Vua Tôi Tối Thượng

Chương 17



CHƯƠNG 17: TÔI CHÍNH LÀ VUA CỦA BẮC LƯƠNG.

Kim Chính Long sợ hãi.

Sợ hãi và hoảng sợ từ tận đáy lòng.

Lúc này ông ta đã quên mất mình chính là gia chủ nhà họ Kim ở Tô Hàng, đã quên mất chuyện ngày hôm nay mà mình cần làm, cho dù ở bên cạnh có hơn cả nghìn thủ hạ của nhà họ Kim cùng mười mấy tên sát thủ nắm đấm sắt do nhà họ Kim đã bỏ ra một cái giá lớn để bồi dưỡng, nhưng mà vẫn không thể để cho Kim Chính Long cảm thấy đầy đủ lực lượng như cũ.

Tiêu Phong đầy sát khí với hơi thở lạnh lùng ôm Khương Uyển Đồng, trong nháy mắt lửa giận đã sớm hóa thành dòng lũ.

Lúc này ba vị thần y cũng xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phong, nhìn thấy vết thương của Khương Uyển Đồng, trong lòng đều hốt hoảng.

“Chủ soái, phu nhân còn có thể cứu được.” Hoa thần y kêu lên.

Tiêu Phong nghe vậy, trong sát khí nồng đậm xuất hiện một tia hi vọng, anh không chậm trễ, nhanh chóng giao Khương Uyển Đồng cho ba vị thần y.

Nhìn một nhóm người hộ tống Khương Uyển Đồng cùng với ba vị thần y đi khỏi, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Phong quét qua người Kim Chính Long, lạnh lùng cười nói: “Ông hỏi tôi là ai à? Haha, tôi chẳng qua chỉ là một thằng nhóc cuồng vọng không có ý nghĩa gì trong mắt của ông, chẳng qua cũng chỉ là người chồng chưa từng lộ diện của Khương Uyển Đồng, chẳng qua cũng chỉ là ba của Giai Giai! Kim Chính Long, thiếu chút nữa ông đã giết mất người phụ nữ mà tôi muốn bảo vệ nhất trên đời này, ông cũng biết ông đã phạm phải tội ác như thế nào, đứa con gái đáng thương của tôi bởi vì con trai của ông mà hai mắt của con bé đã bị mù, ông cảm thấy ngày hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Kim, bỏ qua cho ông à?”

“Oanh!”

Kim Chính Long run lên, mặc dù là Tiêu Phong không nói ra thân phận chân thật của mình, nhưng mà ánh mắt tàn nhẫn nhìn Kim Chính Long, sát ý ngút trời toát ra từ trên người của ba nghìn cường giả Thần Long Điện, còn có sát ý bay lên tận trời của tám bóng dáng đang đứng sau lưng của Tiêu Phong, cùng với bốn người kia, thật là kinh khủng, có thể khống chế một chiến khu… ông ta có thể đánh giá được Tiêu Phong tuyệt đối không phải là người bình thường.

Quá mạnh!

Một sức lực mạnh mẽ vô hình, có thể phục tùng Tiêu Phong như thế, giống như thiên quân vạn mã đây không phải là thứ mà sát thủ cùng với những tên thủ hạ của nhà họ Kim có thể đối phó được.

Thậm chí là toàn bộ Long Quốc cũng không tìm được một đoàn thể mạnh mẽ như vậy.

“Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nơi này là Tô Hàng, cho dù cậu có bản lĩnh đến tận trời thì Kim Chính Long tôi cũng sẽ không sợ cậu. Giết! Giết hết bọn họ cho tôi, báo thù cho Cửu của tôi!”

Gương mặt của Kim Chính Long trở nên nghiêm túc, hóa thành hận ý và sát khí nồng đậm.

Cho dù đối phương có mạnh mẽ như thế nào, nơi này là Tô Hàng, là sơn trang nhà họ Kim, anh nhất định phải đuổi cùng, giết ông ta, nhất định phải thiết huyết sát phạt.

Đây chính là con đường sống duy nhất.

“Giết!”

Tiếng gào thét của Kim Chính Long vừa mới dứt, hơn một nghìn tên thủ hạ của nhà họ Kim toàn bộ đều xông về phía cường giả Thần Long Điện ở gần đó.

Nhưng mà thứ đang chờ đợi bọn họ chính là sự tồn tại làm cho bọn họ không thể lý giải và tưởng tượng được.

Rầm rầm rầm.

Những bóng dáng mang theo sát khi ngập trời trực tiếp tấn công, giống như từng thanh kiếm dài sắc bén trực tiếp càn quét đến trước mặt hàng nghìn tên thủ hạ của nhà họ Kim.

Cái này giống như là bông lúa trong mưa to, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liền bị tàn sát.

Mỗi khi có một cường giả của Thần Long Điện lao ra ngoài, anh ta sẽ đánh bay mười mấy tên thủ hạ trước mặt.

Mà chưa đến một phút, hơn hàng nghìn tên thủ hạ của nhà họ Kim đã ngã dưới quyền cước của mười vị cường giả của Thần Long Điện.

Thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên.

Kim Chính Long trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cả người đều hoàn toàn điên mất rồi.

“Không đâu, sẽ không đâu! Tại sao lại có thể như vậy, không có khả năng, đây là sức chiến đấu gì vậy chứ, cái này còn là người nữa à, đây quả thật là đồ sát!”

Trong lòng của Kim Chính Long không dám tin, đưa tay lên ngực tự dò hỏi, lúc này hai mắt đang trợn tròn lên.

Lúc ông ta nhìn thấy một tên sau cùng ngã gục dưới nắm tay của cường giả Thần Long Điện ở trước mắt của mình, hai chân đều bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.

Bịch một tiếng.

Kim Chính Long quỳ gối, trực tiếp quỳ gối ở phía trước mặt Tiêu Phong với một khoảng cách tầm mười mấy mét, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ với Tiêu Phong: “Anh Tiêu, xin hãy tha mạng, tôi sai rồi, là con trai của tôi ngu ngốc đắc tội với anh Tiêu, thằng bé đã chết, đó chính là sự trừng phạt cho thằng bé, mong anh Tiêu tha cho tôi một con đường sống, tha cho nhà họ Kim một con đường sống…”

Bụp bụp bụp.

Đầu của Kim Chính Long liên tục đập trên nền gạch lạnh buốt, nước mưa hòa với máu.

Cảnh tượng này làm cho đám người của nhà họ Kim nhìn thấy, tất cả đều ngơ ngác.

Trụ cột của bọn họ, gia chủ của nhà họ Kim giờ phút này vậy mà giống như một con chó đang quỳ ở nơi đó, cầu xin người đàn ông như tu la đứng trước mắt, không ngừng cầu xin tha thứ.

Bốp!

Một giây sau, Tiêu Phong trực tiếp đá một đá lên trên người Kim Chính Long, đá ông ta bay ra ngoài khoảng mấy chục mét, mặt đất với nước mưa trơn trượt, sau đó cả người liền đâm vào chân lư đồng.

Rầm một tiếng trầm đục, sau lưng của Kim Chính Long giống như gặp phải một đòn tấn công dữ dội, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà ông ta không dám phản kháng, chỉ có thể nằm sấp quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy chờ Tiêu Phong xử lý.

“Cộp cộp cộp!”

Tiêu Phong giẫm lên đôi giày chiến bước từng bước đi đến trước mặt của Kim Chính Long đang run rẩy cả người.

Sau đó anh nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt bễ nghễ nhìn Kim Chính Long đang quỳ gối trước chân của mình, trực tiếp rút ra một con dao từ trong tay quăng vào trong màn mưa, lạnh giọng nói: “Có hai lựa chọn, thứ nhất, tự sát ở đây, từ đây nhà họ Kim sẽ bị xóa tên khỏi Tô Hàng, thứ hai, khiêu chiến với tôi, cho ông một cái chết có thể diện.”

Một khắc này toàn thân Kim Chính Long run rẩy, khóe miệng không ngừng chảy máu, run rẩy đưa tay ra, sau đó bỗng nhiên cầm lấy con dao trên mặt đất, gào thét một tiếng, trực tiếp đâm về phía Tiêu Phong, đồng thời còn điên cuồng cười lớn: “Tiêu Phong, đây là do mày muốn chết! A a a!”

Nhưng mà.

Một giây sau.

Răng rắc một tiếng.

Tiêu Phong trực tiếp đưa tay ra, chiến bào thanh văn kim long phát ra ánh sáng chói mắt, tay của anh đã bóp chặt lấy cái cổ của Kim Chính Long.

Hai mắt của Kim Chính Long lòi ra, nghiêng đầu qua trực tiếp đột tử tại chỗ.

Sau đó Tiêu Phong tiện tay ném đi, thi thể của Kim Chính Long trực tiếp rơi vào bên trên cái lư đồng đó. Tủm tủm, làm tóe lên nước mưa cùng với màu máu đỏ nhạt, sau đó trôi lơ lửng trên mặt nước.

Đến lúc chết, bầu trời trong tầm mắt của Kim Chính Long chậm rãi mơ hồ chậm rãi biến thành màu đen.

Cứ như vậy, Kim Chính Long đại kiêu hùng của Tô Hàng ngày hôm nay đã hoàn toàn xóa tên khỏi Tô Hàng.

Đám người nhà họ Kim còn lại căn bản cũng không có tâm tư để phản kháng, giờ phút này cả đám đều đang quỳ gối trong mưa, quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong, không ngừng kêu r3n, cầu xin tha thứ: “Xin tha mạng, chuyện này đều là do hai ba con Kim Chính Long sai bảo, không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi vô tội.”

Tiêu Phong cười lạnh một tiếng, nhìn bọn người nhà họ Kim đang quỳ gối ở trước mặt của mình, nói: “Vô tội hả? Nhà họ Kim các người không có một người nào là vô tội, trong tay của các người đều là những con dao nhuộm đầy máu tươi, những chuyện mà nhà họ Kim đã làm ra ở Tô Hàng, chính trong lòng của các người đều rõ ràng. Hiện tại tôi cũng cho các người có hai lựa chọn, thứ nhất, nhận tội, nói ra tội ác của mình, nhận sự trường trị pháp luật của Long Quốc. Thứ hai, đứng dậy nhặt vũ khí trên mặt đất chém giết, chỉ cần trong số các người ai có thể chém giết, các người liền có thể có mạng sống.”

Câu nói này vừa mới nói ra khỏi miệng, những người nhà họ Kim toàn bộ đều bốn mắt nhìn nhau, phần lớn người đang quỳ trên mặt đất gào khóc lựa chọn nhận tội.

Chỉ có một vài người nhặt vũ khí trên mặt đất muốn giết người.

Nhưng mà bọn họ vừa mới đứng dậy, mấy bóng dáng màu đen liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, sau đó bọn họ liền che lấy cổ ngã xuống vũng máu.

Trước mặt của cường giả Thần Long Điện, bọn họ nhặt vũ khí lên chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.

Lúc này Tống Hậu Lương dẫn theo đại đội thủ hạ chạy tới.

Âm thanh xe gào thét, bao vây chặt sơn trang nhà họ Kim nêm cối.

Cách một đám người, Tống Hậu Lương nhìn thấy Tiêu Phong khoác trên người chiến bào thanh văn kim long, đứng sừng sững trong màn mưa, cũng không nhịn được mà cả người phát run.

Trong mắt của ông ta, giờ phút này Tiêu Phong đang đứng sừng sững ở trong đó chính là sự tồn tại khiếp người, chỉ cần nhíu mày một cái, cử động một cái cũng làm cho người ta không nhịn được mà muốn bái lạy tôn kính.

Nhất là xung quanh còn có ba nghìn cường giả của Thần Long Điện, cái này nghiễm nhiên chính là một nhóm người sắt thép.

Lại nhìn trên mặt đất, đám thủ hạ của nhà họ Kim đang kêu lên không ngừng, gãy tay gãy chân, không có người nào là toàn vẹn.

Nhất là đám người còn lại của nhà họ Kim, khi nhìn thấy Tống Hậu Lương mang người đến đây, giờ phút này giống như gặp được chúa cứu thế, liều mạng bò đến trước mặt của bọn họ, khóc lóc kể ra tội ác mình đã phạm phải.

Bọn họ hi vọng là Tống Hậu Lương có thể mang bọn họ ra khỏi địa ngục này.

Tống Hậu Lương nhanh chóng đi đến trước mặt của Tiêu Phong, bị sát khí dày đặc trên người của Tiêu Phong làm chấn động, sửng sốt cả nửa ngày.

“Tống Tổng tư?” Tiêu Phong cau mày nói.

Lúc này Tống Hậu Lương mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Anh Tiêu, tôi đến đây để nói cho anh biết một chuyện, phía sau nhà họ Kim còn có một nhân vật với thế lực càng lợi hại nâng đỡ, là vợ của Kim Chính Long, cũng chính là mẹ của Kim Cửu, nhà họ Vân ở tỉnh Vân, là tỉnh thị lớn nhất trong sáu tỉnh ở Nam Lĩnh. Đây chính là thủ phủ của tỉnh Vân, mà ba người cậu của Kim Cửu đều là người của tổng khu chiến khu Nam Lĩnh, thấp nhất cũng là hai sao, năng lực rất lớn.”

“Bây giờ anh lại hủy diệt nhà họ Kim, sợ là nhà họ Vân sẽ không từ bỏ qua…”

“Nhà họ Vân ở tỉnh Vân hả? Tôi chờ bọn họ đến đây, nếu như bọn họ dám đặt chân đến Tô Hàng, đụng vào vợ của tôi cùng với con gái của tôi, tôi sẽ đập nát bàn tay của bọn họ!” Tiêu Phong lạnh lùng nói rồi mày kiếm như sao mang theo chi khí sát phạt ngập trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.