Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 20: Chương 20





Đinh Kiệt ở trên cây, ôm chặt thân cây, Lý Quế Tân và Quan Vĩ Hoành vây ở dưới.
Lý Quế Tân: "Kiệt ca, mau giao manh mối ra đây, nếu không sẽ xé bảng tên của anh."
Đinh Kiệt: "Không cho."
Quan Vĩ Hoành: "Vậy bọn em cũng không khách khí."
Đinh Kiệt: "Hai đấu một mà gọi là đàn ông à, có giỏi thì 1vs1!"
"Ngốc mới đấu một mình." Lý Quế Tân nói.
Sở Uy Ninh tới lúc bọn họ chưa kịp chuẩn bị, định xé Quan Vĩ Hoành từ phía sau, Lý Quế Tân thấy được hô to: "Hoành ca, đằng sau!"
Nhưng mà, đã quá muộn.
Thông báo: Quan Vĩ Hoành, out!
Quan Vĩ Hoành có manh mối, chỉ có thể ngoan ngoãn mà giao ra, là một chữ "Tổ".
Tổng cộng đã có ba chữ.
Dựa vào ba chữ này, vẫn đoán không ra nước thánh ở đâu.
Ba người tiếp tục tìm kiếm manh mối, ở một thân cây thấy một cái rương, Sở Uy Ninh bò lên trên mở ra bên trong lại là một manh mối: Linh.
Xếp 4 manh mối ở trên bàn đá, tổng cộng bốn chữ: Đồng, thần, tổ, linh.
Kéo người qua đường lại hỏi, hỏi vài người mới biết được, công viên Bích Tân có một cái tượng đá là thần tổ linh đồng.
Ôm tâm lý thắng lợi đi tìm kiếm nước thánh, nửa đường gặp Lý Quế Tân và La Cẩm Thiêm.

Đinh Kiệt và Sở Uy Ninh giữ chặt hai người bọn, Nhạc Thanh Dao một mình đi tìm nước thánh.
Cuối cùng, Nhạc Thanh Dao thành công đến chỗ tượng đá thần tổ linh đồng, tìm được nước thánh, thông báo tuyên bố trò chơi kết thúc, đội Nhạc Thanh Dao thắng lợi.

Trải qua hôm nay một hồi chiến đấu kịch liệt, buổi tối trở lại khách sạn, khi 8 nghệ sĩ liên hoan, bàn tán cực kì sôi nổi, Nhạc Thanh Dao cũng có chungđề tài.
Mọi người vừa nói vừa cười, ngày hôm qua gặp mặt còn chỉ nói một vài lời khách sáo, cho nhau thể diện, nhưng trải qua trò chơi hôm nay, mọi người đều quen thuộc hơn, đề tài bàn tán cũng nhiều.
Ngày hôm sau, từng người về nhà.

Vài nghệ sĩ đều follow Weibo nhau, Nhạc Thanh Dao phát hiện, chỉ có Diệp Tử Kỳ không follow mình.
La Hương Di sắp xếp cho Nhạc Thanh Dao một lượng lướn các thông cáo, quảng cáo đại ngôn, nhãn hiệu tuyên truyền, quay chụp tạp chí.
La Hương Di nói: "Khoảng thời gian trước lăng xê có tác dụng, hiện tại mức độ nổi tiếng đã cao hơn, công ty cũng tính sẽ toàn lực nâng đỡ, thông cáo nhiều cũng là bình thường."
Nhạc Thanh Dao xụi lơ ở trên sô pha, "Nhưng mà chị Di à, hiện tại em còn không muốn động đậy."
"Vậy em có muốn nổi tiếng không?"
Nhạc Thanh Dao ngồi dậy, đứng đắn nói: "Muốn."
La Hương Di đỡ mắt kính, "Vậy nhanh làm việc đi."
Nhạc Thanh Dao tiếp tục tê liệt ngã xuống sô pha, "Cho em nghỉ một lát."
"Đúng rồi, gần đây có hai cái kịch bản vai phụ, suất diễn rất nhiều, muốn xem không?" La Hương Di hỏi.
"Không nhận." Nhạc Thanh Dao chậm rãi gợi lên khóe môi, "Muốn diễn thì phải diễn nữ chính."
"Một bước một dấu chân, đừng nghĩ một bước lên trời." La Hương Di nói
Nhạc Thanh Dao nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà, "Chị Di, em có dự cảm, bộ phim tiếp theo em sẽ diễn nữ chính."
La Hương Di thở dài một hơi, "Hy vọng dự cảm của em là đúng."
La Hương Di sửa sang xong lịch trình, Nhạc Thanh Dao nhìn thử, 2 giờ chiều nay, quay chụp một quảng cáo, buổi tối 7 giờ tham dự tuyên truyền một thương hiệu trang phục.
Xem lịch trình một ngày, quả thực thời gian thở cũng không có.
Nhạc Thanh Dao ở trên sô pha trong văn phòng La Hương Di nghỉ ngơi chốc lát, thấy gần tới giờ cơm mới rời đi, đi ăn cơm, rồi lại chạy tới studio.

Vào thang máy, vừa muốn ấn đóng cửa, lại thấy Hoàng Tư Nhã đi một đôi giày cao gót màu đỏ, một thân váy liền đen hồng giao nhau cũng bước vào, còn mang theo kính râm.
Trong nhà mang kính râm sẽ không bị lộ sao? Nhạc Thanh Dao nghĩ.
"Nghe nói cô đi tham gia show XXX?" Hoàng Tư Nhã ôm hai tay hỏi.
Nhạc Thanh Dao liếc mắt một cái, "Xem ra, cô có vẻ quan tâm tôi nhỉ"
"Ngẫu nhiên biết mà thôi." Hoàng Tư Nhã cười nhạo một tiếng, "Nghe nói show thực tế này là tập đoàn Truyền Kỳ đầu tư, xem ra, cô đi không ít cửa sau."
Đối mặt với sự trào phúng ngầm của cô ta, Nhạc Thanh Dao rất điềm nhiên, "Cửa trước không mở, liền đi cửa sau, là người thông minh, Cửa trước không mở, lại đi gõ, đó là kẻ ngốc."
Hoàng Tư Nhã khinh thường, "Quả nhiên, phụ nữ vẫn là dựa vào đàn ông, không có đàn ông, chuyện gì cũng không làm được."
Nhạc Thanh Dao cười lạnh, "Căn cứ kinh nghiệm cá nhân, dựa vào một người đàn ông vừa cao vừa đẹp, cảm giác thành tựu càng cao."
Hoàng Tư Nhã khẽ hừ một tiếng, hít sâu một hơi, nghiêng mặt đi, dứt khoát không nói lời nào.
Nhạc Thanh Dao mấy ngày nay vội vàng đuổi lịch trình, bởi vì mức độ nổi tiếng tăng lên,ba tháng trước đóng máy một bộ điện ảnh, suất diễn cũng không nhiều, nhưng đoàn phim cũng mời cô đi theo đoàn phim cùng đi tuyên truyền.
Chờ Nhạc Thanh Dao xong việc, thì đã có thông báo ghi hình Show XXX tập 2, địa điểm ở công viên giải trí tại Quảng Châu.
Lần này, luật chơi hoàn toàn khác, không có xé bảng tên nữa, phần lớn đều là hoạt động liên quan đến nước.

Nhưng dù có thay đổi ra sao thì đều có một đặc điểm không đổi, đó chính là hao thể lực.
Mỗi một lần quay nếu thuận lợi thì chỉ cần 5,6 tiếng đồng hồ là có thể kết thúc, nếu có một ít vấn đề thì phải quay liên tục mười mấy tiếng.

Thời tiết nóng bức, hơn nữa hao phí thể lực, nghệ sĩ còn mệt hơn tổ chương trình.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ.
Quan Cảnh Hoa cầm một xấp văn kiện gõ cửa vào, đi đến bàn làm việc, "Tiêu tổng."

Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu, "Nói."
Quan Cảnh Hoa đưa văn kiện lên, "Đây là tư liệu mà Yueying ảnh thị đưa lại đây, là về bộ phim điện ảnh mới mà họ đang chuẩn bị《 Ánh rạng đông ngày sau 》, trước mắt bọn họ đang tìm kiếm đầu tư, hy vọng công ty chúng ta có thể đầu tư.".

Tiên Hiệp Hay
Tiêu Chính Vũ cầm lấy xấp tư liệu và nhìn bìa quyển sách, Quan Cảnh Hoa giải thích: "Đây là nguyên tác của bộ phim đó." Từ trong xấp văn kiện rút ra một tập tài liệu, "Đây là một phần kịch bản."
"Đạo diễn là ai?"
"Cao Nghị."
Cao Nghị là đạo diễn nổi tiếng ở trong, có danh tiếng khá cao ở giới giải trí, cũng đã sản xuất không ít bộ phim điện ảnh xuất sắc, nhưng cũng có tiếng là cố chấp.
Quan Cảnh Hoa nói: "Nhà làm phim muốn mời ngài ăn một bữa cơm, ngài xem, phải trả lời như thế nào?"
Tiêu Chính Vũ trầm tư một lát, "Để tôi nhìn xem tư liệu trước đã, sẽ trả lời sau"
"Được."
Quan Cảnh Hoa đi ra ngoài, Tiêu Chính Vũ nhận được một tin nhắn.
Nhạc Thanh Dao: Giờ tôi lên máy bay, hai tiếng sau đến sân bay, anh sắp xếp người tới đón tôi, hay là tôi tự lái xe qua.
Tiêu Chính Vũ: Tôi đi đón em.
Nhạc Thanh Dao: Anh đừng tới, không phải nhà anh có tài xế sao? Kêu tài xế tới đón là được rồi.
Tiêu Chính Vũ: Tôi có rảnh.
Nhạc Thanh Dao: à.
Nhạc Thanh Dao và Tiêu Chính Vũ chỉ là người yêu trên danh nghĩa, sau khi lăng xê thành công, tần suất hai người gặp mặt cũng không cao.

Hơn nữa Nhạc Thanh Dao gần đây nhiều hoạt động, còn phải bay đi khắp nơi quay chụp, số lần gặp mặt càng ít.
Chu Tuệ Tâm ở trong điện thoại nói nhiều lần rằng đã lâu không gặp được cô, muốn cô tới nhà, Nhạc Thanh Dao không tiện từ chối nên đành đồng ý.
Nhạc Thanh Dao ở trên máy bay ngủ ba tiếng, tới sân bay, không ngờ có người nhận ra cô, còn lại đây hỏi xin ký tên.


Nhạc Thanh Dao thực ôn hòa mà đối đãi fans, cũng đồng ý kí tên.
Vu Tĩnh Lan cười dữ dội, " Chị Dao nổi tiếng rồi."
"Còn lâu lắm."
Ra sân bay, liền thấy xe Tiêu Chính Vũ ngừng ở bên ngoài, Nhạc Thanh Dao cùng Vu Tĩnh Lan tay, đi qua mở cửa ghế.
"Tham gia chương trình thực tế cảm giác như thế nào?" Tiêu Chính Vũ vừa lái xe vừa hỏi
"Một chữ, mệt, hai chữ, rất mệt, ba chữ, cực mệt." Nhạc Thanh Đào ngồi liệt trên ghế phụ, "Quay một tập thôi mà, phải cố gắng lắm mới có thể kiên."
"Do tự em tìm."
Nhạc Thanh Dao vội vàng biện giải, "Không quá mệt mà cũng rất vui."
Nhạc Thanh Dao liếc đến chỗ ngồi bên cạnh có một quyển sách,cầm sách lên đọc rồi ngạc nhiên nói:"Anh cũng đọc 《 Ánh rạng đông ngày sau 》?"
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Vẫn chưa."
"Nói anh nghe, quyển sách này thật sự cực." Như tìm được người có chung sở, Nhạc Thanh Dao thực kích động, "Tôi đọc cuốn tiểu thuyết này khi tôi còn học đại học, sau đó còn thay đổi vài chi, viết hay lắm, nam nữ chính đều là cảnh sát, tình tiết phá án và tình yêu hoàn mỹ kết hợp, hành văn bay bổng, cốt truyện hấp dẫn, là quyển tiểu thuyết mà tôi cảm thấy viết hay, không gì sánh nổi."
Tiêu Chính Vũ: "Hay tới như vậy?"
"Thật mà!" Nhạc Thanh Dao thay đổi dáng ngồi, đối mặt Tiêu Chính Vũ, "Nào, để tôi kể anh nghe một ít."
"Đang lái xe."
"Vậy thôi." Nhạc Thanh Dao mở sách, cúi đầu nhìn, lật vài trang, "Tác giả nói rằng cuốn tiểu thuyết này đã bán bản quyền, không biết sẽ mời ai.

Nếu quay không tốt, không chỉ tác phẩm gốc bị phá hủy mà còn cả các diễn viên."
"Yueying ảnh thị có được bản quyền." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.
"Sao anh biết?"
"Muốn biết, không khó."
Cũng, Tiêu Chính Vũ chính là chủ tịch của một công ty hàng đầu trong làng giải trí, việc anh biết trước những điều về ngành giải trí cũng không có gì đáng ngạc nhiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.