Vua Tôi Tối Thượng

Chương 24



CHƯƠNG 24: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ ẤY.

Khương Bân Bân nói chuyện còn mang theo ánh mắt phẫn hận nhìn thoáng qua Giai Giai ở trong ngực của Tiêu Phong, tiện thể lúc nhìn qua Tiêu Phong, bất mãn hỏi: “Anh ta là ai? Chị tìm người ba ghẻ cho cái đứa con hoang đó hả? Nhìn cao lớn thô kệch, có phải là đến từ công trường không vậy? Tôi nói cho chị biết nha, chị đã không phải là người của nhà họ Khương nữa rồi, chị mang theo đứa con hoang cùng với tên quái vật đến đây, chị muốn làm cái gì?”

“Thừa dịp lúc ông nội vẫn còn chưa phát hiện ra các người, các người cút nhanh lên đi, đừng có ở đây, ngứa mắt quá!”

“Nếu như chị đến đây để đòi tiền, thật ngại quá, một đồng cũng không có, ông nội đã từng nói người của nhà họ Khương không ai có thể giúp đỡ chị hết.”

Khương Bân Bân liên tiếp nói mấy câu, từng câu chữ đều đâm vào tim, tràn đầy địch ý và chán ghét Khương Uyển Đồng.

Ánh mắt của Khương Uyển Đồng mất mát và thương cảm, còn mang theo vẻ xấu hổ, vội vàng nói: “Khương Bân Bân, chị có thiệp mời, là ông nội cho chị tới đây…”

Nói xong, Khương Uyển Đồng không kịp chờ đợi mà lấy tấm thiệp mời từ trong cái túi xách một trăm mấy mươi ngàn mà mình mua ở bên đường qua đưa cho Khương Bân Bân.

Nhưng mà trên mặt của Khương Bân Bân lại tràn đầy vẻ chán ghét, trực tiếp lấy tấm thiệp mời từ trong tay của Khương Uyển Đồng rồi xé nát nó đi, sau đó oán hận trừng mắt nhìn cô: “Đủ rồi đó, con tiện nhân như chị không hợp với nơi này đâu, nếu như không phải nể tình chị là chị của tôi, tôi đã sớm kêu vệ sĩ đánh các người đi ra ngoài rồi, bây giờ dẫn hai người bọn họ cút khỏi đây ngay lập tức!”

Khương Uyển Đồng gấp đến độ muốn khóc, ngồi xổm xuống nhặt tấm thiệp mời ở dưới đất do cậu thanh niên xé nát, hốc mắt đỏ bừng rơi nước mắt nói: “Đây làm thiệp mời của ông nội cho chị, là của ông nội đưa cho chị, huhu…”

Tấm thiệp mời này đối với Khương Uyển Đồng mà nói rất quan trọng.

Năm năm qua cô nhận đủ loại xúc phạm và ánh mắt khinh miệt, hiện tại rốt cuộc cũng đã có thể trở về nhà họ Khương, có thể tham gia tiệc mừng thọ của Khương Chính Thuần, nhưng mà Khương Bân Bân lại xé nát tấm thiệp mời ở trước mặt của cô.

Cái này cũng đồng nghĩa với việc xé nát sự hi vọng mà cô đã kiên trì đau khổ cho đến bây giờ, xé nát trái tim trong lòng của cô.

Tiêu Phong nhìn thấy cảnh tượng này, đầu lông mày xuất hiện ý lạnh, xoay người lại bắt được Khương Uyển Đồng đang nhặt mấy mảnh giấy, kéo cô lên.

Nhưng mà Khương Uyển Đồng vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi Tiêu Phong, khóc nói: “Tiêu Phong, anh buông em ra đi, tấm thiệp mời này là của ông nội gửi cho em, huhu…”

Tiêu Phong nói: “Anh biết.”

Sau đó ánh mắt của Tiêu Phong lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Khương Bân Bân kiêu ngạo, lạnh giọng nói: “Cậu lập tức nhặt tấm thiệp mời ở dưới đất lên, còn phải nói xin lỗi với cô ấy.”

Nghe vậy, lông mày của Khương Bân Bân cau lại, sắc mặt không vui nhìn Tiêu Phong, chỉ vào mũi của anh rồi chất vấn: “Mẹ kiếp chứ! Anh đang nói cái gì vậy hả, kêu tôi nhặt nó lên hả? Con mẹ nó, anh là ai vậy? Anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi ở đây, sao nào, anh là người đàn ông hoang dã do chị của tôi tìm đến, chị tôi coi trọng điểm nào của anh vậy? Nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, anh dựa vào cái gì mà dám hô to gọi nhỏ với tôi ở đây?”

“Răng rắc.”

Tiêu Phong đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay đang chỉ trỏ của Khương Bân Bân, hơi dùng lực một chút, anh liền uốn cong cánh tay đó chín mươi độ, đồng thời tức giận nói: “Chỉ dựa vào việc Khương Uyển Đồng là người phụ nữ của tôi, chỉ dựa vào việc lúc nãy cậu bất kính với con gái của tôi, tôi đã có thể giết chết cậu rồi!”

Lập tức sát ý bắn ra bốn phía.

“A a a! Tay của tôi, tay của tôi… đau đau đau!”

Lúc này Khương Bân Bân đang khom lưng xuống, sắc mặt đau đớn, cơn đau truyền đến từ cánh tay đủ làm cho anh ta toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Khương Uyển Đồng, kêu anh ta buông ra đi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.” Khương Bân Bân uy hiếp.

“Còn dám uy hiếp?”

Tiêu Phong lạnh giọng nói, đá một đá vào đầu gối của Khương Bân Bân, phù một tiếng, Khương Bân Bân trực tiếp quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong.

Khương Uyển Đồng cũng bị hành động đột ngột của Tiêu Phong dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại thì cô lập tức bước tới bắt lấy cánh tay của Tiêu Phong, sốt ruột nói: “Tiêu Phong, đừng mà, em ấy là em trai của em, cầu xin anh đừng làm tổn thương em ấy…”

“Nhưng mà lúc nãy cậu ta xúc phạm em như thế, em cũng cầu xin cho cậu ta nữa?” Tiêu Phong nhíu mày hỏi ngược lại.

Trên mặt của Khương Uyển Đồng tràn đầy nước mắt, nhìn Khương Bân Bân đang đau chịu không nổi, gật đầu nói: “Cầu xin anh buông tay ra đi, dù sao thì cậu ấy cũng là em trai của em…”

Tiêu Phong nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Bân Bân, buông lỏng tay ra.

Khương Bân Bân thoát khỏi kiềm chế, che cánh tay bị bẻ gãy, sắc mặt trắng bệch lập tức nhảy dựng lên hét lên với Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong: “Khương Uyển Đồng, chị hay lắm, lại dám mang cái tên đàn ông hoang dã đến đây gây chuyện, chị chờ đó, tôi sẽ cho chị đẹp mặt.”

Dứt lời, Khương Bân Bân liền vội vàng rời khỏi nơi này.

Mà cảnh tượng ở đây cũng đã bị một vài khách quý nhìn thấy, bọn họ cũng đang nghị luận ầm ĩ.

“Người đàn ông kia là ai vậy? Cũng quá mãnh liệt rồi đó chứ, lại dám ra tay độc ác với Khương Bân Bân.”

“Còn không phải nữa à, cái tên Khương Bân Bân đó là người có thù tất báo, coi như là Khương Uyển Đồng đã xui xẻo rồi, lại có một người đàn ông như vậy.”

“Nghe lời nói lúc nãy của anh ta, Khương Uyển Đồng là người phụ nữ của anh ta, Giai Giai là con của anh ta, má ơi, không phải anh ta chính là Tiêu Phong của nhà họ Tiêu hồi năm năm trước đó chứ? Là người đã làm nhục Khương Uyển Đồng ở buổi lễ đính hôn với Ninh Ngọc Diệp?”

Trong nháy mắt tiếng nghị luận của khách quý ở xung quanh đối với Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong càng ngày càng lớn, suy đoán với thân phận của Tiêu Phong cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng mọi người đều biết thân phận của Tiêu Phong.

Nhưng mà những người ở đây là không biết ngày hôm qua nhà họ Ninh xảy ra chuyện gì, dù sao thì nhà họ Ninh là người yêu thích sĩ diện, bỏ ra một cái giá lớn để đè xuống tin tức, mấy xí nghiệp nhỏ thế gia hạng hai hạng ba như thế này đương nhiên không thu hoạch được tin tức gì rồi.

Ánh mắt Khương Uyển Đồng đỏ ngầu nhìn vào Tiêu Phong, tràn đầy lo lắng hỏi: “Tiêu Phong, anh không sau đó chứ? Tính tình của Khương Bân Bân kiêu ngạo, cho đến bây giờ cũng không có người nào đánh lại cậu ấy, lúc nãy anh vừa mới ra tay với cậu ấy, em lo lắng là cậu ấy sẽ trả thù anh, nếu không thì… chúng ta trở về đi.”

Tiêu Phong cười cười, cho Khương Uyển Đồng một nụ cười yên tâm, nói: “Không có việc gì đâu, có anh ở đây.”

Nói xong, anh dẫn Khương Uyển Đồng và Giai Giai ngồi ở một nơi hẻo lánh.

Cũng vào lúc này, Khương Bân Bân nổi giận đùng đùng mang theo một đôi nam nữ đi tới.

“Ba mẹ, chính là anh ta đã bẻ gãy tay của con đó, là do cái con tiện nhân Khương Uyển Đồng này giật dây này. Hai người nhất định phải làm chủ cho con.”

Khương Bân Bân đi đến trước mặt của Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng, chỉ vào mặt của Tiêu Phong, tràn đầy giận dữ mà hét lên.

Người đàn ông trung niên đi đầu tiên mang theo sắc mặt lạnh lùng, gương mặt giống với Khương Uyển Đồng mấy phần, ngược lại là người phụ nữ trung niên ở bên cạnh ông ta cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt, làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo, nhìn cũng chỉ như mới qua ba mươi tuổi, hơn nữa cách ăn mặc cũng mang theo khí chất phu nhân nhà giàu.

“Hay cho cô lắm, Khương Uyển Đồng, ai cho cô về đây, còn để cái tên khốn nạn này làm con trai tôi bị thương, các người cố ý bắt nạt con trai của tôi hay là đang muốn kiếm chuyện với tôi? Tôi biết mà, hơn mười năm, trong lòng của cô vẫn luôn hận tôi, không ngờ đến là tâm cơ của cô sâu như vậy, thế mà vừa về nhà là lại làm ra chuyện cho con trai của tôi bị thương.”

Người phụ nữ trung niên bước lên phía trước, chỉ vào Khương Uyển Đồng rồi mắng, khí thế rất hung dữ, tức giận nói: “Tôi muốn bây giờ cô phải xin lỗi Bân Bân.”

Cái này cũng dọa Khương Uyển Đồng, cô sợ hãi lôi kéo cánh tay của Tiêu Phong, hèn mọn gọi: “… ba, mẹ.”

“Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không phải là mẹ của cô! Mẹ cô đã chết từ lâu rồi.” Từ Phân lạnh lùng nói, ánh mắt hận không thể giết chết Khương Uyển Đồng.

Mà lúc này Khương Kỷ cũng lạnh lùng mở miệng nói: “Khương Uyển Đồng, ai cho cô về đây, còn nữa, cậu ta là ai? Lại dám đã thương Bân Bân, cô đây là đang bất mãn với tôi đó à?”

Nói xong, ánh mắt của Khương Kỷ lạnh lùng rơi ở trên người Tiêu Phong, cẩn thận dò xét một phen.

“Ba ơi, anh ấy là…” Trên mặt của Khương Uyển Đồng tràn đầy do dự, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiêu Phong trực tiếp nói trước: “Tôi tên là Tiêu Phong, là chồng của Khương Uyển Đồng.”

Nghe vậy, trong lòng của Khương Uyển Đồng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, trong hốc mắt lóe ra nước mắt kinh ngạc, nhìn gương mặt cương nghị của người đàn ông đang đứng trước mắt.

Anh ấy nói anh ấy là chồng của mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.