Vua Tôi Tối Thượng

Chương 13



CHƯƠNG 13: LỜI CẢNH CÁO ĐẾN TỪ LONG CÁC.

Người canh cửa ngăn cản ở cửa lập tức khom người lui ra phía sau, sau đó sau lưng của anh ta có một ông già chống cây gậy mặt đường trang màu đen, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén mang theo dáng vẻ uy nghiêm của người có địa vị cao.

Nhất là đôi mắt đó lóe lên sự lạnh lẽo, làm cho lòng người hoảng hốt, không tự giác phải cúi đầu xuống.

Nhưng mà cái này không có tác dụng với Tiêu Phong, Tiêu Phong đã từng gặp phải ánh mắt lạnh lùng chết chóc trên chiến trường không biết là mấy trăm nghìn.

Mà giờ phút này sau khi Khương Chính Thuần nhìn Khương Uyển Đồng, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm.

Sau đó ánh mắt của ông ta lạnh như băng rơi ở trên người của Tiêu Phong, trong đầu bỗng nhiên lộp bộp.

Khí thế của người trẻ tuổi đó thật là đáng sợ, nhất là đôi mắt đó giống như là thần chết, cho dù là sài lang hổ báo sau khi nhìn thấy Tiêu Phong cũng phải chạy trối chết, huống hồ chi là một ông già bảy tám chục tuổi.

Khương Chính Thuần đã ngoài bảy mươi tuổi, đã quản lý nhà họ Khương năm mươi năm, là sự tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh của nhà họ Khương, cũng là trụ cột tinh thần của toàn bộ nhà họ Khương.

Khương Chính Thuần ở Tô Hàng cũng là một nhân vật có tiếng tăm, ông ta dẫn dắt nhà họ Khương đi từ một gia tộc hàng bốn không quan trọng ở Tô Hàng, vẫn luôn phát triển đến vị trí gia tộc đứng thứ hai ở Tô Hàng như hiện tại, thậm chí còn có tiềm lực sẽ là thế gia đứng đầu.

“Ông nội, ông nhìn đi, con tiện nhân Khương Uyển Đồng này thế mà lại còn dám mang theo tên đàn ông hoang dã này đến nhà họ Khương của chúng ta nữa, còn không biết xấu hổ mà muốn ông đi ra ngoài chào đón bọn họ.” Khương Kiều Diễm đỡ Khương Chính Thuần, châm ngòi thổi gió.

Trong lòng của cô ta hận Khương Uyển Đồng đến chết đi được, trước kia ở xx mặc dù mình là chị họ của Khương Uyển Đồng, nhưng mà căn bản cũng không chiếm được sự ưu ái và tình yêu thương của Khương Chính Thuần, cho dù là món ăn ngon gì hay là quần áo đẹp gì, thậm chí một vài trường hợp quan trọng người đầu tiên mà Khương Chính Thuần nghĩ đến đó chính là Khương Uyển Đồng.

Năm năm trước Khương Uyển Đồng gây ra vụ bê bối, năm ấy ở Tô Hàng, sau khi bị trục xuất ra khỏi nhà họ Khương, Khương Kiều Diễm mới được Khương Chính Thuần yêu thương, mới có địa vị vô cùng quan trọng ở nhà họ Khương. Cho nên cô ta rất hận Khương Uyển Đồng, hận trước kia cô đã cướp đi của mình hết tất cả.

Hiện tại đương nhiên cô ta không muốn Khương Uyển Đồng xuất hiện ở nhà họ Khương.

Lông mày của Khương Chính Thuần trầm xuống ánh, mắt lạnh thấu xương rơi vào trên người của Khương Uyển Đồng, lạnh giọng nói: “Khương Uyển Đồng, năm năm nước cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương, ngày hôm nay đến đây là muốn làm cái gì? Nhà họ Khương chúng tôi không có con cháu làm bại hoại gia phong giống như cô, nếu như không có việc gì thì cô cút đi ra ngoài cho tôi!”

“Ông nội!” Trong giây phút Khương Uyển Đồng nhìn thấy Khương Chính Thuần, cô đã khóc không thành tiếng, nước mắt rồi như đê vỡ.

Năm năm nay mỗi giờ mỗi phút cô đều không ngừng nhớ ông nội của mình, nhớ ba mẹ của mình, nhớ căn nhà này của mình.

Từ nhỏ ông nội chính là người đã thương yêu mình nhất, nhưng mà sau khi mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ, hại nhà họ Khương mất mặt ở Tô Hàng, hại năm năm trước nhà họ Khương bị mất cơ hội quý báu có thể thăng lên làm gia tộc đứng đầu…”

Cho đến bây giờ Khương Uyển Đồng cũng không trách móc nhà họ Khương, cô càng không hận Khương Chính Thuần, bởi vì cô vẫn cho rằng mình đã bôi đen nhà họ Khương, cho nên lúc nhìn thấy Khương Chính Thuần, trong lòng của Khương Uyển Đồng rất áy náy, cả người đều đang phát run, khóc không thành tiếng.

Tiêu Phong đỡ Khương Uyển Đồng, nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mắt, làm sao mà anh không biết được suy nghĩ ở trong lòng của cô cơ chứ.

Đó căn bản không phải là lỗi lầm của Khương Uyển Đồng, là lỗi của mình, là lỗi lầm của nhà họ Ninh cùng với bốn gia tộc lớn.

Nhưng mà cô gái ngu ngốc lương thiện này lại dồn hết tất cả lỗi lầm về phía mình, đã từng là một cô gái thích nở nụ cười như ánh nắng, bây giờ lại trở thành một người làm mẹ, năm năm qua trải qua không ít đau khổ.

“Bịch!” Khương Uyển Đồng đẩy Tiêu Phong ra trực tiếp quỳ gối trước mặt của Khương Chính Thuần, khóc lóc kể lễ cầu khuẩn nói: “Ông nội, Uyển Đồng trở về thăm ông, là do Uyển Đồng đã không đúng, cầu xin ông tha thứ cho Uyển Đồng huhuhu…

Khương Chính Thuần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh giọng nói: “Hừ, cô đừng có tỏ vẻ như thế này với tôi, tránh đường qua đi, tôi còn muốn đi ra ngoài

“Có nghe thấy không hả? Khương Uyển Đồng, con tiện nhân này mau tránh đường đi, ông nội còn phải đi gặp khách quý, làm trễ nải thời gian của khách quý cô có gánh nội trách nhiệm không hả?” Khương Kiều Diễm lạnh giọng quát lớn lên: “Người đâu rồi, mấy người các cậu nhanh chóng kéo cái con tiện nhân này ra ngoài cho tôi

“Tôi xem ai dám.” Tiêu Phong bỗng nhiên bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, trực tiếp dọa cho những tên đó không dám hành động lung tung.

“Anh là ai, lúc trước vẫn còn chưa tìm anh tính sổ, thế mà anh lại còn dám đến nhà họ Khương của chúng tôi quát tháo, thật sự không coi người nhà họ Khương ra cái gì có đúng không hả?” Khương Kiều Diễm tức đến nổ tung, đây là lần thứ hai cô ta không biết người đàn ông hoang dã xuất hiện từ nơi nào chống đối cô ta, làm cô ta tức chết đi được.

Mà lúc này Khương Chính Thuần cũng nhíu mày nhìn Tiêu Phong, sau khi nhìn một hồi lâu mới thản nhiên mở miệng nói: “Cậu chính là người còn sót lại của nhà họ Tiêu vào năm đó?”

Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Khương Chính Thuần, nói: “Không sai, chính là tôi Tiêu Phong

Oành!

Câu nói này vừa mới nói ra khỏi miệng, trực tiếp dọa Khương Chính Thuần và Khương Kiều Diễm sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.

Trong đôi mắt nặng nề của Khương Chính Thuần chứa đầy thần sắt hận thù.

Trên mặt của Khương Kiều Diễm thì lại là rất kinh ngạc, sau đó chuyển thành giọng điệu chế giễu và châm chọc, chỉ vào Khương Uyển Đồng đang không ngừng khóc thút thít dưới mặt đất, nói: “Hay cho cô lắm Khương Uyển Đồng, thế mà cô lại mang cái tên phế vật này về đây, cô muốn làm cái gì hả? Cô muốn đến nhà họ Khương đòi nợ hay cái gì, cô còn ngại hại nhà họ Khương chưa đủ thảm nữa hả?”

“Không phải, không phải là như vậy…” Khương Uyển Đồng khóc rất khó chịu, không ngừng lắc đầu kéo lấy vạt áo của Tiêu Phong, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy nước mắt mà nói: “Tiêu Phong, cầu xin anh…”

Mặc dù Khương Uyển Đồng chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhưng mà Tiêu Phong có thể hiểu được, sau khi nhíu mày thì đứng ra, anh muốn kéo Khương Uyển Đồng lên, nhưng mà người phụ nữ này lại bướng bỉnh như thế.

Khương Chính Thuần hừ lạnh một tiếng, cất bước muốn đi khỏi.

Khương Uyển Đồng nhanh chóng bắt lấy ống quần của Khương Chính Thuần, khóc nói: “Ông nội, cầu xin ông, Uyển Đồng có chuyện cầu xin ông… ông giúp cháu một chút đi, ông hãy cứu lấy Giai Giai, hãy cứu lấy Tiêu Phong… huhuhu…”

“Cút đi!” Khương Kiều Diễm lập tức đẩy Khương Uyển Đồng ra, chán ghét mà chửi: “Tiện nhân, nhà họ Khương chúng tôi sẽ không giúp cô cùng với tiện chủng kia đâu, chuyện của các người chúng tôi đã nghe nói rồi, đắc tội với nhà họ Kim, đó là do các người đã tự tìm, một nhà ba người các người chờ chết đi!”

“Đừng, đừng mà… ông nội, cầu xin ông, chỉ có ông mới có thể cứu được bọn cháu, cầu xin ông…” Khương Uyển Đồng quỳ gối bò đến trước mặt của Khương Chính Thuần, đau khổ cầu xin.

Nhưng mà trên mặt của Khương Chính Thuần lại không có cảm xúc thương hại, để lại một câu nói: “Khương Uyển Đồng, cô và nhà họ Khương đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, nhà họ Khương cũng sẽ không thể vì cô mà rắc rối với nhà họ Kim của Tô Hàng, cô chết cái suy nghĩ này đi.”

Nói xong, Khương Chính Thuần cũng trực tiếp nhấc chân rời đi, để lại Khương Uyển Đồng đang quỳ trên mặt đất đang không ngừng thút thít trong gió lạnh.

Giây phút này Khương Uyển Đồng đã tan nát cõi lòng, ông nội vẫn luôn yêu thương mình, luôn thân thiết với mình, đã hoàn toàn vỡ vụn rồi.

Cô đã tuyệt vọng…

“Ông nội, huhuhu… ông nội, là do Uyển Đồng đã không đúng, cầu xin ông tha thứ cho Uyển Đồng, cháu cầu xin ông hãy giúp đỡ Uyển Đồng…” Khương Uyển Đồng quỳ trên mặt đất, không ngừng kêu khóc với Khương Chính Thuần đã leo lên chiếc Bentley.

Nhưng mà xe trực tiếp lái đi, không hề có ý muốn dừng lại.

Ánh mắt của Tiêu Phong lạnh lùng, đôi mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng đã xếp nhà họ Khương vào danh sách chết.

Sau đó anh đi đến trước mặt của Khương Uyển Đồng, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng ôm người phụ nữ có số phận khổ này.

“Huhuhu, Tiêu Phong, ông nội không cần em nữa rồi, ông nội không thương Uyển Đồng nữa rồi… huhuhu, em không còn ông nội nữa rồi, không có nhà nữa… trong lòng của em đau quá… huhuhu…” Khương Uyển Đồng vùi ở trong ngực của Tiêu Phong khóc không thành tiếng, hoàn toàn là khóc sướt mướt.

Tiêu Phong ôm cô thật chặt nói: “Uyển Đồng, em vẫn còn có anh, còn có Giai Giai, nhà họ Khương sẽ không thể nào không cần em, một ngày nào đó bọn họ sẽ cầu xin em quay về nhà họ Khương. Tin tưởng anh đi, là thật đó, nhất định sẽ có!”

Dường như là lo lắng Khương Uyển Đồng không tin tưởng, Tiêu Phong liên tục nói mấy tiếng.

“Huhuhu…” Khương Uyển Đồng không ngừng khóc, sau đó ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Phong rồi hỏi: “Thật hả? Em còn có thể trở về nhà họ Khương được ư? Em còn có thể gặp ba mẹ, còn có thể gặp ông nội của em được nữa ư?”

“Sẽ mà!” Tiêu Phong nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Khương Uyển Đồng, sau đó bế cô lên như bế công chúa đi ra xe.

Cùng lúc đó, Long Kinh ở Long Quốc xa xôi.

Trong phòng chỉ huy chiến đấu Long Các được bảo vệ nghiêm ngặt, một nhóm người đang vô cùng bận rộn.

Người đứng đầu Giang Hán Thiên đấm một đấm nặng nề lên trên mặt bàn đầy cát, phẫn nộ quát lên: “Hay cho nhà họ Kim, lại dám lớn gan làm chuyện như thế, còn muốn điều tra chuyện của Tiêu Phong, lập tức truyền lệnh xuống dưới cảnh cáo phân khu Tỉnh G thuộc chiến khu Đông Nguyên, ai dám làm lộ ra bất cứ tin tức gì liên quan tới Tiêu Phong, trực tiếp điều tra.”

“Vâng! Đại các lão!” Thủ hạ đáp lời, lập tức truyền lệnh.

Mà trong phòng chỉ huy trưởng chiến khu Tỉnh G ở xa, có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, vang vọng cả toàn bộ phòng chỉ huy.

Lúc này, Kim Chính Hổ đang ngồi yên vị trên ghế sa lông ở trong phòng chỉ huy, mắt nhìn Kiều Chấn Sơn đang nhận điện thoại.

“Alo, cho hỏi là ai vậy?” Kiều Chấn Sơn nhíu mày một cái, trong lòng cũng rất nghi hoặc, lúc này ai lại gọi điện thoại cho mình vậy chứ

“Đây là phòng tổng chỉ huy tác chiến, Long Các Long Kinh.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo, trực tiếp dọa Kiều Chấn Sơn đứng phắt dậy từ chỗ ngồi, đầu toát ra mồ hôi lạnh, cung kính nói: “… Long Các, chào ngài! Ngài có mệnh lệnh gì cần thuộc hạ chấp hành?”

Cả đời này Kiều Chấn Sơn đều không nghĩ đến cũng sẽ có một ngày mình nhận được cuộc gọi của Long Các… chuyện này quả thật quá kinh khủng!

“Đại các lão có mệnh lệnh liên quan đến Tô Hàng, nếu như ai là nhân viên chiến bộ phân khu Tỉnh G, không được tiết lộ bất cứ tin tức nào với người ở bên ngoài, không được vận dụng tài nguyên của chiến bộ, không được vi phạm cái gì! Mặt khác, đại các lão đồng thời cảnh cáo phân khu Tỉnh G đừng quá gần gũi với nhà họ Kim, nếu không thì đừng trách đã không nói trước.”

Tút!

Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.

Cả người của Kiều Chấn Sơn đều đang phát run, trực tiếp bịch một phát ngồi xuống ghế, sắc mặt ngu ngơ, ánh mắt đông cứng, mồ hôi lạnh túa ra bên thái dương giống như mưa.

Lời cảnh cáo đến từ Long Các.

Hơn nữa còn là lời cảnh cáo cao cấp nhất.

Kiều Chấn Sơn luống cuống, nếu như không phải mình đang ngồi ở vị trí này nhiều năm chỉ sợ lại hiện tại ông ta đã sớm ngất xỉu rồi.

“Kiều thủ, đã xảy ra chuyện gì vậy điện thoại của ai thế sao sắt mặt của ông lại khó coi như vậy?” Kim Chính Hổ dò hỏi.

Nhưng mà đáp lại ông ta lại là giọng nói lạnh lẽo của Kiều Chấn Sơn: “Kim Chính Hổ, lập tức dẫn người của ông cút khỏi nơi này đi! Chuyện của nhà họ Kim các người chiến khu Tỉnh G chúng tôi không tham gia vào, cút đi, cút ngay lập tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.