Vốn dĩ người trong giới đều thật sự không dám đi ra xếp hàng vào lúc này, Cố Duyên Chu share có thể nói là cho bọn họ uống một viên thuốc an thần thật lớn —— lên thuyền của ai cũng có khả năng sẽ lật, nhưng của Cố ảnh đế, vững!
Vì thế mọi người sôi nổi chia sẻ tỏ thái độ, trong đó có Âu đạo đứng đầu tàu, chẳng sợ trước đó ông đã vì chuyện này mà bị người ta cấu véo nhiều lần.
Mọi người bắt đầu khiển trách và chống lại việc chế tác phát hành phim, có ví dụ là Thiệu Tư ở phía trước, bọn họ như ong vỡ tổ vọt tới weibo của các diễn viên chính tiến hành khuyên bảo. Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Tề Hạ Dương, đoàn phim Một đời một kiếp một đôi người mặc kệ là nhân viên công tác hay là diễn viên, đồng loạt bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Thiệu Tư rất biết chọn ngày, hiện tại bộ phim này mới vừa khởi động máy không được mấy ngày, trực tiếp chết non trước mặt dư luận cũng không phải không có khả năng.
Tề Minh suốt đêm ở trong phòng làm việc dạo bước, cả đêm gọi vô số cuộc điện thoại: “Ai, Hoàng tổng, là tôi Tề Minh. Chuyện trên mạng ngài cũng nghe nói, không phải, ngài hãy nghe tôi nói, đó đều là ghi âm… vô căn cứ, giả tạo. Giờ cái gì mà không thể làm giả, Thiệu Tư là do đoạt nhân vật không đoạt lại người ta, giận lây chúng tôi, bây giờ còn cắn ngược lại chúng tôi một cái. Hai ta quen nhau đã bao lâu, ngài còn chưa tin tôi sao.”
“Ngài nói xem ai lại ngốc đến độ đập nhiều tiền như vậy, chỉ vì chút chuyện rách nát ấy. Ngài cho tôi thời gian, chỉ cần ba ngày, việc này tôi lập tức có thể giải quyết, thật sự không phải như trên mạng truyền đâu.”
Hoàng tổng kia là một trong những ông chủ đầu tư của đoàn phim lần này, chuyện xảy ra không bao lâu, ông ta liền tỏ vẻ muốn rút đầu tư. Cho dù Tề Minh dẻo miệng hơn nữa, ông ta cũng không chút lay động lập trường: “Tôi mặc kệ giữa các cậu rốt cuộc có cái gì cong cong quẹo quẹo, dù sao thì tôi không có nghĩa vụ gánh vác phiêu lưu chơi với các cậu. Phim này xong đời rồi, tôi chỉ ba chữ, rút đầu tư. Phần lỗ lã, tôi chịu trách nhiệm. Cậu hiểu rõ ý của tôi.”
Người làm ăn, không có năng lực sắc bén nhìn rõ, không có biện pháp vững chân trong cái giới này. Mấy người rút đầu tư hiện giờ, chẳng hạn như Hoàng tổng, bọn họ thông suốt phải rút ra ngoài, trực tiếp chịu lỗ lã, để tỏ vẻ trước đó đầu tư cũng không biết gì cả, lập cái đền thờ cho mình.
Thậm chí họ sẽ lập tức dời mục tiêu, đem mục tiêu đầu tư chuyển hướng sang nguyên tác «Ra ngoài cửa đông», có lẽ có thể kiếm về gấp bội phần lỗ. Trận phong ba này, có lẽ họ có thể cười đến cuối cùng.
“Hoàng tổng, ngài đây… lúc ấy ngài nói như thế nào, nói là nhìn trúng nhiệt độ dư luận của việc đạo văn, sao hiện tại…” Tề Minh còn chưa nói xong, Hoàng tổng đã trực tiếp cúp điện thoại.
Tề Minh nghe tiếng báo bận trong điện thoại, đưa tay lung tung kéo nơ ra. Mặt gã bình tĩnh, hít sâu hai cái, miễn cưỡng áp chế cảm xúc trong lòng.
Hiện tại gã không chỉ cần ứng phó với cấp cao công ty hệt như heo cái gì cũng mặc kệ chỉ biết kêu loạn, còn phải vội vàng gọi điện thoại cho nhóm đầu tư —— dù sao thì lần này tiền gã bán IP kiếm được, lại cộng thêm tiền dành dụm nhiều năm của mình, đều đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình đang chế tác, mong rằng hơn mười triệu kia có thể tăng tăng thêm.
Cùng sốt ruột còn có Tề Hạ Dương, cô đã liên gọi mấy cú điện thoại cho Tề Minh đều là đường dây bận, lúc này thật vất vả gọi được, cô vội vàng nói: “Anh họ, làm sao giờ, trên weibo có rất nhiều người chạy tới mắng em…”
Tề Minh vội đến hốc mắt sung huyết, nào còn có tâm tình ứng phó đứa em họ này, nói không lựa lời: “Em tìm anh? Em tìm anh có tác dụng cái rắm! Truyện này là lúc trước em tự mình sao chép, em còn ấm ức hả.”
Tề Hạ Dương sửng sốt, cũng gấp đến độ giơ chân: “Sao anh có thể nói như vậy chứ, hơn mười triệu bán bản quyền của em đều cho anh lấy đi đầu tư, anh nói đến lúc đó có thể kiếm gấp bội…”
Tề Minh: “Đầu tư, em có hiểu cái gì gọi là đầu tư không? Lúc ấy anh chỉ cho em đề nghị thôi, tiền này nếu lỗ vốn không lấy lại được, cũng chả có bất cứ quan hệ nào với anh cả.”
Tề Hạ Dương hét lên một tiếng: “Sao có thể không liên quan tới anh, nếu không vì anh tôi có thể lỗ sao?! Uổng cho tôi tin tưởng anh như vậy, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Huyệt thái dương Tề Minh nhảy loạn một trận, rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp vứt mạnh điện thoại di động ra ngoài, mắng: “Phắc!”
Rõ ràng là đánh một trận thắng, nhưng tối hôm đó Thiệu Tư lại sống thực nghẹn khuất.
Bắt đầu từ lúc Cố Sanh mặc áo ngủ gấu con in hoa, ngồi xổm ở cửa cầu thang lầu hai nhìn chằm chằm bọn họ, thì đêm nay đã định trước không được an bình.
“Còn không đi ngủ, chạy loạn cái gì.” Cố Duyên Chu thuận thế ném gối ôm về lại trên sofa, sau đó đi lên trên lầu, “Con xem mấy giờ rồi, tám giờ, anh trai socola đã sớm ngủ rồi.”
Anh không đề cập tới ‘anh trai socola’ còn ổn, vừa nhắc tới, Cố Sanh liền mãnh liệt đứng lên, không nói nữa, đạp đạp đạp chạy vào trong phòng.
—— Nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, dường như còn có chút đau lòng giơ cánh tay lên lau mắt một phen.
Vừa rồi Thiệu Tư chỉ lo lướt weibo, cũng không có xem câu chuyện anh trai socola, hắn cố gắng hồi tưởng một phen, nói: “Vừa rồi trong TV chiếu thế nào nhỉ, hình như cái cục socola vừa khóc liền tự động hòa tan kia ngủ trong lòng ba mẹ nó —— đứa nhỏ này có phải nhớ mẹ nó không.”
Cố Duyên Chu im lặng hai giây, nhìn chằm chằm căn phòng nhỏ trên lầu hai của Cố Sanh.
Mẹ Cố Sanh đã sớm ly hôn với Cố Phong, con cũng không cần. Phương diện tình cảm hai bên xảy ra vấn đề, tiếp tục ở bên nhau cũng là miễn cưỡng chấp nhận. Lúc ấy thân thích hai bên đều khuyên nhủ, nói con cũng đã có, ly hôn tạo thành ảnh hưởng bao lớn với đứa nhỏ.
“Con chịu trách nhiệm với nó, ai chịu trách nhiệm với con, sao không ai hỏi con có vui lòng hay không.”
Để lại những lời này, cô thu dọn hành lý, ban đêm mua vé máy bay xuất ngoại, vài năm này không trở về nữa.
“…” Đụng phải một bà mẹ nói đi là đi như vậy, Thiệu Tư quyết định về sau bao dung tính tình con nít của Cố Sanh nhiều hơn.
Vì thế hắn đứng dậy nói: “Đi lên xem đi, miễn cho nó lén trốn đi khóc.”
Cố Duyên Chu còn phải quẹo vào phòng bếp hâm nóng ly sữa cho con bé, Thiệu Tư liền lên lầu hai trước, gập ngón tay gõ gõ cửa, trong lòng nổi lên bốn chữ ‘hôn hôn ôm ôm’.
[Một khắc mang tính lịch sử này.] Hệ thống cảm khái nói, [tôi muốn kỷ niệm một chút.]
[…]
Hệ thống lại nói: [ba Thiệu của chúng ta, lớn như vậy rồi, thế mà lại cam tâm tình nguyện chính miệng nói ra bốn chữ hôn hôn ôm ôm.]
Cố Sanh còn thật sự đã khóc, mắt đỏ bừng. Cô bé rúc trong chăn, chỉ lộ ra cái ót. Vẫn là Thiệu Tư ngồi ở mép giường, xốc chăn lên, moi nó ra giống như moi trứng chim: “Khóc cái gì.”
Tư thế ôm con nít của Thiệu Tư không quá tiêu chuẩn, Cố Sanh bị hắn ôm siết đến hoảng, cũng không phản kháng, tự giác tìm một vị trí thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực Thiệu Tư: “Con cũng muốn ba mẹ ngủ với con, giống anh trai socola vậy đó.”
Cho nên nói, ăn no rửng mỡ xem phim hoạt hình cái gì chứ.
Trong lòng Thiệu Tư nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn châm chước một phen: “Đã nói với con rồi, anh trai socola không kiên cường.”
Cố Sanh: “…” Người thím này hình như không biết ăn nói cho lắm.
Lúc Cố Duyên Chu bưng sữa nóng lên, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thiệu Tư ôm Cố Sanh cùng ngồi ở trên giường.
Thiệu Tư ở nhà ăn mặc tùy ý, lại tận lực khống chế biểu tình trên mặt, cả người nhìn nhu hòa hơn vài phần, nhìn không khác anh trai nhà bên lắm, lúc này trong tay hắn cầm quyển truyện cổ tích, vừa đọc vừa xoa đầu Cố Sanh.
Tuy rằng một câu chuyện êm đẹp bị hắn rút thành hai ba câu đến không ra hình thù: “Cô bé Lọ Lem được ma pháp trợ giúp, khiêu vũ với hoàng tử, lúc đi rơi xuống một chiếc giày… hoàng tử liền cầm giày đi tìm cô, cuối cùng cô bé Lọ Lem liền cùng với hoàng tử hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau.”
Cố Duyên Chu mới vừa buông sữa xuống, chợt nghe Thiệu Tư chuyển đề tài, nghiêm nghiêm túc túc phân tích cho Cố Sanh: “Kỳ thật đều là giả, mười hai giờ vừa qua thì ma pháp trên người cô bé Lọ Lem liền mất đi hiệu lực, sao lại còn một chiếc giày chứ. Cho nên nói, cô bé Lọ Lem tận đến cuối cùng cũng vẫn là cô bé Lọ Lem.”
Cố Duyên Chu: “…”
Tim Cố Sanh cũng mệt chết đi.
Cơ mà con nít, có người ở bên, tâm trạng liền tốt hơn nhiều. Dưới sự giám sát của hai người, con bé uống hết sữa, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chú, thím, buổi tối hai người có thể ngủ với con không.”
Thiệu Tư đang chuẩn bị ra cửa, nghe vậy dừng bước lại, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh trong TV vừa rồi, lại liên tưởng đến lời Cố Duyên Chu từng nói. Lại đối diện cặp mắt to lóe ánh nước của Cố Sanh, chung quy không thể cự tuyệt.
[Đây là cái chuyện gì vậy, sao tao cảm thấy như đang nuôi con gái vậy.]
Hệ thống: [Cậu đúng đó, tôi cũng có loại cảm giác này.]
Thiệu Tư im lặng hai giây: [chẳng lẽ mày không nên an ủi tao sao.]
Hệ thống: [không, tôi chỉ muốn cười.]
Cố Sanh ngủ rất nhanh, không được mấy phút đồng hồ đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Thiệu Tư ngủ không được, hắn nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày, hơi hơi nghiêng đầu, hô: “Cố Duyên Chu, anh ngủ chưa.”
…
Không được đáp lại.
Buổi tối cô tịch này, chỉ có một mình hắn bởi vì thay đổi giường, bệnh ‘lạ giường’ tái phát mà trắng đêm khó ngủ.
Thiệu Tư đang định lật người, thử một lần nữa đi vào giấc ngủ, thình lình phía sau truyền đến một tiếng nói tận lực đè thấp: “Ngủ không được hả?”
Cố Duyên Chu vốn đã có chút buồn ngủ, nghe được tiếng người lại tỉnh táo lên. Anh mở mắt ra, động tác cực nhẹ chống nửa người trên lên, tránh đi Cố Sanh, tiện tay duỗi sang phía Thiệu Tư, vừa sờ liền đụng đến mặt Thiệu Tư.
“Anh làm gì đó.” Thiệu Tư đẩy anh ra, lại bị nắm chặt.
“Dỗ ngủ. Độc môn bí kỹ, có muốn thử một chút không.”
Cố Duyên Chu nói xong, hơi híp mắt thích ứng ánh sáng một chút —— chỉ có một ngọn đèn nhỏ bật ở đầu giường, nếu tối hết Cố Sanh sẽ sợ hãi, nhưng cho dù mở cái đèn này, ánh sáng vẫn rất mờ.
Thiệu Tư vừa định phun tào ‘độc môn bí kỹ là cái quỷ gì’, ngay sau đó khóe miệng liền có một thứ ấm áp dán lên: “…”
Hắn mở mắt ra, đối diện gương mặt gần trong gang tấc của Cố Duyên Chu, ráng vờ trấn định: “Đây là dỗ ngủ của anh hả?”
Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Hửm?”
Hửm cái rắm á. Đùa giỡn lưu manh còn kém không nhiều lắm.