Edit: Su ???????????? 14/05/2021
"Chào buổi sáng." Tiêu Chính Vũ nói.
"À, Chào buổi sáng." Trên tay cô còn cầm áo ngủ của Chu Tuệ Tâm, không biết nên xử lý như thế nào.
Trả lại? Nhưng cô đã mặc.
Chính mình mang đi? Hình như có chút ngượng ngùng.
Bộ áo ngủ làm từ tơ tằm, giá ít nhất cũng trên hàng vạn, ném đi thì quá phí phạm của trời.
"Đúng rồi, bộ quần áo này của mẹ anh, xử lý như thế nào?"
"Đặt ở đây đi, lần sau lại mặc." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.
Nhạc Thanh Dao khóe miệng cứng nhắc, "Được." Chỉ cần thân phận của cô vẫn là bạn gái Tiêu Chính Vũ, vậy thì vẫn có cơ hội tới Tiêu gia.
Đành phải đem quần áo cất vào tủ đồ của Tiêu Chính Vũ.
Tiêu Chính Vũ rời giường vào phòng tắm, ở phòng tắm quầy lấy ra một bộ đồ dùng vệ sinh mới đưa cho cô.
Nhạc Thanh Dao nói: "Vẫn là đừng đồ mới, quá lãng phí."
"Lần sau lại dùng tiếp."
"OK." Cô suýt chút nữa đã quên.
Nhạc Thanh Dao rửa mặt xong, buộc tóc lên, cầm lấy túi xách, nói với Tiêu Chính Vũ: "Tôi đi trước đây, có gì anh giúp tôi nói lại với hai bác một tiếng."
"Em muốn tự về một mình?"
Nhạc Thanh Dao gật gật đầu, "Ừ, tự tôi lái xe về."
Đi xe mất 3 tiếng, Nhạc Thanh Dao ngại nhờ Tiêu Chính Vũ đưa về.
Anh hiện tại phải quản lí cả tập đoàn Truyền Kỳ, công việc nhất định rất nhiều.
Tiêu Chính Vũ cầm lấy di động, "Đợi lát nữa, tôi bảo tài xế đưa em về."
Tiêu Chính Vũ gọi điện thoại cho tài xế, nói vài câu, tắt điện thoại, "Em chờ mười lăm phút nữa."
Nhạc Thanh Dao nghĩ nghĩ, từ nơi này nhờ xe đi cổ thành, rất khó kiếm được xe, nếu Tiêu Chính Vũ đã sắp xếp tài xế đưa cô đi, chắc cũng không làm chậm trễ công việc của anh.
Lúc trở lại phim trường, đã là 10 giờ sáng.
Nam nữ vai chính đã diễn mấy cảnh, cảnh diễn của Nhạc Thanh Dao bị dời tới rồi buổi chiều.
Nhạc Thanh Dao vừa xuất hiện, Lưu Mộng Kỳ liền bát quái lại gần, "Tối hôm qua cậu cùng vị tổng tài kia đi đâu thế?"
"Gặp người lớn trong nhà."
"Nhanh như vậy!" Lưu Mộng Kỳ kinh ngạc mà che miệng lại, "Các cậu, sẽ không phải là chuẩn bị kết hôn chứ?"
"Còn xa lắm." Nhạc Thanh Dao nhìn thời gian, "Mình đi trước hoá trang."
Lưu Mộng Kỳ kéo cô lại, "Nói rõ ràng lại đi, các cậu đã đi gặp cả người nhà rồi thì sao mà còn xa?"
Bởi vì tình yêu của hai người là giả chứ còn sao nữa.
Nhưng đây là bí mật, Nhạc Thanh Dao tạm thời không muốn để người thứ ba biết.
Vì thế tìm cái lấy cớ, "Tiêu tổng chỉ là muốn chơi đùa, không muốn kết hôn."
Lưu Mộng Kỳ gật gật đầu, dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Nhạc Thanh Dao, "Cũng đúng, kiểu gia đình hào môn như vậy, sẽ không dễ dàng kết hôn."
Nhạc Thanh Dao chỉ chỉ phòng hóa trang, "Mình có thể đi hoá trang chưa?"
"Đi thôi."
Nhạc Thanh Dao hóa trang xong, lúc này cảnh diễn là khi Diệp Uyển Tình và thập cửu vương gia cùng nhau đàm luận thơ từ.
Ở trong phim, thập cửu vương gia mới 18 tuổi, đối với Diệp Uyển Tình am hiểu thơ ca thập phần ái mộ.
Sau khi Diệp Uyển Tình bị phong làm chiêu nghi, hắn liền yên lặng cất giấu tình cảm đó ở trong lòng, chỉ cần có thể ở cung yến có thể thấy nàng liếc mắt một cái, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Lưu Mộng Kỳ thò qua tới nói: " Người diễn vai thập cửu vương gia, nghe nói là sinh viên năm 2 học viện hí kịch, cha mẹ đều là trong người trong ngành"
Nhạc Thanh Dao nhìn nhìn cô ấy, "Sao? Cậu có hứng thú với tiểu thịt tươi đó?"
"Mình nào dám trâu già gặm cỏ non." Lưu Mộng Kỳ ánh mắt liếc Dư Hân Khiết, "Cô ta kìa, mấy ngày nay cùng cậu ta rất ái muội."
Nhạc Thanh Dao trộm cười cười, "Khẩu vị nặng như vậy."
" Tiểu thịt tươi nguyện ý, mấy ngày nay, làm trò kêu cô ta chị gái nhỏ, chị gái nhỏ mà, miệng lưỡi cực kì ngọt.
Lúc thì giúp đỡ bung dù, lúc lại chạy ra bên ngoài cho mua nước mát cho cô ta uống, cực kỳ ân cần."
Nhạc Thanh Dao liếc xéo người bên cạnh một cái, "Cho nên, cậu là đang hâm mộ?"
Lưu Mộng Kỳ ôm cánh tay, quăng cái mặt lạnh, "Mình đối với hành vi dụ dỗ trẻ vị thành niên như vậy không có hứng thú."
Phần diễn mấy ngày sau đó của tiểu thịt tươi tương đối nhiều, nghe nói đoàn phim sắp xếp cho cậu ta diễn trước, bởi vì cậu ta xin nghỉ học để đóng phim, còn phải về đi học.
Nhạc Thanh Dao với cậu ta hình như không có cơ hội xuất hiện cùng nhau.
Tiểu thịt tươi xác thật đối Dư Hân Khiết rất ân cần, khi không phải diễn thì liền vây quanh ở bên người cô ta, cầm cây quạt quạt gió cho Dư Hân Khiết.
Giữa tháng 5, nhiệt độ lên tới hơn 30 độ, quay phim cổ trang thì các diễn viên đều phải ăn mặc phức tạp, cả người bọc đến kín mít, kín không kẽ hở.
"Cung Ngọc" bắt đầu quay được nửa tháng, tổng thể tiến độ vượt qua mong đợi, 30 tập nên có hi vọng trong vòng hai tháng quay xong.
Hôm nay có một cảnh là sau khi Diệp Uyển Tình bị phong chiêu nghi, ở bên hồ sen Ngự Hoa Viên gặp phải Mục phi.
Diệp Uyển Tình cúi đầu hành lễ thỉnh an Mục phi, Mục phi lạnh mặt giương cằm đi ngang qua, bả vai cố ý đụng phải bả vai cô ta.
Cảnh này diễn cũng không có khó khăn, Nhạc Thanh Dao dùng ánh mắt ghen ghét và khinh miệt rất đúng chỗ, khi cùng Diệp Uyển Tình gặp thoáng qua, đụng tới nàng, Diệp Uyển Tình dưới chân không đứng vững, trực tiếp rớt vào hồ hoa sen, "A! Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Rơi vào hồ hoa sen, Dư Hân Khiết ra sức giãy giụa.
Đạo diễn và nhân viên công tác đều luống cuống, "Mau, mau, cứu người!"
Người đầu tiên nhảy xuống hồ hoa sen chính là tiểu thịt tươi kia, sau lại là nhân viên đoàn phim.
Dư Hân Khiết được vài người hợp lực cứu lên bờ, phun ra mấy ngụm nước đục, trên người váy áo dính màu đen có mùi nước bùn hôi, tóc ướt dán vào gương mặt xinh đẹp, mày cau lại.
Hình tượng nữ thần hoàn toàn bị mất hết.
Mọi người đều vây quanh cô ta hỏi han ân cần, Nhạc Thanh Dao cảm thấy lúc này mình chắc là duy trì im lặng.
Quách Ngọc Linh tức giận mà trừng mắt nhìn Nhạc Thanh Dao nói: "Nhạc Thanh Dao, sao cô.dám đẩy Hân Khiết đẩy xuống nước! Cô cũng quá độc ác rồi đó!"
Nhạc Thanh Dao nói: "Tôi không đẩy, là cô ta tự mình không đứng vững."
"Cô còn giảo biện, vừa rồi là cô cố ý đem Hân Khiết đẩy xuống, chúng ta đều nhìn thấy!"
Nhạc Thanh Dao lười giải thích, "Tôi nói không có chính là không có, cô tin hay không là chuyện của cô."
Đạo diễn phân phó nhân viên công tác, "Mau, đưa Hân Khiết về khách sạn, xử lý một chút."
Hai chuyên viên trang điểm mang theo đồ, đỡ Dư Hân Khiết rời phim trường, đạo diễn nhìn thoáng qua Nhạc Thanh Dao, chưa nói gì, lại nói với những người khác: "Trước tiên cứ quay vài cảnh khác đã."
Nhạc Thanh Dao cũng không có chịu ảnh hưởng gì, tiếp tục quay.
Tiếp theo là cảnh của cô và nam chính cùng phối hợp.
Chạng vạng, nghe được có nhân viên công tác nói, Dư Hân Khiết bị sốt, đã được đưa đến bệnh viện nằm viện.
Buổi tối trở lại khách sạn, Lưu Mộng Kỳ và Nhạc Thanh Dao ngồi ở trên giường, "Thanh Dao, cậu hôm nay thật là quá soái!"
"Soái gì?"
"Chính là lúc cậu đẩy Dư Hân Khiết đâm xuống hồ nước đó."
Nhạc Thanh Dao buông kịch bản, "Nếu mình nói mình không cố ý, cậu cũng không tin?"
Lưu Mộng Kỳ chớp chớp mắt, "Thật sựkhông phải cố ý?"
Nhạc Thanh Dao gật gật đầu, "Thật sự."
Mấy cảnh trước diễn cùng Dư Hân Khiết, Nhạc Thanh Dao thật sự có làm vài hành động trừng phạt cô ta.
Nhưng cảnh hôm nay thì Nhạc Thanh Dao xác thật không hề cố ý.
Trên kịch bản viết là sau khi nữ chính thỉnh an, Mục phi gặp thoáng qua cố ý đẩy nàng ta một chút.
Lúc ấy Dư Hân Khiết đứng ở bên hồ nước, Nhạc Thanh Dao cũng không nghĩ tới cô ta sẽ đứng không vững mà ngã xuống.
"Cậu nói không phải cố ý thì mình đương nhiên sẽ tin tưởng." Lưu Mộng Kỳ ôm một cái gối đầu, "Chỉ là, hiện tại người trong đoàn phim đều cho rằng là cậu cố ý, tuy rằng mặt ngoài sẽ không nói gì, nhưng mà trong lòng nhất định đều nghĩ như vậy."
Người trong oàn phim nghĩ như thế nào, Nhạc Thanh Dao không biết, nhưng có điều cô biết sở dĩ không có bất cứ khó khăn nào, thậm chí liền đạo diễn cũng rất khách khí với mình hoàn toàn là bởi vì cô là bạn gái của Tiêu Chính Vũ.
Nhạc Thanh Dao một lần nữa buông kịch bản, "Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, dù sao mình cũng chẳng phải người tốt."
Sau khi Dư Hân Khiết bị sốt nằm viện, người đại diện của cô ta là Viên Hàng từ thành phố G tới đây.
Quách Ngọc Linh báo cáo với Viên Hàng việc xảy ra trong mấy ngày gần đây, mỗi một câu đều mang lòng đầy căm phẫn.
Viên Hàng sau khi nghe xong, hít sâu một hơi, "Nhạc Thanh Dao này thật quá đáng!"
"Làm gì chỉ quá đáng, quả thực chính là ác độc!" Quách Ngọc Linh thừa dịp Viên Hàng ở đây liền chạy nhanh tố khổ, "Tiện nhân Nhạc Thanh Dao kia ỷ vào việc mình là bạn gái của Tiêu Chính Vũ, ở đoàn phim hoành hành ngang ngược, đến cả đạo diễn cũng phải nhường cô ta."
Dư Hân Khiết nằm trên giường bệnh nói: "Đoàn phim này căn bản chính là rác rưởi, tôi không diễn nữa."
"Em đừng vội manh động." Viên Hàng trấn an nói.
"Em manh động cái gì? Anh rốt cuộc có biết hay không, mới quay bộ phim này có nửa tháng em đã phải chịu biết bao cực khổ? Đều do tiện nhân Nhạc Thanh Dao kia làm hại, em thật sự nhịn không nổi nữa!"
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.
Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.