Vua Tôi Tối Thượng

Chương 26



CHƯƠNG 26: QUỲ KHÔNG VẪN CÒN CHƯA ĐỦ.

Nghe lời đàm tiếu và dáng vẻ của khách khứa ở xung quanh, Khương Uyển Đồng cúi đầu rất thấp, bước chân cũng không còn kiên định nữa.

Trong lòng của cô rất rối, hỗn loạn, không biết phải làm như thế nào để đối diện với những lời nói ác độc từ trong miệng của mấy người này.

Năm năm qua cô đã nhận lấy sự nhục nhã và ánh mắt trợn trắng của bọn họ, năm năm qua cô vẫn luôn kiên trì cố gắng một mình nuôi lớn Giai Giai, chưa từng nhận được bất cứ sự trợ giúp nào của nhà họ Khương.

Mà tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ người đàn ông ở bên cạnh mình.

Cho nên bây giờ tâm trạng của Khương Uyển Đồng rất là khó chịu, trong đầu cũng đang suy nghĩ lung tung, không tự chủ được mà kéo dài khoảng cách với Tiêu Phong.

Cô sợ hãi, sợ hãi bữa tiệc mừng thọ quan trọng như thế này bởi vì Tiêu Phong, mình lại gặp phải những lời chỉ trích chửi rủa long trời lở đất giống như hồi năm năm trước, sợ hãi bởi vì Tiêu Phong mà không nhận được sự chào đón có ba mẹ, sợ hãi mình trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Khương.

Cho nên trong lòng của Khương Uyển Đồng rất hỗn loạn.

Nhưng lúc này lại có một bàn tay ấm áp to lớn bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt của Khương Uyển Đồng.

Khương Uyển Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phản chiếu trong đôi mắt của cô chính là cặp mắt kiên định và sáng tỏ của Tiêu Phong, tràn đầy cưng chiều.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Tiêu Phong nhẹ giọng nói.

Một câu nói vô cùng đơn giản trong nháy mắt lại ủ ấm trong lòng của Khương Uyển Đồng, cảm giác mình được tình yêu của anh, cô kích động, trong hốc mắt tuôn ra nước mắt, bàn tay nhỏ không tự chủ được mà nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Phong.

Nhưng mà đúng vào lúc này một giọng nói không hài hòa lại bất ngờ vang lên, làm cho bầu không khí trong phòng tiệc trở nên rất ngưng trọng, làm cho người ta kiềm chế không thở nổi.

“Khương Uyển Đồng, sao cô lại đến đây vậy? Còn mang theo cái tên chó chết còn sống sót của nhà họ Tiêu tới đây, có phải là cô cảm thấy mình hại nhà họ Khương vẫn còn chưa đủ? Cố ý đến đây để kích thích ông nội?”

Khương Kiều Diễm nhìn thấy Khương Uyển Đồng xuất hiện, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, nhưng mà trong lòng của cô ta lại vô cùng mừng thầm.

Bởi vì rốt cuộc cô ta cũng đã chờ được rồi.

Cô ta biết con nhỏ đê tiện Khương Uyển Đồng này chắc chắn sẽ đến đây, cô ta chỉ đợi đến lúc này để làm nhục cô, hung hăng giẫm nát tôn nghiêm của cô.

Nghe vậy, Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng cũng đều giật mình, Khương Uyển Đồng nhanh chóng lấy thư mời bị xé nát ra, nói: “Chị họ, không phải là chị đã gửi thiệp mời đến cho bọn em hả?”

Cọc cọc cọc.

Khương Kiều Diễm giẫm trên đôi giày cao gót màu đỏ trực tiếp đi đến trước mặt của Khương Uyển Đồng, lạnh lùng giơ tay lên đánh một bàn tay lên trên mặt của Khương Uyển Đồng, nổi giận nói: “Đánh rắm! Sao tôi lại gửi thiệp mời cho tội nhân của gia tộc như cô chứ? Cái thiệp mời này của cô chắc chắn là giả.”

Dứt lời, Khương Kiều Diễm còn giật lấy tấm thiệp mời ở trong tay của Khương Uyển Đồng, trực tiếp ném nó vào trong thùng rác.

Cảnh tượng này đều để khách quý cùng với người nhà họ Khương đều ngây ngẩn cả người.

Tiếp theo đó là các tiếng quát mắng và lời nói châm chọc.”

“Má ơi, thế mà lại làm giả thiệp mời, đúng là vô liêm sỉ mà.”

“Đúng vậy đó, nhà họ Khương chúng ta không có tiện nhân như thế này đâu, còn mang theo đứa con hoang cùng với nghiệt chủng của nhà họ Tiêu.”

“Khương Uyển Đồng này thật sự chê mình hại nhà họ Khương vẫn còn chưa đủ hả? Còn có cái tên Tiêu Phong đó nữa, tại sao cậu ta lại trở lại đây, không phải là đã chết rồi à?”

Gương mặt của Khương Uyển Đồng đau rát, năm ngón tay màu đỏ chót vô cùng chói mắt và rõ ràng.

Trong hốc mắt của cô đong đầy nước mắt, trái tim yếu ớt, giờ phút này bị một bàn tay của Khương Kiều Diễm cùng với tiếng quát mắng ở xung quanh xé nát, đồng thời một cái tát này cũng đã thức tỉnh Khương Uyển Đồng.

Nhà họ Khương căn bản không chấp nhận mình và Giai Giai.

“Tiêu Phong, chúng ta đi thôi, huhuhu… em sẽ không quay lại đây nữa đâu, chúng ta đi nhanh đi…” Khương Uyển Đồng khóc ròng nói, quay người lại cúi đầu dùng tóc che giấu nước mắt ở bên mặt mình, dùng sức kéo lấy cánh tay của Tiêu Phong, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có một mình Tiêu Phong mới có thể nghe được.

Nhưng mà Tiêu Phong đã nổi giận rồi.

Con rồng có vảy ngược, chạm vào là phải giết.

Khương Kiều Diễm lại dám tát Khương Uyển Đồng một bạt tai ở trước mặt của mình và đám người này.

Trong chốc lát sát khí trên người của Tiêu Phong tràn ngập, lan ra cả chính sảnh, một tay anh nắm lấy tay Khương Uyển Đồng muốn chạy trốn, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói băng lãnh quát lên với Khương Kiều Diễm: “Tôi muốn cô phải lập tức nói xin lỗi với cô ấy.”

Xời!

Câu nói này làm cho đám người trong sảnh chính đồng loạt trợn mắt khinh thường, phát ra tiếng hừ lạnh.

“Bộ cô ta bị điên rồi hả, một tên phế vật nhà họ Tiêu mà lại dám kêu Khương Kiều Diễm nói xin lỗi?”

“Tiêu Phong, một con chó nhà có tang cũng dám làm càn trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Khương, đúng là nực cười muốn chết đi được.”

Khương Kiều Diễm khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo lại miệt thị nhìn Tiêu Phong, hừ lạnh nói: “Haha, anh kêu tôi nói xin lỗi với cô ta đó hả? Cô ta có xứng không chứ? Còn có anh nữa, Tiêu Phong, anh cũng chỉ là một con chó của nhà họ Tiêu mà thôi, bây giờ anh trở lại Tô Hàng là muốn làm cái gì? Sao vậy, con chó kia cùng với tên tiện nhân gia phong bại hoại cùng với một đứa con hoang muốn lập thành một gia đình hoàn chỉnh, tương thân tương ái. Ha ha ha…”

Chát!

Tiếng cười của Khương Kiều Diễm im bặt lại.

Bởi vì một bàn tay của Tiêu Phong giống như một cái búa đập vào trong mặt của Khương Kiều Diễm, làm cho mí mắt vừa mới cắt cùng với cái mũi vừa mới được nâng của cô ta lệch qua một bên.

“Giáo dục của nhà họ Khương chính là như vậy đó à? Trong miệng phun ra phân, đã không ai giáo dục được cô, để tôi làm thay nhà họ Khương cho.” Tiêu Phong lạnh giọng nói.

“A a a! Anh lại dám đánh tôi, anh dám đánh tôi?” Lúc này Khương Kiều Diễm cũng kêu to lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, hận không thể xé nát tan.

Khách khứa cùng với người nhà họ Khương ở xung quanh, tất cả đều ngơ ngác.

Má ơi.

Cái tên Tiêu Phong này cũng thiệt là ngông cuồng.

Lại dám đánh Khương Kiều Diễm.

Cái này không phải là tương đương với việc đánh vào trong mặt của ông cụ Khương hả?

“Ngô Khoan Nghiệp, anh đến đây, cái tên phế vật này lại dám đánh em, anh nhìn đi, cái mũi em vừa mới làm.” Khương Kiều Diễm tức đến nổ tung lên, gọi lớn một tiếng, tức giận đánh dậm chân.

Ngô Khoan Nghiệp cũng đột nhiên phản ứng lại, chạy tới trên mặt tràn đầy phẫn nộ chỉ vào Tiêu Phong, tức giận nói: “Thằng nhóc kia, mày bị điên rồi hả? Mày dám đánh bạn gái của tao, mày có biết tao là ai không hả? Có tin một câu nói của tao có thể làm cho mày sống không bằng chết, thức thời thì nhanh chóng quỳ xuống nói xin lỗi với cô ấy cho tao, nếu không thì tao sẽ để cho một nhà ba người của bọn mày muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.”

Nhưng mà Tiêu Phong lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua Ngô Khoan Nghiệp, sau đó trong ánh mắt mở to của mọi người, anh đạp một đạp, trực tiếp đạp làm Ngô Khoan Nghiệp quỳ gối xuống đất, lạnh lùng nói: “Không thích có người đứng nói chuyện với tôi.”

Shhhh!

Mọi người ở đây hít sâu một hơi.

Quá phách lối, quá cuồng vọng.

Khương Uyển Đồng cũng bị kinh ngạc, che miệng lại sửng sờ đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

Ngược lại là Giai Giai, giờ phút này ở trong ngực của Khương Uyển Đồng vươn bàn tay nhỏ, hô kêu: “Ba đẹp trai quá đi thôi, ba đẹp trai nhất luôn.”

Mặc dù là Giai Giai không nhìn thấy, nhưng mà cô bé có thể nghe được.

Khương Uyển Đồng bị dọa, nhanh chóng che cái miệng nhỏ của Giai Giai lại, sau đó giữ chặt lấy cánh tay của Tiêu Phong, vội vàng nói: “Tiêu Phong, anh làm gì vậy?”

Sau đó cô liên tục không ngừng nói xin lỗi với Ngô Khoan Nghiệp và Khương Kiều Diễm: “Xin lỗi, xin lỗi, anh ấy… anh ấy không phải cố ý đâu, anh ấy vừa mới xuất ngũ trở về, lúc nãy là do máu xông lên não, tôi nói xin lỗi thay anh ấy với các người, tiền thuốc men tôi nhất định sẽ bồi thường…”

“!” Ngô Khoan Nghiệp đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt phun ra lửa.

“Xem ra là cậu quỳ chưa đủ.” Tiêu Phong lạnh nhạt nói ra câu nói này.

“Đủ rồi!”

Giờ phút này Khương Chính Thuần vẫn luôn ngồi ở vị trí chủ vị tức giận vô cùng, đập vào bàn một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong, tức giận nói: “Khương Uyển Đồng, cô đang thành tâm muốn cho tôi chết sớm một chút đó à!”

“Không phải đâu ông nội, không phải… Uyển Đồng đến đây là để chúc thọ ông nội, đây là món quà Uyển Đồng tặng cho ông nội.” Khương Uyển Đồng gấp gáp mắt đỏ hồng, đưa cho Khương Chính Thuần món quà mà mình đã cẩn thận chuẩn bị.

Nhưng mà Khương Chính Thuần lại trực tiếp đẩy ra, chiếc hộp tinh mỹ ấy bị rơi xuống đất, ở bên trong đó là một bình thuốc mỡ dùng để trị bệnh thấp khớp, trực tiếp bể rơi ra.

Cái này lập tức gây nên tiếng cười vang và khinh thường của đám người.

“Cái này là gì vậy chứ? Một bình thuốc hả, má ơi, cái loại quà mừng thọ như thế này mà sao có thể lấy ra được vậy?”

“Đúng là nghèo quá đi thôi, mất mặt quá.”

Khương Uyển Đồng chạy đến, không để ý đến sự châm chọc và khiêu khích của đám người, cô nhặt lấy bình thuốc trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, khóc nói: “Chân của ông nội lúc đến mùa đông hoặc là trời mưa thì sẽ luôn đau nhức, đây là Uyển Đồng đã đặc biệt mua cho ông, đây là tâm lý của Uyển Đồng đây là… huhuhu…”

Tiếng quát mắng và sự xem thường ở xung quanh làm cho Khương Uyển Đồng không kiềm chế được mà ngồi xổm xuống mặt đất lau nước mắt.

Tâm ý của cô cùng với tình yêu của cô đối với ông nội đã bị Khương Chính Thuần tự tay đánh nát.

Lúc này, Khương Kiều Diễm cũng châm chọc cô: “Chỉ dựa vào một bình thuốc, cô muốn trở lại nhà họ Khương hả? Nằm mơ đi!”

“Nghe thấy ý tứ của cô, chỉ cần Khương Uyển Đồng có thể bỏ ra một món quà có đủ phân lượng thì cô ấy có thể trở lại nhà họ Khương, có đúng không?” Lần này Tiêu Phong hỏi ngược lại, trong ánh mắt phản chiếu ra ánh sáng lạnh lùng.

“Chỉ cần đó có thể nhận được hạng mục dự án và tài sản phân bộ nhà họ Kim vào trong tay, nó có thể trở về nhà họ Khương.”

Lúc này Khương Chính Thuần lại lạnh lùng nói.

Tin tức nhà họ Kim bị hủy diệt đã sớm chấn động ở Tô Hàng, mấy ngày nay thế gia vào môn ở Tô Hàng đối với hạng mục và sản nghiệp để lại của nhà họ Kim, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm.

Đương nhiên là nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, nếu như có thể nhận được một phần nhỏ các dự án và sản nghiệp, cái này cũng đủ thu nhập một năm của nhà họ Khương.

Nhưng mà muốn có được toàn bộ sản nghiệp cùng với dự án, chuyện này rất khó.

Những sản nghiệp và dự án này đã được Hàn Lợi Dân là thiếu tá ở Tô Hàng quản lý, dù sao thì nhà họ Kim liên quan đến những dự án to lớn, có rất nhiều tình huống có chút đặc biệt, cho nên cũng chỉ có thể do Hàn Lợi Dân tiếp nhận.

Nhưng mà mấy ngày nay có tin tức truyền ra, Hàn Lợi Dân dự định tìm một gia tộc và xí nghiệp có đầy đủ thực lực ở Tô Hàng phân hóa những dự án và sản nghiệp của nhà họ Kim.

Hàn Lợi Dân là một nhân vật lớn, đối với toàn bộ danh lưu hào môn ở Tô Hàng, bọn họ căn bản cũng không có cơ hội gặp ông ta chứ đừng nói chi là chuyện hợp tác.

Cho nên yêu cầu này của Khương Chính Thuần có thể nói là còn khó hơn so với lên trời.

Nhưng mà.

“Được.” Tiêu Phong lại đồng ý ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.