Vua Tôi Tối Thượng

Chương 2



CHƯƠNG 2: BA LÀ SIÊU NHÂN CỦA GIAI GIAI.

Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thành phố Tô Hàng, vài tên vệ sĩ mặc đồ vest đen trực tiếp xông vào phòng bệnh, đuổi những bác sĩ y tá đang cấp cứu cho Giai Giai ra ngoài.

Khương Uyển Đồng nóng ruột, điên cuồng mà hét lên: “Các người là ai? Các người muốn làm gì? Con gái tôi sắp không gắng gượng nổi nữa rồi!”

Cộp cộp cộp!

Thanh âm giày da giẫm lên gạch sàn, như hồi chuông của tử thần, vang lên trong phòng cấp cứu.

Một người đàn ông trẻ tuổi soái khí, mặc đồ vest màu trắng đi vào, khoé miệng mang theo nụ cười âm lãnh, nói: “Khương Uyển Đồng, thế nào, điều kiện mà tôi nói cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Tai nạn xe lần này chỉ là một cảnh cáo nhỏ, chỉ cần cô đồng ý điều kiện của tôi, ngủ với tôi mấy đêm thì chi phí chữa trị của con gái cô tôi sẽ bao hết, tôi còn sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con bé.”

Khương Uyển Đồng quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đó, đôi mày nhíu lại, tràn ngập hận ý, trực tiếp lao tới, túm lấy cổ áo của đối phương, hét lên trong điên dại: “Kim Cửu! Là anh, là anh đã cho người tông con gái tôi! Tại sao anh lại làm như vậy, tại sao? Nó mới có bốn tuổi thôi, mới bốn tuổi thôi đó…hu hu hu….”

Khương Uyển Đồng khóc lóc thảm thiết, nước mắt tràn bờ đê, không ngừng dùng nắm đấm đấm vào người đàn ông trước mắt.

Chát!

Kim Cửu trực tiếp giáng một tát lên mặt của Khương Uyển Đồng, sau đó thì siết chặt cổ tay mịn màng nhỏ nhắn của cô, gằn giọng nghiêm mặt mà cảnh cáo: “Khương Uyển Đồng! Đây là do cô tự chuốc lấy! Ông đây đã tiêu phí nhiều lên người cô như vậy, mà cô lại chả thèm quan tâm đ ến ông đây! Tôi biết, Giai Giai là tất cả của cô, cho nên tôi muốn huỷ hoại nó, tôi đã tìm một chiếc xe tải trọng, cố ý tông nó, ầm…..cô nghe xem, thanh âm thật dễ nghe.”

“A a a! Kim Cửu, tên ác ma này! Tên bi3n thái này! Tôi phải báo cảnh sát bắt anh! Tôi phải liều mạng với anh!”

Khương Uyển Đồng căn bản không thể chịu đựng nổi, liều mạng mà muốn giãy dụa ra, nhưng Kim Cửu lại giáng một tát tới, sau đó túm chặt lấy tóc của Khương Uyển Đồng, bóp lấy bờ má đỏ bừng tràn đầy nước mắt của cô, nói: “Cô liều với tôi! Có tin, chỉ một câu nói của tôi thì cả bệnh viện này không ai dám chữa cho con gái cô nữa không!! Không lẽ, cô muốn nhìn đứa con hoang tội nghiệp này chết trong bệnh viện ư?!”

“Cô nghe đi…..”

Kim Cửu nhắc nhở.

Trên giường bệnh, Giai Giai đeo ống thở oxy thoi thóp, ánh mắt yếu ớt mà nhìn Khương Uyển Đồng đang bị Kim Cửu sỉ nhục, run rẩy mà vươn bàn tay tràn đầy máu ra, nói: “Mẹ ơi, ông là đồ xấu….thả mẹ tôi ra, ba tôi…sắp về rồi, mẹ nói ba sẽ đến thăm Giai Giai, ba nhất định sẽ đánh ông….ba là siêu nhân…..”

“Hức hức hức!”

Khương Uyển Đồng đang bị Kim Cửu siết lấy cằm không thể nào nhúc nhích được, đã rơi nước mắt đầy mặt, bất lực đau khổ mà nghẹn ngào: “Giai Giai, con gái của mẹ, đều là mẹ không tốt…..”

Sau đó, Khương Uyển Đồng trực tiếp khuỵ gối, quỳ ở trước mặt Kim Cửu, ôm lấy đùi của anh ta, đau khổ mà cầu xin: “Cậu chủ Kim, cầu xin cậu, tha cho tôi và con gái tôi đi, Giai Giai chỉ mới bốn tuổi, nó mới bốn tuổi thôi, cầu xin cậu, cậu nói gì tôi đồng ý cái đó, cầu xin cậu, cho bác sĩ cấp cứu cho con gái tôi đi…..”

Khương Uyển Đồng không ngừng dập đầu xuống nền gạch, vang lên bụp bụp, đầu đã dập ra máu.

Kim Cửu hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, siết lấy khuôn mặt đầy nước mắt của Khương Uyển Đồng, chậc chậc mà lắc đầu nói: “Khương Uyển Đồng, sớm đã biết như bây giờ thì hà tất gì trước đây lại như vậy, tôi cũng không muốn đâu, cô coi cô kìa, khóc ra bộ dạng này, tôi sẽ rất đau lòng đó.”

Nói xong, Kim Cửu còn móc khăn tay từ trong túi áo vest ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Khương Uyển Đồng, Khương Uyển Đồng toàn thân run lên, không dám né tránh.

“Được rồi, cho cô mười phút, trang điểm đàng hoàng, tôi đợi cô ở trong xe bên ngoài. Nhớ. Sự lựa chọn của cô, quyết định con gái cô là sống hay là chết.”

Nói xong, Kim Cửu sáp đến bên tai của Khương Uyển Đồng với nụ cười gian xảo, nhỏ tiếng nói: “Tôi đã không đợi được mà muốn có được cô rồi, Khương Uyển Đồng, cô là của tôi, ha ha ha….”

Kim Cửu rời khỏi phòng cấp cứu, ra khỏi cửa, anh ta nhìn thủ hạ ở cửa với ánh mắt ác độc, nói: “Lát nữa, sau khi cô ta ra ngoài, không cho bất kỳ nhân viên y tế nào vào trong cứu đứa con hoang đó! Tôi muốn nó chết!”

“Vâng, cậu chủ Kim!”

Mấy thủ hạ nói.

Khương Uyển Đồng ở trong phòng bệnh, quỳ bò tới đầu giường, nắm chặt bàn tay nhỏ của Giai Giai, lau đi nước mắt đang cuồn cuộn nơi khoé mắt của cô bé, nói: “Giai Giai, đừng sợ, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây mà.”

“Mẹ, Giai Giai đau lắm, toàn thân Giai Giai đều đau, khi nào ba mới tới thăm Giai Giai chứ….mẹ ơi, mẹ đừng có theo tên xấu xa đó đi….” Giai Giai ở trên giường bệnh, nhìn Khương Uyển Đồng với đôi mắt trong veo.

Khương Uyển Đồng lau lau nước mắt, hít sâu vài hơi, hôn lên trán Giai Giai một cái, đôi môi run rẩy, nước mắt lăn dài: “Giai Giai, yên tâm, mẹ ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay. Đây là điện thoại của ba, nếu như con nhớ ba thì nói chuyện với điện thoại…ba nhất định sẽ tới, con không phải muốn gặp ba sao, Giai Giai phải kiên trì đó…..”

Khương Uyển Đồng nói xong, nhét điện thoại vào tay của Giai Giai, sau đó đứng dậy, nhìn đứa con gái đáng thương của mình vài cái, xách theo túi xông vào phòng vệ sinh, từng nét từng nét mà vẽ lông mày, thoa má hồng, tô son.

Cuối cùng, Khương Uyển Đồng nhìn bản thân diễm lệ động lòng người trong gương, đè nén đi giọt nước mắt trong khoé mắt, lặng lẽ bỏ con dao trái cây đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh vào túi của mình.

Sau đó, cô rời khỏi phòng bệnh, đi ra khỏi bệnh viện, đến cửa, thì liền nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz S kia.

Khương Uyển Đồng siết chặt túi của mình, hít sâu một hơi, nhấc bước lên xe.

“Lái xe.”

Kim Cửu ngồi trong xe, hút xì gà, trên mặt đầy nụ cười gian tà đắc thắng.

Mà lúc này, bên trong phòng cấp cứu, mấy nhân viên y tế muốn xông vào cấp cứu cho Giai Giai, nhưng mấy tên thủ hạ của Kim Cửu ở cửa đã trực tiếp chặn bọn họ lại, doạ nạt mà nói: “Cậu chủ Kim có lệnh, bất kỳ ai cũng không được đến gần phòng cấp cứu này nửa bước! Ai làm trái, giết!”

“Cái này…..”

“Nhưng, cô bé bên trong nếu như còn không cấp cứu và tiến hành phẫu thuật thì sẽ chết đó!”

Mấy nhân viên y tế sốt sắng đến sắp khóc đến nơi rồi, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé nhỏ trên giường bệnh kia, không ngừng run rẩy cơ thể, máu không ngừng chảy ra từ chỗ vết thương.

“Mẹ ơi, Giai Giai đau….ba ơi, khi nào ba mới về, mẹ bị người xấu đưa đi rồi, Giai Giai mệt quá, Giai Giai đau quá…..”

Giai Giai nhỏ bé, siết chặt chiếc điện thoại mà Khương Uyển Đồng để lại trong tay, không ngừng nói với số điện thoại đang trong cuộc gọi.

Mà lúc này, một thủ hạ mặc vest đen đi tới với sắc mặt đen sầm, giật lấy điện thoại trong tay Giai Giai, trực tiếp đập vỡ!

“Nhóc con, ai cho mày gọi điện thoại! Tìm chết sao!” Thủ hạ vest đen đó tức giận quát một tiếng, trực tiếp tháo ống thở oxy của Giai Giai ra.

Hắn đập nát hy vọng của Giai Giai, cũng tháo đi hy vọng sống tiếp của Giai Giai….

“A, đừng mà…đó là ba, là ba…hu hu hu…..”

Giai Giai khóc vô cùng thương tâm, bởi vì cảm xúc kích động mà trực tiếp ảnh hưởng đến vết thương và nội tạng, đột nhiên nôn ra vài ngụm máu tươi, hơi thở yếu đi.

“Ba ơi, Giai Giai còn có thể gặp được ba không, mẹ nói ba là siêu nhân, là siêu nhân….”

Cho đến cuối cùng, Giai Giai luôn lẩm bẩm câu nói này.

Nhân viên y tế ở cửa nhìn thấy cảnh này, không ngừng lau nước mắt, đau lòng vô cùng, có mấy người không xem nổi nữa, nấp sang một bên khóc lóc.

Ba của đứa bé này, rốt cuộc đang ở đâu!!

Phạch phạch phạch!

Lúc này, trên bầu trời bên ngoài bệnh viện, xuất hiện tiếng động ầm ầm của chiến cơ!

Người ở trong bệnh viện đều chạy ra ngoài, bao gồm cả những nhân viên y tế ở phòng cấp cứu! Bọn họ thông qua cửa sổ mà nhìn thấy một chiếc chiếc cơ đang trực tiếp hạ xuống bãi đỗ xe ở cửa bệnh viện, bá đạo mà nghiền nát xe hơi ở dưới đất!

Sau đó!

Ầm!

Một người đàn ông có dáng dóc cao ráo, một chân đá bay cửa chiếc cơ, một thân quân trang thanh long, mang theo khí thế huỷ thiên diệt địa, nhảy xuống chiến cơ, chạy thẳng vào bệnh viện, miệng hét lớn: “Giai Giai, ba về rồi!”

Mà ở đằng sau anh, là tám đại Long tướng của Thần Long Điện, tổ chức thần bí nhất thuộc quản lý của Phá Long quân, cũng nhảy xuống chiến cơ, chạy thẳng vào bệnh viện.

Cả bệnh viện, đều là sự lạnh lẽo ngập trời!

Tiêu Phong xuất hiện ở cửa phòng cấp cứu, vào giây phút khi anh nhìn thấy con gái của mình nằm trên giường bệnh, toàn thân đều là máu, hơi thở yếu ớt, cả người anh đều sụp đổ, trái tim thắt lại, đau như xé tâm xé phổi!

“Ba, là ba đúng không? Cuối cùng ba cũng tới thăm Giai Giai rồi, ba siêu nhân của con về thăm Giai Giai rồi…..”

Trên giường bệnh, Giai Giai gần đất xa trời, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn chăm chăm vào Tiêu Phong đang ch ảy nước mắt đầy mặt ở bên ngoài cửa, khoé miệng nở rộ một nụ cười đáng yêu, cái má lúm đó, thật sự là khắc ra từ một khuôn với Tiêu Phong.

“Giai Giai, con gái của ba…..”

Tiêu Phong nhìn thấy cảnh này, trái tim run lên kịch liệt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tình thân năm năm, mối quan hệ máu mủ, Tiêu Phong tràn đầy sự bi phẫn và tự trách!

“Ba ơi, mẹ đã nói, ba là siêu nhân của Giai Giai, ba nhất định sẽ về gặp Giai Giai, sẽ bảo vệ Giai Giai, Giai Giai cũng sẽ không còn là đứa con hoang nữa, Giai Giai vui lắm…..”

Giai Giai mỉm cười, nói xong câu này, cô bé chậm rãi nhắm mắt lại, máy đo nhịp tim cũng phát ra tiếng tít tít tít dài.

Nhân viên y tế ở cửa lúc này nhìn thấy sự xuất hiện của Tiêu Phong, còn có lời nói cuối cùng của Giai Giai, toàn bộ đều thương tâm mà khóc lớn lên, không ngừng lau nước mắt.

Đáng thương quá.

Vào thời khắc cuối cùng thì cô bé đó cuối cùng đã gặp được người ba mà mình chưa từng gặp qua.

Nhưng, rõ ràng là ở ngay trước mắt, nhưng lại phải âm dương cách biệt, chia tay lần nữa.

“A a a a!”

Tiêu Phong bi phẫn mà gào lên một tiếng, toàn thân bạo phát nộ khí xung thiên, anh trực tiếp xông vào, ba đấm liền đánh bay ba tên vệ sĩ chặn ở trước mặt mình, thân ảnh rơi xuống từ cửa sổ, bịch bịch ba tiếng chạm đất, ngã trong máu tươi!

Sau đó, Tiêu Phong xông vào, phịch một tiếng, quỳ một gối trước giường bệnh, nước mắt lăn dài, không ngừng xoa xoa trán của Giai Giai: “Giai Giai, ba về rồi, con mở mắt ra nhìn ba đi, nhìn ba đi con!”

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Phong thần sắc kích động, thương thế đã tích áp trong cơ thể rất lâu, lúc này toàn bộ đều bạo phát ra!

“A!!! Con gái của ba! Ba sẽ không để con chết đâu!!! Ba sẽ không để con chết đâu!”

Tiêu Phong giận dữ gào lên, ngửa mặt lên trời mà thét, sau đó, anh bế Giai Giai từ giường bệnh lên, Giai Giai toàn thân toàn là máu đã ngất đi, lúc này được anh bế chặt trong tay.

“Rầm!”

Cửa phòng cấp cứu, đột nhiên có bảy tám tên vệ sĩ vest đen tay cầm gậy xông vào, bọn chúng đều là người của cậu chủ Kim, nhìn thấy đám người Tiêu Phong, trực tiếp gào lên hai tiếng: “Mẹ nó! Lên cho tao! Dám làm trái lệnh của cậu chủ Kim, trực tiếp dùng gậy đập chết!”

“Phừng!!!”

Đôi mắt Tiêu Phong đỏ ngầu, trên người đột nhiên bạo phát ra sát ý và lửa giận vô tận, sát ý này khiến cho bầu trời bên ngoài bệnh viện chợt tối sầm, những đám mây đen dày đặc xông tới từ bốn phương tám hướng!

“Giết!”

Một tiếng gào giận dữ, như tiếng rồng gầm, thanh thế chấn động cả bệnh viện!

Không cần Tiêu Phong ra tay, những thủ hạ sau lưng mà anh đưa tới, tám đại Long tướng Thần Long điện, Long Nhất đến Long Bát, đều đã ra tay, xông về phía mấy tên vệ sĩ đó, ngay lập tức, mấy tên vệ sĩ đó toàn bộ đã ngã trong vũng máu.

Mấy nhân viên y tế lúc này đang đứng ngoài cửa, đều tràn ngập nước mắt và thần sắc kinh hãi, vội vàng né đi, nhìn Tiêu Phong tràn đầy sát ý đang bế Giai Giai toàn thân đầy máu đi qua trước mắt bọn họ.

Đằng sau anh, Long Nhất đến Long Bát mới vừa giết xong mấy tên thủ hạ của cậu chủ Kim, liền bảo vệ ở đằng sau Tiêu Phong hệt như sát thần đến từ địa ngục.

Nhưng, Tiêu Phong mới đi được vài bước, thì bước chân chợt loạng choạng, một ngụm máu đen lại phun ra, anh trực tiếp bế lấy Giai Giai mà nặng nề khuỵ một chân xuống đất.

“Chủ soái!”

Long Nhất vội vàng tiến lên phía trước dìu lấy Tiêu Phong, thì nhìn thấy Tiêu Phong đang không ngừng chảy máu từ trong miệng, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn chăm chăm vào bên ngoài cửa, nói: “Truyền tướng lệnh của tôi! ba trăm ngàn Phá Long quân! Rời khỏi Bắc Lương! Dùng tốc độ nhanh nhất đến Tô Hàng!! Truyền Thần Long lệnh của tôi! Tứ đại Long tôn! Ba ngàn Hộ Long Kỵ! Bất luận đang ở nơi nào của thế giới, đều không tiếc tất cả trả giá! Xuất hiện ở Tô Hàng cho bổn soái!!!”

“Phụt!”

Nói xong những lời này, Tiêu Phong trực tiếp cúi đầu hôn mê, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn duy trì tư thế quỳ một chân, ôm chặt lấy Giai Giai, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng, từng giọt từng giọt rơi trên người Giai Giai, dung hoà cùng với máu của cô bé.

Vào giây phút đó, Long Nhất đến Long Bát, đều chấn kinh!

“Chủ soái!!!”

“Chủ soái!!!”

Cùng lúc đó, ba trăm ngàn Phá Long quân tề tựu ở Bắc Lương xa xôi, sau khi nhận được tướng lệnh, toàn bộ chuẩn bị vũ trang, hải lục không tam sư, toàn bộ đều đổ về quân khu Đông Nguyên ở Tô Hàng!

Mà tứ đại Long tôn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật ở các nơi trên thế giới, và ba ngàn cao thủ Hộ Long, toàn bộ đều đang bạo phát sát ý xung thiên mà quay về Long Quốc, chĩa kiếm về phía Tô Hàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.