Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 55: Tương lai còn dài, em sẽ gặp được những người tốt hơn



Editor: Yuu
“Phó lão sư, em biết dì đang nằm viện, lúc này thật sự không thích hợp để nói về chuyện này, nhưng em vẫn muốn hỏi anh. Khoảng thời gian này anh thật sự bận vì tăng ca? Hay bởi vì trong lòng vẫn còn để tâm, coi đây là cái cớ để xa cách em?”

Kiều An nói xong, vẫn chăm chú nhìn Phó Cảnh Tri. Cô nhìn thấy trên mặt anh lộ rõ sự kinh ngạc, rồi sau đó, con ngươi rốt cuộc cũng nổi lên một tia gợn sóng.

Cô trầm mặc, do dự không biết có nên nói rõ sự tình không, chỉ sợ càng hỏi càng sẽ cảm thấy bị tổn thương.

Sở Mịch đã hỏi cô, chuyện kinh tế trong nhà về sau ai lo?

Hai từ “lo” và “ăn mềm” cứ lập đi lặp lai trong tâm trí cô lúc này, giống như một âm điệu của ma thuật, muốn xua tan cũng không được.

Thật ra Kiều An biết, lúc ấy Sở Mịch cũng không ác ý gì, chỉ là muốn đùa giỡn với cô. Nhưng hiện tại, cô không thể không nhìn thẳng vào trò đùa đó. Cô bắt đầy suy đoán, có lẽ cũng có người từng nói với Phó lão sư như vậy, bất kể là miệng lưỡi vui đùa, nhưng đó vẫn là tâm sự chân thành.

Không đợi cô rối rắm xong, Phó Cảnh Tri bỗng nhiên tới gần cô, anh khom lưng xuống, trong mắt ẩn chứa ý cười sâu thẳm.

“Kiều An, em có thích anh không?” Anh cười hỏi.

Kiều An ngẩn ra, có chút không theo kịp tiết tấu xoay chuyển nhanh chóng của Phó Cảnh Tri, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu: “Càng ngày càng thích.” Lời nói đặc biệt chân thành.

Phó Cảnh Tri mím môi, trong lòng hiện lên một sự vui sướng khó lòng giải thích được. Anh đón nhận ánh mắt mờ mịt của cô, đôi tay ôm lấy mặt cô: “Kiều An, anh cũng thích em.”

Bất ngờ thổ lộ như vậy, tim Kiều An đột nhiên đập thình thịch lợi hại.

Cô vẫn không hiểu ý anh là gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh, nụ cười trên môi bị cô nỗ lực áp chế, không chịu vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.

“Kiều An, anh thích em, em cũng thích anh, không có điều gì tốt hơn và may mắn hơn thế nữa, có đúng không?” Phó Cảnh Tri nói tiếp: “Như vậy là tốt rồi.”

Đây là đáp án mà anh đưa ra.

Một đáp án thật đơn giản lại vô cùng nhẹ nhàng.

Kiều An ngưng lại một chút, lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, cô nhìn anh cười rộ lên

Cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là đang ra vẻ, giống như từ trước đến nay cô đều tự rúc đầu vào sừng trâu vậy.

“Phó lão sư, anh nói thật đi, thật sự không có một chút để tâm nào sao? Nói thật cho em biết đi, hai chúng ta tuy hai mà một.” Đã biết rõ đáp án, cả người Kiều An đều thả lỏng ra.

Phó Cảnh Tri chần chừ: “Nói thật? Từng có.” Anh cũng lựa chọn thẳng thắn nói với cô.

Khi đó, dường như chỉ sau một đêm, các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu trêu chọc mối quan hệ của anh với Kiều An, trêu chọc Kiều An là bà chủ nhỏ cùng với sự nghiệp dần dần phát triển của cô.

Không thoải mái sao? Đương nhiên là sẽ có.

Chờ anh bình tĩnh lại, anh thường xuyên nhớ tới Kiều An, nhớ tới mẹ mình, cũng nhớ tới ba Kiều và mẹ Kiều đã từng cực lực ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Không nghĩ tới cái có thể đánh bại bọn họ lại không phải là Meniere, mà chính là sự theo đuổi tương lai và sự nghiệp độc lập của hai người.

“Thật đấy!” Câu trả lời đúng như mong đợi.

Kiều An cúi xuống, dựa vào lồng ngực ấm áp lại kiên định của Phó Cảnh Tri.

Hứa Nụ cũng từng nói, trong xương cốt của Phó lão sư tràn ngập sự thanh cao và kiêu ngạo.

Phó Cảnh Tri ôm lấy cô, mặc kệ là đang ở hành lang bệnh viện, ôm chặt cô: “Anh bảo đảm, chỉ rối rắm một chút, một chút, thật sợ chỉ một chút thôi.” Anh giơ ngón út ra so đo.

Khó thấy được hành động trẻ con này, Kiều An bật cười.

“Kiều An, không chỉ bây giờ, có thể khi em mở thêm chi nhánh trong tương lai, sẽ còn có nhiều người đề cập đến khoảng cách giữa em và anh, cũng sẽ nói những lời khó nghe hơn. Có lẽ trong mắt người ngoài, họ sẽ nghĩ anh thích ăn cơm mềm, nhưng Kiều An, chỉ cần anh biết em cũng biết, vậy là đủ rồi, những người khác nghĩ gì không phải là vấn đề lớn.” Anh giải thích, lời nói nhẹ nhàng lại bâng quơ, dường như vấn đề này chưa bao giờ mang lại sự bối rối cho anh cả.

Kiều An ôm anh càng chặt hơn, bên tai là tiếng đập “thình thịch thình thịch” phát ra từ lồng ngực anh, từng cái một, đập thật mau, cùng trái tim cô như hòa làm một.

“Em cảm thấy anh xa lánh em, điều đó không phải đâu Kiều An. Có một vài thứ anh không muốn nhiều lời, chỉ là lúc này đây, anh hy vọng rằng từ giờ trở đi, chúng ta vĩnh viễn không vì những lời bàn tán xung quanh mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.” Phó Cảnh Tri có chút do dự, ở trước mặt cô có chút yếu thế, lúc đầu thật sự rất khó xử: “Kiều An, khoảng thời gian trước, anh thật sự từng có lúc hoang mang, thậm chí không biết phải làm sao, nhưng đó không phải là vì những gì em nghĩ. Điều anh lo lắng nhất chính là em trong quá trình theo đuổi ước mơ không ngừng tiến bộ trưởng thành, em giống như một viên kim cương vậy, dù có che lấp như thế nào cũng không thể ngăn cản em tỏa sáng.”

“Tương lai còn rất dài, phong cảnh em nhìn thấy trên đường sẽ càng đẹp hơn, những người em gặp cũng sẽ tốt hơn.”

Phó Cảnh Tri đột nhiên dừng lại, Kiều An ở trong lòng anh ngẩng đầu. Cô nhìn đến đôi mắt bình thản của anh, trên môi lộ ra một nụ cười thật nông.

Cô muốn nói sẽ không có, sẽ không thể gặp một người nào tốt hơn anh.

Phó Cảnh Tri cúi đầu, nhìn cô chăm chú: “Sau đó, anh không còn rúc vào sừng trâu nữa. Kiều An, em ngày càng trưởng thành, và anh cũng thế. Cho nên, mặc dù em có thể gặp gỡ người tốt hơn, cũng không thể đánh bại anh, đúng không?” Trong giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo và tự tin.

Đây mới chính là Phó lão sư mà Kiều An quen biết.

Giống như túi đồ ăn vặt anh mua cho cô gắn liền với những kỷ niệm thời thơ ấu, anh nói: Những thứ cô thích, cô đã ăn rồi, anh đều đã thưởng thức, những thức cô không có cơ hội nếm thử, anh cũng sẽ vì cô mà thưởng thức.

“Ừ!” Kiều An ở trong lòng anh gật đầu, dùng sức cọ cọ vào ngực anh.

Sau đó, cô mới nhận ra: “Phó lão sư, thì ra anh rối rắm chính là vấn đề này sao?” Không phải vấn đề mà Sở Mịch với Hứa Nụ đều lo lắng, sau này ai chủ nội ai chủ ngoại, ai kiếm được nhiều hơn?

Phó Cảnh Tri tuy rằng đã nói hết ra mọi thứ trước mặt cô, nhưng vẫn là có chút xấu hổ, anh gật gật đầu.

Kiều An không thể tưởng tượng được hét lớn một tiếng, cười ngã vào lòng anh, như thế nào cũng không thể ngăn lại được.

Phó Cảnh Tri đỡ lấy eo cô, để cô cười thoải mái không màng tới hình tượng. Cuối cùng, anh vẫn để cô cười như thế một lúc, nụ cười trên môi cũng nở ra, cười đến khóe mắt đều là những vết chân chim nhàn nhạt.

Sau khi cùng nhau nói chuyện rõ ràng, Kiều An với Phó Cảnh Tri lại yên tâm ai bận việc nấy. Cô có rất nhiều các vấn đề ở cửa hàng mới cần được giải quyết, thường xuyên ở bệnh viện nghe hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác. Mẹ Phó muốn cô cứ đi lo việc của chính mình, không cần ngày nào cũng phải tới bệnh viện với bà, nhưng cô không đồng ý. Phó Cảnh Tri tiếp tục bận rộn với các cuộc họp trao đổi xuyên Thượng Hải, chỉ là thay vì làm việc ở văn phòng thì anh tới bệnh viện làm việc. Anh thường ngồi bên cạnh giường bệnh của mẹ Phó, đặt notebook cùng tài liệu ở trên đầu gối mình.

Mắt thấy hai đứa nhỏ quả thật đem công việc của mình tới bệnh viện giải quyết, mẹ Phó chỉ hận không thể làm kiểm tra xong sớm một chút, báo cáo bệnh trạng có thể có sớm một chút, để cho hai đứa nhỏ không phải vất vả như vậy.

Đôi khi không thể gặp nhau. Phó Cảnh Tri và Kiều An chỉ dựa vào điện thoại và tin nhắn âm thanh để liên hệ, dường như lại trở về giống thời điểm học đại học. Cái loại tâm trạng nhỏ không chỉ xảy ra trong một hai ngày, những cái đó vừa tách ra, lại liền thấy lưu luyến. Đặc biệt là ở trong điện thoại, những lời muốn nói lại không thể nói ra hết, hết chuyện này lại tới chuyện khác, không phải Phó Cảnh Tri không hiểu về chuyện trang hoàng cửa tiệm mới, thì cũng là Kiều An không hiểu rõ về số liệu cùng luận văn.

Từng người bận rộn, từng người nói, nhưng quan hệ của hai người so với lúc trước lại càng gần hơn.

Trái tim cũng càng gần sát nhau hơn.

Hôm nay, Phó Cảnh Tri và Kiều An đều tới bệnh viện, Phó Cảnh Tri ngồi một bên chỉnh sửa tài liệu, Kiều An cùng mẹ Phó nói chuyện phiếm. Cửa phòng bệnh mở ra, Mục Thừa Dương và Nhạc Tư Dư đều tiến vào, phía sau còn có mấy người nữa.

Tất cả đều là những người Kiều An chưa từng gặp.

“Diêu lão sư.” Vài người cùng gọi mẹ Phó.

Thì ra là học sinh của mẹ Phó biết bà nằm viện, muốn Mục Thừa Dương và Nhạc Tư Dư dẫn tới thăm bệnh.

Mẹ Phó thấy học sinh của mình, mặt mày vui vẻ hẳn lên: “Các con đều đến sao?”

Mục Thừa Dương và Nhạc Tư Dư trước đó đã tới, hai người quen cửa quen nẻo đem hoa cùng trái cây bày biện gọn gàng, sau đó đi tới chào hỏi Kiều An, thuận tiện giới thiệu với những người còn lại.

Trong lúc nhất thời, Kiều An liền trở thành tâm điểm của mọi người.

“Không nghĩ tới Phó lão sư lại có bạn gái xinh đẹp như vậy!” Có người trêu ghẹo.

Trong số đó có một vài người lớn hơn Phó Cảnh Tri, cũng có người nhỏ hơn anh tới vài tuổi, từ ngày anh trở thành giảng viên đại học, bọn họ đều xưng hô với anh là “Phó lão sư”.

Phòng bệnh bởi vì bọn họ đến mà trở nên đông đúc.

“Diêu lão sư, có con dâu tới chăm sóc, cô phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe đó!”

“Nói bậy, có bạn gái Phó lão sư ở đây, về sau tâm tình của Diêu lão sư sẽ càng tốt hơn, nhất định sẽ không bị bệnh nữa!”

Kiều An bởi vì những lời đó mà đỏ ửng mặt mày, cô lui sang một bên, nhường chỗ cho mấy học sinh đang nói mấy lời làm cho người khác cảm thấy thẹn thùng.

Phó Cảnh Tri cũng bị bọn họ trêu chọc một lát, sau đó đi tới bên cạnh cô.

Nhìn mẹ Phó bị vây quanh bởi học sinh của bà, Kiều An hỏi Phó Cảnh Tri: “Thật tốt, đào lý mãn thiên hạ (*). Phó lão sư, anh cũng làm nghề giáo, có phải mỗi lần đối diện với cảnh tượng như thế này đều đặc biệt thấy tự hào đúng không?”

(*) đào lỹ mãn thiên hạ: người ta dùng câu này để hình dung một người thầy có nhiều học trò khắp cả nước, cũng có thể dùng để khen tặng vị thầy đã đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú.

Phó Cảnh Tri dựa vào cửa sổ, tư thế có chút lười biếng, nói: “Thật ra ban đầu khá cảm động. Anh vẫn nhớ cái lớp đầu tiên anh dạy tốt nghiệp, sau này có học sinh tốt nghiệp trở về thăm anh, còn cố ý chọn đúng ngày sinh nhật của anh, mang bạn gái cậu ta tới làm quà sinh nhật cho anh.”

Dù chỉ là một sự kiện rất nhỏ thôi, cũng được anh trân quý dưới tận đáy lòng.

“Còn có một học sinh đầu óc rất thông minh, lại giàu trí tưởng tượng, nhưng lại không thích đi học chút nào. Làm anh năm nào cũng phải đình chỉ sinh viên đó, sau này cũng không kịp học bổ sung các học phần, thiếu chút nữa bị cho thôi học.”

Ngữ điệu của Phó cảnh Tri không nhanh không chậm, Kiều An thích thú lắng nghe.

“Sau đó, cậu sinh viên ấy đều được anh đưa tới văn phòng mỗi ngày để học bù, học bù xong cũng hoàn thành được các học phần còn thiếu. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta tham gia vào dự án hỗ trợ doanh nhân trẻ rồi mở một công ty nhỏ. Một ngày nọ, cậu ta đột nhiên gọi điện cho anh, bảo anh ra ngoài, rồi đem con robot đầu tiên mà cậu ta nghiên cứu phát minh tặng cho anh.”

“Khi đó, anh đặc biệt tự hào.” Hiếm khi thấy được bộ dạng tự hào như vậy của Phó Cảnh Tri, cả người đều trở nên không giống nhau.

Kiều An tò mò nhìn anh chằm chằm: “Hôm nào cho em xem con robot đó nhé?”

“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.

“Sau đó thì sao? Còn khoảng khắc nào tự hào nữa không?”

Kiều An thấy đôi mắt của Phó Cảnh Tri long lanh lên, nhưng biểu cảm của anh vẫn nhàn nhạt như thường lệ.

“Sau đó, làm giáo viên lâu rồi, anh dần hiểu ra một điều. Cảm động vẫn là thích hợp cất giấu trong lòng hơn, dạy học và giáo dục, không quên ý định ban đầu và làm hết sức mình.” Anh quay sang nhìn cô, cười nói.

Trong lòng Kiều An khẽ rung động: “Phó lão sư, anh thích tặng cho em Độc thư bút ký, huy chương, chứng nhận tư cách giáo viên,…Có phải là học từ học sinh của mình không?”

Cuộc đối thoại liền được chuyển tới đề tài khác, lúc chuyển đề tài, bầu không khí vừa rồi đột nhiên biến mất.

Phó Cảnh Tri khẽ giật mình, sau đó mỉm cười, nhất thời tay có chút ngứa, anh nhéo má Kiều An, nói: “Đúng vậy, mỗi ngày em đều nói anh không đủ lãng mạn, ngoại trừ những việc đó ra, anh cũng chưa nghĩ ra cách khác!”

Anh nghĩ, nếu anh đem những thành tựu mà anh đã đạt được, nhất nhất đưa cho cô, cũng giống như anh đem thế giới nhỏ bé của mình tặng cho cô vậy.

“Không đúng, chúng ta tuy hai mà một, anh vốn dĩ chính là em.” Kiêu An kiêu ngạo nói.

Phó Cảnh Tri xoa xoa gương mặt đỏ hồng của cô bị anh nhéo lấy, sự vui mừng trong đáy lòng dường như muốn tràn ra: “Đúng vậy, anh vẫn sẽ luôn là của em.”

Hai người ở trước cửa sổ phòng bệnh anh nhéo một chút, em nhéo một chút, bị mẹ Phó thấy được, nụ cười trên môi bà càng thêm không thể khép lại được. Mấy học sinh thấy thế, chế nhạo vài câu, rồi sau đó nói lời tạm biệt ra về.

Chạng vạng, Kiều An tới nhà ăn bệnh viện mua cơm cho mẹ Phó, lúc cô trở lại phòng bệnh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở bên cạnh giường bệnh mẹ Phó nói chuyện.

Là mẹ của cô.

Mẹ Kiều đứng ở mép giường, mẹ Phó thì ngồi dựa ở trên giường bệnh, trên mặt hai người có chút nghiêm túc, dường như là đang nói chuyện gì đó. Dường như là nghe được tiếng cửa mở, hai người đều ngừng đề tài nói chuyện lại, đồng thời nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh.

Đụng phải ánh mắt của mẹ mình, bước chân Kiều An dừng lại.

Cô ôm chặt bình giữ nhiệt ở trong lòng, không khỏi lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.