Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 2: Chương 2





Edit: Su ???????????? 29/10/2020
Nhạc Thanh Dao đưa ly rượu trên tay cho Lưu Mộng Kỳ, vội vàng nói "Mình có chút việc phải đi trước ".
Đứng ở gần toilet nam đợi một lúc vẫn không thấy Tiêu Chính Vũ ra ngoài, hỏi thăm một người vừa đi ra thì cô mới biết rằng bên trong không có ai cả.
Nhạc Thanh Dao vừa ra tới sảnh chính, thì đúng lúc thấy Tiêu Chính Vũ đang mở cửa lên một chiếc xe Bentley rời đi.

Cô vội vàng tới bãi đỗ xe, định lái xe đuổi theo.

Nhưng khi ra tới nơi thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe của Tiêu Chính Vũ đâu nữa.

Nhắm mắt nhớ lại lúc ấy báo chí viết địa điểm xảy ra tai nạn giao thông, hình như là ở dưới một cây cầu vượt.

Khi cô lái xe tới nơi, vụ tai nạn đã xảy ra.

Xe của Tiêu Chính Vũ đâm vào trụ cầu, hình dáng đầu xe đã bị biến dạng méo mó.

Trong tin tức nói là anh ta vì né một chiếc xe vận tải lớn nên mới xảy ra tai nạn giao thông.

Đoạn đường này tương đối vắng, buổi tối ít người qua lại, cho dù có xảy ra tai nạn thì cũng không ai biết.

Nhạc Thanh Dao xuống xe, ở ngoài đập đập cửa xe, gọi vài tiếng "Tiêu tổng! Tiêu tổng! ".
Người trong xe đã bị thương ở đầu, máu chảy đầy mặt, ý thức mơ hồ.

Kéo mãi cũng không thể mở được cửa xe, cửa kính phía trước đã bị vỡ nát.

Nhạc Thanh Dao quay lại xe của mình, lấy ra bộ dụng cụ dự phòng, để nguyên cả người mặc váy trèo lên trên đầu xe của Tiêu Chính Vũ, gạt bỏ hết phần kính vỡ.

Tiêu Chính Vũ ở trong xe mở nửa con mắt, ý thức đang rơi vào trạng thái hỗn độn.

Nhạc Thanh Dao đập hồi lâu mới đập được một lỗ thủng trên cửa xe, duỗi tay vào trong xe, lắc lắc người anh: "Tiêu tổng, anh mau tỉnh lại ".
Tiêu Chính Vũ nâng nâng tay, Nhạc Thanh Dao liền bắt lấy tay anh: "Nhanh, mau ra ngoài! ".
Không có thời gian gọi điện thoại cầu cứu, bởi vì chờ không được, cô xem trong báo chí thì chiếc xe này sẽ nổ mạnh.

Hiện tại đầu xe đã bắt đầu bốc khói, có thể cháy bất cứ lúc nào.

Đầu Tiêu Chính Vũ đang bị thương, ý thức rất mơ hồ, không có cách nào dùng chân tay để bò ra ngoài.

Nhạc Thanh Dao quỳ gối trên đầu xe, tiến nửa người vào, đè đè lên ổ khóa ở cạnh ghế điều khiển, cửa xe không hề có phản ứng, chắc là đã bị hỏng rồi.

Cửa xe không mở được, biện pháp duy nhất chính là cứu người ra từ cửa sổ.


Nhạc Thanh Dao giữ nguyên tư thế, hai tay vòng qua cánh tay của Tiêu Chính Vũ, vừa ôm vừa kéo anh ra phía ngoài.

Cô dùng hết sức lực kéo Tiêu Chính Vũ từ chỗ ngồi lên, người anh bị vướng vào tay lái, không dễ mà kéo ra được.

"Bà ơi!" Nhạc Thanh Dao dùng sức kéo nhưng tay lái vẫn trước sau như một chắn ở giữa hai người.

Cánh tay của cô đã bị thương vài chỗ, máu từ làn da non mịn đã bắt đầu chảy ra ngoài.

Nhạc Thanh Dao cầm cờ lê lên tiếp tục đập cửa, mở rộng lỗ thủng ở cửa xe trước, lại chui nửa người vào trong, tránh phía tay lái mà ôm Tiêu Chính Vũ kéo ra ngoài.

Khói ở đầu xe càng ngày càng đậm, hai chân Tiêu Chính Vũ vẫn còn ở trong xe.

Nhạc Thanh Dao quỳ hai đầu gối lên thân xe cực nóng, duỗi thẳng eo, cuối cùng cũng ôm được Tiêu Chính Vũ ra ngoài.

Nhạc Thanh Dao hồng hộc thở phì phò, máu trên đầu Tiêu Chính Vũ dính đầy vào váy cô.

Khói xe bao phủ hai người khiến cô bị sặc, ho khù khụ.
Nhạc Thanh Dao nhảy xuống khỏi đầu xe, kéo Tiêu Chính Vũ xuống dưới.

Toàn bộ cơ thể Tiêu Chính Vũ đều đè lên người khiến cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ngã ở trên mặt đất.

Còn Tiêu Chính Vũ thì ngã đè lên người cô.

Đau chết mất......
Làn khói ở đầu xe thoáng nổi lên ngọn lửa, Nhạc Thanh Dao cắn răng chịu đựng, run rẩy chống tay ngồi dậy.

Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là mau đi xa khỏi chỗ này, nếu không ngọn lửa bùng lên sẽ bao phủ cả hai người.

Nhạc Thanh Dao ôm Tiêu Chính Vũ, run run rẩy rẩy đứng lên, vòng qua cánh tay anh, từng bước kéo đi xa.

Qua vài phút, đằng sau vang lên một tiếng nổ, chiếc siêu xe hàng trăm vạn bị chìm trong ánh lửa.

Nhạc Thanh Dao cùng Tiêu Chính Vũ cũng bởi vì sức nổ mạnh của chiếc xe mà bị ngã trên mặt đất.

Quay đầu nhìn lại ngọn lửa phía xa, Nhạc Thanh Dao đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã cứu được người.

Ngày hôm sau, tin tức nổi bật trên các tờ báo với tiêu đề: "Tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ xảy ra tai nạn giao thông, chiếc siêu xe bị cháy thành tro, sống chết chưa rõ".
Tối hôm qua, Nhạc Thanh Dao nhìn Tiêu Chính Vũ được xe cứu thương đưa đi, sau đó liền tự lái xe về nhà, lăn lên giường ngủ ngay lập tức.

Giấc ngủ này liền ngủ tới giữa trưa.


Ngoài cửa có người gõ cửa, Nhạc Thanh Dao đi ra mở cửa.

Người ngoài cửa nhìn thấy cô, trợn mắt há hốc mồm.

Nhạc Thanh Dao quơ quơ tay:
"Choáng váng hả?".
"Dao tỷ, chị........!" Vu Tĩnh Lan ở ngoài cửa dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn cô.

Nhạc Thanh Dao nhìn lại bản thân mình, vẫn mặc bộ váy dự tiệc ngày hôm qua, váy rất bẩn, còn dính máu không biết ở đâu, trên cánh tay còn có vết thương.

Hôm qua sau khi cô trở về, thể lực đã bị tiêu hao quá nhiều.

Vốn chỉ định nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại ngủ mất, không tắm rửa, cũng chưa xử lý vết thương.

"Chị, chị không có chuyện gì chứ?" Vu Tĩnh Lan hỏi
Nhạc Thanh Dao nhàn nhạt nói:
"Không có gì đâu".
"Tại sao lại bị như thế này?"
Nhạc Thanh Dao nghĩ một lúc "Nói ra có khi em sẽ không tin, đêm qua chị đã diễn một bộ phim bom tấn Hollywood, còn là vai nữ chính".
Vu Tĩnh Lan:"........."
Dao tỷ, chị thật sự không có vấn đề gì chứ?
Nhạc Thanh Dao sửa soạn lại bản thân, sau đó lái xe tới phim trường.

Nếu Vu Tĩnh Lan không nhắc nhở, có khi cô đã quên mất hôm nay mình phải quay phim.

Một bộ phim hiện đại, cô chỉ đóng vai phụ nho nhỏ.

Trong đoàn phim từ lớn đến nhỏ đều đang thảo luận về sự cố tai nạn giao thông ngày hôm qua của tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ.

"Thật là nguy hiểm, xe của anh ta đã bị cháy thành tro".
"Thế người đâu? Giờ sao rồi? "
"Nghe nói anh ta tự đập cửa xe để bò ra ngoài, tránh được một kiếp nạn.

Hiện tại vẫn đang cấp cứu ở bệnh viện, tình huống cụ thể thì vẫn chưa biết được ".
Nhạc Thanh Dao ở bên cạnh nghe thấy, haha, với bộ dạng của anh ta ngày hôm qua mà còn đập được cửa xe?
Nhưng nếu Nhạc Thanh Dao đứng ra nói người là do cô cứu, chắc cũng không ai tin.

Hơn nữa, cô cũng không tin bản thân mình ngày hôm qua lại làm chuyện nguy hiểm như vậy.


Chắc với tình trạng ngày hôm qua của Tiêu Chính Vũ, anh ta cũng không nhớ được là ai đã cứu mình.

Quay xong, Nhạc Thanh Dao nhận được tin nhắn của Viên Hàng, nói tối nay cùng nhau ăn cơm.

Lúc này, cô cùng Viên Hàng vẫn đang yêu đương.

Hai người quen biết cũng bởi vì nơi ở của hai người không xa nhau.

Vì xe Nhạc Thanh Dao phải đem đi sửa một tuần, cô mỗi ngày đều đi nhờ xe Viên Hàng, dần thân thiết.

Sau đó thì trở thành người yêu.

Đã biết trước chuyện xảy ra một năm sau, Nhạc Thanh Dao một phút cũng không muốn ở bên Viên Hàng với thân phận bạn gái.

"Viên Hàng, chúng ta chia tay đi ".

Trong nhà ăn yên tĩnh, Nhạc Thanh Dao đăng ăn bít tết, đột nhiên ngẩng đầu nói.

Viên Hàng ngẩn người, không biết chuyện gì xảy ra "Làm sao vậy? Có phải mấy ngày hôm nay anh không tìm em nên em nổi giận không?".
Nhạc Thanh Dao nói thêm: "Không phải, là do em có mới nới cũ".
"Ai?"
Nhạc Thanh Dao nghĩ một lát, nói tên một người: "Tiêu Chính Vũ."
Viên Hàng cười lạnh: "Em nghĩ hắn sẽ thích em?"
"Khả năng này tuy nhỏ nhưng em cảm thấy em thích hắn nhiều hơn so với thích anh".

Nhạc Thanh Dao nói
Viên Hàng "..........."
Nhạc Thanh Dao đứng lên: "Cứ quyết định vậy đi, em đi trước ".
Viên Hàng giữ chặt tay cô, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Em có thể đừng phát điên nữa được không?".
" Vậy anh muốn em như thế nào? "
Viên Hàng hít sâu một hơi: "Chuyện em muốn chia tay là thật hay giả? "
"Xin hỏi, có chỗ nào giống như là giả?"
"Nhạc Thanh Dao!!! ".
Nhạc Thanh Dao thực sự rất khó mà giải thích rõ ràng, cô nghiêm túc mà nhắc lại:" Em thực sự rất nghiêm túc".
Viên Hàng hung hăng nhìn chằm chằm cô, sau đó đột nhiên chuyển đề tài: "Liệu có phải là em tự mình đa tình? "
"Hả? "
"Hình như tôi cũng chưa từng tỏ tình với em".
Viên Hàng buông lỏng tay cô, đứng lên, cao hơn so với cô một đoạn, "Cho nên em không cần phải nói chia tay với tôi, bởi vì chúng ta chưa từng ở bên nhau ".
Những lời này......tương đối lưu manh.

Nhưng Nhạc Thanh Dao cũng chẳng còn gì muốn nói.

Nhưng mà, tra nam đã thừa nhận việc bọn họ chưa từng ở bên nhau, Nhạc Thanh Dao đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi cùng Viên Hàng vạch rõ khoảng cách, Nhạc Thanh Dao đổi một căn hộ khác.

Cách căn phòng cũ xa vạn dặm, đi làm không cùng đường với Viên Hàng, có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhạc Thanh Dao vừa mới đem đồ dọn vào nhà mới, trợ lý Vu Tĩnh Lan và bạn tốt Lưu Mộng Kỳ đều tới giúp cô dọn dẹp.
"Thanh Dao, việc chia tay với Viên Hàng thực sự là rất đúng đắn".

Sau khi Lưu Mộng Kỳ nghe tin Nhạc Thanh Dao chia tay với Viên Hàng liền nói,
"Rất nhiều lần mình thấy hắn ta và Dư Hân Khiết cực kỳ thân mật, nói không chừng, đã sớm có chuyện mờ ám..."
"Vậy sao cậu không nói sớm? "
"Mình sợ cậu đau lòng mà ".
Nhạc Thanh Dao:"........"
Vu Tĩnh Lan nói: "Nữ nhân như Dư Hân Khiết, chắc là đàn ông ai cũng thích."
Lưu Mộng Kỳ không đồng ý "A, nếu chị là đàn ông thì chị sẽ không thích cô ta.

Khuôn mặt đó tuy đẹp nhưng không biết đã ngủ với biết bao nhiêu người...!"
"Đàn ông chính là loại phàm tục ".

Nhạc Thanh Dao nói
Lưu Mộng Kỳ giơ ngón tay cái lên: "Xuất sắc ".
Lúc này, chuông cửa vang lên.

Vu Tĩnh Lan ra mở cửa, đứng ngoài cửa là 3,4 người đàn ông tây trang chỉnh tề, nhìn dáng vẻ rất có địa vị "Các anh là?"
Người đàn ông lớn tuổi đi đầu hỏi: "Xin hỏi, có phải tiểu thư Nhạc Thanh Dao ở đây không?"
Nhạc Thanh Dao nghe được tên của mình, từ phòng bếp nhô đầu ra: "Có ".
Người đàn ông lễ phép nói: "Xin chào Nhạc tiểu thư, là Tiêu tiên sinh bảo chúng tôi tới đây tìm ngài."
"Tiêu Chính Vũ? "
"Vâng, đúng vậy."
Nhạc Thanh Dao từ phòng bếp đi ra, "Chuyện gì?"
Người đàn ông mang theo ý cười nói: "Tiêu tiên sinh nói muốn cảm ơn ngài, nên có gửi tặng chút quà."
Nói xong, người đàn ông ra hiệu cho 3 người trẻ tuổi phía sau.

Bọn họ cầm trên tay túi lớn túi nhỏ, trên những cái túi ấy đều có logo của các nhãn hiệu nổi tiếng.

Nội tâm Nhạc Thanh Dao: Này mà là món quà nhỏ?
"Quà đã đưa tới, chúng tôi không quấy rầy nữa."
Người đàn ông nói xong thì liền cùng mấy người trẻ tuổi kia rời đi.

Lưu Mộng Kỳ nhìn đống quà vừa được đưa tới, đôi mắt mở to hết cỡ "Oa! Túi LV kìa, dây chuyền kim cương, còn có hoa tai, cả mỹ phẩm dưỡng da của Laprairie, chỗ này ước chừng giá trị cũng phải hơn trăm vạn đó.

"
Sau khi hết kinh ngạc, Lưu Mộng Kỳ cùng Vu Tĩnh Lan đều dùng ánh mắt không thể tin tưởng được mà nhìn Nhạc Thanh Dao.
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.

Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.