Vua Tôi Tối Thượng

Chương 14



CHƯƠNG 14: GIAI GIAI BỊ MÙ.

Kim Chính Hổ vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra liền bị thủ hạ của Kiều Chấn Sơn đuổi ra bên ngoài.

Nhìn thấy một cuộc điện thoại làm cho Kiều Chấn Sơn trở nên khác thường như thế, trong lòng của Kim Chính Hổ cũng rất hồi hộp, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Giác quan thứ sáu nói cho ông ta biết cuộc điện thoại này rất có thể có liên quan đến cái người Tiêu Phong đó.

Kim Chính Hổ vẫn còn có một vài người quen biết, nhận được tên của Tiêu Phong, nhưng mà những thông tin cụ thể liên quan đến Tiêu Phong thì căn bản không điều tra ra được, đây mới chính là nguyên nhân đặc biệt mà Kim Chính Hổ đã chạy đến phân khu Tỉnh G.

“Đi! Nhanh chóng đưa tôi về nhà.” Kim Chính Hổ cũng không dám chậm trễ, ông ta nhất định phải nhanh chóng nói chuyện này cho anh cả của mình biết.

Bởi vì trong lòng của ông ta càng ngày càng hoảng hốt, có một loại cảm giác rất không yên ổn cứ quấn quanh ở trong lòng của ông ta.

Tiêu Phong không phải là người đơn giản.

Rất có thể nhà họ Kim đã gặp phải tấm sắt rồi.

Nhưng mà lúc Kim Chính Hổ tới Tô Hàng, bốn phía đột nhiên xuất hiện bốn chiếc xe Jeep màu xanh trực tiếp bao vây, chiếc xe của ông ta phải dừng lại.

“Két!” Tiếng thắng xe vội vang lên, vang vọng cả toàn bộ con đường.

Chiếc xe mà Kim Chính Hổ đang ngồi trực tiếp lưu lại một dấu bánh xe dài khoảng mười mấy mét, lốp xe đều bốc lên khói trắng.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Chính Hổ đang ngồi ở hàng ghế sau, mang theo sắc mặt giận dữ quát lên.

Thủ hạ ngồi ở đằng trước vừa định bước xuống xe quan sát, cửa xe liền bị người ta bạo lực kéo ra từ bên ngoài.

Sau đó có một người trông đặc biệt, mặc kiểu áo tôn trung sơn màu đen trực tiếp không chế chiếc xe lại.

Mấy người đứng ở phía sau cầm theo súng đặt trên trán của Kim Chính Hổ, lạnh giọng nói: “Kim Chính Hổ, ông bị tạm giam, từ giờ trở đi ông không thể liên lạc bất cứ thứ gì với người ở bên ngoài.”

Kim Chính Hổ nổi giận.

Dù sao thì ông ta cũng là cán bộ tham mưu của phân khu chiến khu Tỉnh G, giờ phút này trên đường cái, trên lãnh thổ thuộc về Tô Hàng của nhà họ Kim mà lại bị người ta bắt giam.

“Làm càn! Các người muốn chết rồi có đúng không hả, rốt cuộc các người là ai vậy, các người có biết ông đây là ai không, ông đây tên là Kim Chính Hổ, là ông hai ở Tô Hàng, là tham mưu phân khu Tỉnh G, gọi người phía sau các người ra đây đây, tôi cũng muốn xem xem là ai dám bắt giữ tôi.”

Kim Chính Hổ điên cuồng hét lên.

“Là tôi.”

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau đám người.

Hàn Lợi Dân bước ra chắp tay đằng sau lưng, khóe miệng mang theo nụ cười, ông ta chỉnh lại quần áo của mình và cái mũ, nói: “Kim Chính Hổ, đã lâu không gặp, kể từ khi chia tay đến bây giờ không có vấn đề gì đó chứ.”

“Hàn Lợi Dân? Ông muốn làm cái gì? Tôi là người của phân khu Tỉnh G, ông cũng dám bắt tôi?” Sắc mặt của Kim Chính Hổ nhanh chóng trở nên âm trầm, ông ta không rõ Hàn Lợi Dân là tổng tư lệnh ở Tô Hàng, mặc dù so sánh địa vị thì ông ta hơn mình một cấp bậc, nhưng mà ông ta cũng không có quyền bắt giữ mình như vậy.

Hàn Lợi Dân lắc đầu nói: “Xem ra là nhà họ Kim các người vẫn còn chưa biết được mình làm sai chỗ nào, mang đi đi!”

Hàn Lợi Dân căn bản không cho Kim Chính Hổ có bất cứ cơ hội gì để hù dọa, trực tiếp mang người đi.

Cho dù Kim Chính Hổ có đang hung hăng mắng lời th ô tục, nhưng mà Hàn Lợi Dân vẫn mắt điếc tai ngơ.

“Hàn thủ, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?” Một thủ hạ dò hỏi.

Hàn Lợi Dân nhìn bầu trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, sau đó đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của đối phương, cười nói: “Đương nhiên là dọn dẹp một chút rồi, trở về để các anh em nghỉ ngơi mấy ngày cho thật khỏe, vừa làm vừa nghỉ kết hợp, chuyện còn lại chúng ta không có cách tham dự.”

“… chuyện này… vâng!” Thủ hạ đáp lời, sau đó nhanh chóng thông báo cho cấp dưới.

Sơn trang nhà họ Kim, Kim Chính Long đang đứng trong đại sảnh, sắc mặt vô cùng âm trầm.

“Còn chưa liên lạc được với ông hai nữa à?” Sắc mặt Kim Chính Long vô cùng khó coi, một đám nhân viên nòng cốt của nhà họ Kim đang đứng ở bên cạnh, cả đám đều đang nhìn ông ta, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của ông ta.

“Thưa gia chủ, vẫn còn chưa có… có lẽ là ông hai có việc ở bên phía phân khu Tỉnh G, cho nên chậm trễ, có cần chúng tôi phái người đến đó hỏi phân khu Tỉnh G tình huống như thế nào không?” Bọn thủ hạ hỏi.

Kim Chính Long nhíu mày, sắc mặt âm trầm như nước, suy nghĩ đưa tay ra hiệu nói: “Không cần đâu, tất cả cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm việc, bảy ngày sau tôi cũng muốn xem xem cái tên Tiêu Phong này có bản lĩnh gì, dám xông vào Kim Gia sơn trang của chúng ta.”

Nhà họ Kim và Tiêu Phong đã hình thành cục diện một mất một còn.

Mà trở lại bên phía Tiêu Phong, sau khi anh đưa Khương Uyển Đồng về Lãng Nguyệt sơn trang, một mình Khương Uyển Đồng trốn trong phòng ngủ, ai cũng không chịu gặp.

Tiêu Phong vẫn luôn trông chừng ở cửa, sắc mặt không vui.

Anh biết là Khương Uyển Đồng cần có thời gian để tiêu hóa, cần có thời gian để làm dịu cảm xúc.

Khương Uyển Đồng, tin tưởng anh, chắc chắn nhà họ Khương sẽ giống như ngày hôm nay, quỳ xuống cầu xin em trở về, đây chính là lời anh đã hứa với em.

“Chủ soái, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi, toàn bộ người của Thần Long Điện đều đã đến Tô Hàng, tứ đại Long Tôn cũng đang chờ mệnh lệnh của ngài, đang chờ ở bên ngoài thành phố, bất cứ lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh.” Long Nhất nhanh chóng chạy tới, tâm tình rất kích động.

Đây cũng chính là lần mà tất cả các thành viên của Thần Long Điện tập hợp một lần trong khoảng thời gian gần đây.

Lần trước là lúc ngăn cản trăm vạn đại quân.

Trận chiến đó, tiếng vang của Thần Long Điện vang vọng năm châu bốn biển, chấn động cả nước ngoài.

Tiêu Phong gật gật đầu, trong mắt phản chiếu ra hàn ý, hỏi: “Kim Cửu như thế nào rồi?”

“Dựa theo lời chủ soái đã dặn dò, ngày nào cũng chăm sóc cho anh ta thật là tốt, sau đó để anh ta nếm trải cơn đau tận xương tủy, cái tên nhóc này cũng chỉ là con tôm chân mềm, rất sợ chết.” Long Nhất khinh thường nói, anh ta xem thường nhất là những tên cặn bã vì mạng sống mà cái gì cũng có thể làm.

Không có cốt khí, không phải là chuyện mà đàn ông nên làm.

“Được rồi, bảy ngày sau tôi muốn đích thân mang theo anh ta đến Kim Gia sơn trang.” Tiêu Phong nói, trên người dân lên một tầng sát khí có thể đâm xuyên qua tầng mây.

Bảy ngày, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong bảy ngày nay, chuyện mà Tiêu Phong làm mỗi ngày đó chính là ở cùng với Khương Uyển Đồng và Giai Giai.

Năm năm không gặp nhau, mặc dù là giữa bọn họ có nhiều lời muốn nói, nhưng mà cứ luôn thiếu đi thời cơ, nhất là sau khi Khương Uyển Đồng tỉnh táo lại, cuộc nói chuyện với Tiêu Phong cũng rất ít.

Bởi vì Khương Uyển Đồng bỗng nhiên không biết mình phải đối mặt với Tiêu Phong như thế nào.

Năm năm qua cô hận người đàn ông này, mỗi giờ mỗi phút cô không muốn nhớ đến người đàn ông này.

Có nhiều khi cô không kiềm chế được mà thất vọng, cô hi vọng là người đàn ông này có thể xuất hiện biết bao nhiêu, nhưng mà lần lượt thất vọng qua đi, đã sớm đâm thủng Khương Uyển Đồng trăm nghìn lỗ.

Nhưng mà lần này trong lúc cô bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, Tiêu Phong đã xuất hiện.

Anh giống như là ánh sáng xuất hiện trong khoảng thời gian đen tối trong năm năm nay của Khương Uyển Đồng, chiếu sáng toàn bộ mọi thứ của cô, chiếu sáng tương lai của cô.

Nhưng mà cô vẫn không biết phải đối mặt với Tiêu Phong như thế nào.

Trong phòng ngủ, Khương Uyển Đồng đang dốc lòng chăm sóc cho Giai Giai, sau khi được ba bác sĩ trị liệu hàng ngày, vết thương của Giai Giai đã được khôi phục rất nhanh, nhưng mà gãy xương rất đau, còn cần có thời gian để phục hồi lại như cũ.

Lúc này trên gương mặt của Giai Giai tràn đầy nụ cười ngọt ngào, trong ngực ôm con thỏ nhồi bông do Tiêu Phong mua cho cô bé, ngọt ngào gọi: “Đây là của ba mua cho Giai Giai, là món quà đầu tiên của ba tặng cho Giai Giai, hihihi…”

Giai Giai cười rất vui vẻ, Tiêu Phong đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều: “Nếu như Giai Giai thích thì ngày nào ba cũng có thể mua cho con.”

Khương Uyển Đồng lườm anh một cái nói: “Không có người nào cưng chiều con giống như anh đâu, sẽ làm hư con bé.”

Tiêu Phong nhíu mày nói: “Con gái của anh, anh bằng lòng.”

Giai Giai cũng bĩu môi le lưỡi với Khương Uyển Đồng, rồi nói: “Ba rất thích Giai Giai, Giai Giai cũng rất thích ba, mẹ không tốt, Giai Giai không yêu mẹ nữa.”

Nói xong Giai Giai liền nhào vào trong ngực của Tiêu Phong, ngẩng cái đầu nhỏ lên, mặt mũi tràn đầy nụ cười hạnh phúc đáng yêu.

Đương nhiên Khương Uyển Đồng biết đây là mấy câu nói đùa ngây thơ của trẻ con, hai tay cố ý chụm lại thành nắm tay nhỏ đặt ở bên mắt xoa xoa, giả vờ như là đang khóc: “Huhuhu, mẹ khóc rồi đây này, bây giờ cũng chỉ mới qua có mười mấy ngày mà Giai Giai không cần mẹ nữa…”

Sau đó Khương Uyển Đồng bổ nhào qua chọc lét Giai Giai.

Hahaha…”

Tiếng cười của Giai Giai trong trẻo như là tiếng chuông đồng, một nhà ba người đắm chìm trong thời gian hạnh phúc.

Long Nhất tới Long Bát đang đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, đều lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Nhưng mà Giai Giai lại đột nhiên nói một câu làm cho bầu không khí trong phòng ngủ trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.

“Mẹ ơi, lúc nào Giai Giai với có thể nhìn thấy dáng vẻ của ba và mẹ vậy ạ? Trước mắt của Giai Giai đều là một màu đen…” Giai Giai đã bốn tuổi rồi, ngồi trên chiếc giường to như vậy, trên người mặc áo ngủ công chúa nhỏ màu hồng, trên gương mặt non nớt có mang theo băng gạc màu máu quấn quanh lấy hai mắt của Giai Giai.

Giai Giai bị mù…

Bị tổn thất vĩnh viễn, xác suất có thể khôi phục lại như cũ rất thấp.

Mấy ngày nay ba vị thần y ban ngày thì cùng nhau tìm kiếm phương pháp trị liệu, nhưng mà cũng không tìm được phương pháp thích hợp nhất, lại có xác suất thành công cao nhất.

Tiêu Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của Giai Giai, dịu dàng nói: “Giai Giai đừng sợ, có ba ở đây, Giai Giai hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, con phải ngoan ngoãn nghe lời của ba ông ấy, con phải dưỡng thương cho thật tốt, con sẽ có thể nhìn thấy ba rất nhanh thôi.”

“Dạ…” Giai Giai nghe lời.” Giai Giai gật đầu, lúm đồng tiền bên khóe miệng làm cho người ta thấy mà đau lòng.

Cô bé vẫn còn chưa biết có lẽ là mình mãi mãi cũng không được nhìn thấy, không nhìn thấy màu sắc, không nhìn thấy ba mẹ mình…

Khương Uyển Đồng thật sự không thể chấp nhận được sự thật, cô đứng dậy đi đến cửa sổ ở bên cạnh che miệng khóc.

Đó là con gái của cô là tất cả của cô…

“Giai Giai mất đi tất cả, anh sẽ đòi lại toàn bộ từ nhà họ Kim!”

Tiêu Phong nhìn Khương Uyển Đồng với bả vai đang run rẩy, lúc nói ra câu nói này, rồi sau đó anh rời khỏi phòng ngủ, cảm xúc trên mặt đã bị sự lạnh lẽo thay thế.

Long Nhất tới Long Bát cũng đã thu liễm lại nụ cười, Giai Giai dễ thương như vậy nhưng mà lại bị mù, bọn họ rất phẫn nộ, sát khí đầy người hận không thể gi3t chết hết nhà họ Kim.

Long Nhất bước tới, kiềm nén lửa giận ở trong lòng: “Chủ soái, có thể xuất phát rồi.”

“Ừm.”

Tiêu Phong gật đầu, cất bước đi ra khỏi sơn trang, cả người vô cùng uy nghiêm.

Một giây này anh giống như con rồng to lớn được thức tỉnh, cả người có ý chí sát khí cao hơn so với bất cứ ai khác.

Ở bên ngoài sơn trang đã sớm được chuẩn bị xong, hết thảy có ba chiếc xe Jeep, có một chiếc ở trong đó là Kim Cửu máu me khắp người không rõ ràng.

Mấy ngày nay anh ta đã nếm hết tất cả các đau đớn trên thế gian này, tiều tụy không chịu nổi, hận không thể chết đi.

Tiêu Phong trực tiếp ngồi trên chiếc xe Jeep lạnh giọng nói: “Xuất phát.”

Grừm!

Chiếc xe Jeep vang lên một tiếng, chạy về phía sơn trang nhà họ Kim.

Nhà họ Kim, tôi đến đây, các người chuẩn bị sẵn sàng để chào đón cái chết chưa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.