì, di động Cố Duyên Chu đã vang lên.
“A lô?”
Chu Vệ Bình: “Duyên Chu, là tôi, tôi phát hiện vài thứ trong nhật kí của Diệp Thanh.”