Nhạc Thanh Dao nhìn sách, bỗng nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, "Mẹ anh gọi điện thoại nói, chị gái anh từ nước ngoài trở về rồi, đúng không?"
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Chị gái Tiêu Chính Vũ là Tiêu Mỹ Lâm, Nhạc Thanh Dao có biết, mấy năm trước khi Nhạc Thanh Dao mới vừa bước vào giới giải trí, Tiêu Mỹ Lâm là diễn viên nổi tiếng trong nước, lúc ấy Nhạc Thanh Dao diễn vai quần chúng ở một đoàn phim cổ trang, Tiêu Mỹ Lâm là nữ chính bộ phim đó.
Tiêu Mỹ Lâm là người đẹp, mặc đồ cổ trang có khí chất tựa như tiên nữ hạ phàm, khi đó Nhạc Thanh Dao nhìn Tiêu Mỹ Lâm treo trên dây cap, đã nghĩ một ngày nào đó chính mình cũng sẽ là nữ chính.
Nhưng mà, sau khi quay xong bộ phim truyền hình kia, Tiêu Mỹ Lâm lúc ấy đang nổi như cồn lại kết hôn cùng bạn trai Canada của mình, cũng từ bỏ sự nghiệp diễn xuất ở trong nước, đi theo chồng sang Canada định cư.
Lúc vừa mới biết tin, không ít người thở dài tiếc nuối.
Nhạc Thanh Dao hỏi: "Đúng rồi, chị anh trở về thăm hai bác hay là dự định quay lại giới giải trí tiếp tục sự nghiệp?"
"Đều không phải."
Nhạc Thanh Dao chớp chớp mắt, "Vậy là gì?"
"Trở về xem cô."
Nhạc Thanh Dao "......"
" Tôi có gì đẹp mà xem?"
Tiêu Chính Vũ nhìn con đường phía trước, "Chị ấy nghe nói tôi có bạn gái nên rất tò mò."
Nhạc Thanh Dao 囧 囧, "Vậy đợi lát nữa tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Như bình thường là được."
Nhạc Thanh Dao đột nhiên cảm thấy có một luồng áp lực vô hình.
Tiêu Mỹ Lâm đã từng là nữ thần trong lòng cô, cô sợ sau khi gặp được nữ thần sẽ không nhịn được mà nhào qua.
Tới nhà họ Tiêu, Nhạc Thanh Dao phát hiện nữ thần vẫn là nữ thần của năm đó, mái tóc uốn xoăn, dáng người thon thả, căn bản nhìn không ra là đã sinh con.
Tiêu Mỹ Lâm hiển nhiên đã không nhớ rõ Nhạc Thanh Dao diễn vai quần chúng năm đó.
Gặp mặt xong nói vài câu.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Mỹ Lâm nói: "Trước kia giới thiệu không ít mỹ nữ cho Chính Vũ, nó đều chướng mắt, có đôi khi chị cảm thấy, khả năng trên đời này không tìm được người con gái mà nó thích."
Nhạc Thanh Dao cười gượng, nghĩ thầm Tiêu Chính Vũ không phải là đồng tính luyến ái chứ.
"Chị còn nghe nói, khi Chính Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, là em cứu nó." Tiêu Mỹ Lâm nói.
Nhạc Thanh Dao thẳng lưng ngồi ở trên sô pha, không dám tranh công, "Cũng chỉ là tiện đường giúp đỡ một chút."
"Em quá khiêm tốn rồi." Tiêu Mỹ Lâm cười ôn hòa, không hề có tính tình đại tiểu thư, lúc trước ở đoàn phim thì Nhạc Thanh Dao đã cảm thấy chị ấy không hề kiêu ngạo.
Xinh đẹp, có khí chất, hào phóng, hơn nữa không hề kiêu ngạo, Nhạc Thanh Dao cảm thấy cô ấy quả thực chính là người đứng trên đỉnh cao cuộc sống.
"Đúng rồi, em đã vào giới giải trí mấy năm rồi, giới giải trí cũng không lớn, chúng ta trước kia có từng gặp nhau chưa?" Tiêu Mỹ Lâm hỏi.
Nhạc Thanh Dao thấy cô ấy hỏi thì cũng không giấu giếm, "Khi quay《 Tiên kiếm truyền kỳ 》 em cũng ở đoàn phim có từng gặp chị."
Tiêu Mỹ Lâm hơi kinh ngạc, trong mắt lại mang theo một chút kinh hỉ Không ngờ chúng ta từng gặp mặt , "Hóa ra em cũng tham gia 《 Tiên kiếm truyền kỳ》 thật trùng hợp, xem ra đây chính là định mệnh."
Nhạc Thanh Dao ngượng ngùng cười, "Chỉ là lúc ấy em diễn vai quần chúng, lên hình không nhiều lắm."
Lúc này, Chu Tuệ Tâm ôm cháu ngoại nhỏ qua tới, giao cho Tiêu Chính Vũ, "Con là cậu mà còn chưa từng ôm cháu ngoại trai lần nào, tới đây, chơi cùng nó một lúc."
Tiêu Chính Vũ tiếp nhận, để đứa bé ngồi trên đùi mình.
Mới hơn một tuổi, là con lai nên đôi mắt rất lớn, lại trong, làn da tinh tế trắng nõn, mái tóc nâu nhạt, Nhạc Thanh Dao không nhịn được nói: "Đáng yêu quá."
Chu Tuệ Tâm nhân lấy cơ hội nói: "Cháu và Chính Vũ cũng có thể sinh một đứa."
Nhạc Thanh Dao vẻ mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Vũ một cái, "Chuyện này vẫn còn xa lắm ạ."
Tiêu Mỹ Lâm cười cười, nói: "Sao lại xa, hai đứa đều đã công khai quan hệ trước truyền thông hiện tại có con, cũng danh chính ngôn thuận."
Nhạc Thanh Dao miễn cưỡng cười, "Cháu và Chính Vũ, còn muốn hẹn hò thêm một thời gian nữa ạ."
Chu Tuệ Tâm: "Yêu đương, kết hôn thì cũng giống nhau."
Nhạc Thanh Dao càng ngày càng khó xử, dùng ánh mắt muốn Tiêu Chính Vũ giải vây, Tiêu Chính Vũ im lặng không nói, dường như đang chờ xem kịch vui.
Vì để đánh trống lảng, Nhạc Thanh Dao ngồi lại bên cạnh Tiêu Chính Vũ, nói chuyện với đứa trẻ.
"Hello, Hello, con tên là gì?"
Tiêu Chính Vũ đáp: "Tên Tiếng Anh là Jerry, tiếng Trung tên Tiêu Mân Hào."
Nhạc Thanh Dao tiếp tục đùa với hắn, "Jerry, nào, gọi chị đi?"
Chu Tuệ Tâm nói: "Nó là cháu của Chính Vũ, theo bối phận, thì phải gọi là mợ."
......!Mợ? Nhạc Thanh Dao ngơ ra.
Nhạc Thanh Dao dùng ngón trỏ chạm vào khuôn mặt đứa bé, "Con thật đáng yêu!"
Đùa thật lâu, Jerry vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí liền một cái biểu tình cũng chưa đổi.
Nhạc Thanh Dao chịu đả kích nặng nề, vừa ngẩng đầu đúng lúc liếc đến mặt Tiêu Chính Vũ, hừ! Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy anh đang cười trộm.
Nhạc Thanh Dao lại làm cái mặt quỷ với Jerry, Jerry bẹp miệng, oa oa mà khóc.
Nhạc Thanh Dao hoàn toàn từ bỏ, giống trẻ nhỏ làm sai mà xin lỗi, "Xin lỗi."
"Không sao, trẻ nhỏ vui buồn thất thường." Tiêu Mỹ Lâm vừa an ủi vừa tiếp nhận Jerry, ôm bé vỗ vỗ, đứa trẻ lập tức không khóc nữa.
Sau bữa tối, ở sân biệt thự xếp một cái bàn, bắt đầu làm nướng BBQ.
Nhạc Thanh Dao và Tiêu Mỹ Lâm bàn luận về phim truyền hình mấy năm trước, hai người chung quan điểm nên nói chuyện rất hợp ý.
Nhạc Thanh Dao trước kia không thể nào nghĩ tới, có một ngày mình và nữ thần có thể cùng nhau nói chuyện nhiều như vậy.
Nướng BBQ xong, Nhạc Thanh Dao lê thân thể đau nhức trở lại phòngTiêu Chính Vũ.
Từ phòng tắm ra tới, Tiêu Chính Vũ vừa lúc trở về phòng.
Nhạc Thanh Dao ăn mặc gọn gàng, tay chân bầm tím hiện lên rõ ràng.
Tiêu Chính Vũ đóng cửa, thấy được vết thương trên người cô, "Sao trên người có nhiều vết thương vậy?"
Nhạc Thanh Dao nhìn vết bầm trên cánh tay, "À, đây là khi ghi hình không cẩn thận bị."
Tiêu Chính Vũ nắm lấy cánh tay cô, nhìn vết thương, "Ghi hình show mà cũng có thể biến chính mình thành như vậy."
Nhạc Thanh Dao: "Lần đầu tiên tham gia show thực tế, đương nhiên muốn tham gia hết mình."
"Cái này không thành vấn đề, nhưng không nhất thiết lấy thân thể của mình đi đua."
Nhạc Thanh Dao cười, "Đều là tôi tự chuốc lấy."
Tiêu Chính Vũ: "......"
Vì bảo đảm tính chân thật, các nghệ sĩ đều chơi thật, va đẩy nhau khó tránh khỏi sẽ bị thương.
"Tôi đi lấy hòm thuốc." Tiêu Chính Vũ nói.
Nhạc Thanh Dao ngăn cản, "Đừng, quá muộn, ngủ đi, vết thương này chỉ tím vậy thôi chứ không đau."
"Đó là máu bầm." Tiêu Chính Vũ giải thích, thở dài, đi ra ngoài.
Một lát sau, anh cầm theo hòm thuốc trở về.
Tiêu Chính Vũ mở một lọ hoạt huyết hóa, đổ một chút ở lòng bàn tay, bôi lên cẳng chân Nhạc Thanh Dao.
Ngứa, Nhạc Thanh Dao rụt rụt chân, "Hay là đừng bôi thuốc, đợi lát nữa lại dính hết lên giường."
"Đừng lộn xộn."
Nhạc Thanh Dao ngoan ngoãn nghe lời, Tiêu Chính Vũ bôi thuốc lên tất cả các vết thương, "Còn có chỗ nào bị thương không?"
Nhạc Thanh Dao nhỏ giọng nói: " Cho dù có bị thương chỗ khác thì cũng không tiện lắm."
Tiêu Chính Vũ: "......"
Tiêu Chính Vũ đóng nắp chai thuốc, "Mang thuốc này theo."
"Được"
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Chính Vũ tỉnh lại, rửa mặt mặc quần xong, người nào đó còn đang ngủ.
Tới văn phòng, Quan Cảnh Hoa cầm một ly cà phê tiến vào, đặt ở bên cạnh.
Tiêu Chính Vũ đang xem quyển sách 《 Ánh rạng đông ngày sau 》, Quan Cảnh Hoa thuận miệng hỏi: "Tiêu tổng cũng cảm thấy hứng thú với cuốn tiểu thuyết này?"
Tiêu Chính Vũ lật một trang, "Có người nói không tồi, cho nên xem thử."
"Vậy bữa tiệc của Yueying, ngài muốn đi sao?"
Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu, "Khi nào?"
"Trần Dự Chung nói xem thời gian của ngài, hắn lúc nào cũng được."
Tiêu Chính Vũ suy nghĩ, "Ngày kia, hẹn bữa tối."
"Vâng."
Quan Cảnh Hoa vừa, điện thoại Tiêu Chính Vũ vang lên âm báo tin nhắn.
Nhạc Thanh Dao: Trời má, sao anh không gọi tôi dậy! o(╯□╰)o
Tiêu Chính Vũ: Đừng nói tục.
Nhạc Thanh Dao: Này không phải nói tục!
Nhạc Thanh Dao tỉnh lại, đã gần 10 giờ.
Ở nhà người khác, còn ngủ dậy muộn như vậy, thực sự xấu hổ, đặc biệt là Tiêu Mỹ Lâm cũng ở đây.
Chu Tuệ Tâm để lại bữa sáng cho cô, Nhạc Thanh Dao nói có chuyện gấp, vội vàng chạy về công ty.
Chỉ trách hôm trước ghi hình quá mệt mỏi, Nhạc Thanh Dao vừa lên giường liền ngủ đến trời đất u ám.
"Thanh Dao, cùng đi bơi!" Nhạc Thanh Dao mới vừa trở lại công ty đã bị Lưu Mộng Kỳ kéo đi ra ngoài.
Nhạc Thanh Dao kêu khổ, "Có thể từ chối không?" Hôm trước ở trong nước ngâm mấy tiếng, khoảng thời gian này không muốn xuống nước nữa.
"Cùng đi đi mà, một người đi bơi không thú vị."
Nhạc Thanh Dao: "Mình chỉ xem thôi chứ không bơi."
"OK."
Gần công ty có một cái bể bơi xa hoa, xây ở tầng thượng, ánh mặt trời có thể từ trên đỉnh trong suốt cửa sổ ở mái nhà chiếu tiến vào, chung quanh đủ loại thực vật, bể bơi bắt chước bãi biển chân thật, trên bờ cát đặt một loạt ghế nằm có thể phơi nắng.
Nhạc Thanh Dao vừa đến, liền cảm thấy tiền trong thẻ khả năng không đủ trả, "Nơi này chắc đắt lắm?"
"Con người phải học được cách hưởng thụ, đừng mãi nghĩ tới tiền."
"Mình nghèo."
Lưu Mộng Kỳ liếc mắt nhìn, "Cậu có Tiêu tổng, còn kêu nghèo?"
"Anh ấy chưa cho tiền tiêu vặt."
"Lần này mình mời được chưa."
Nhạc Thanh Dao cười cười, "Chỉ là, bổn cô nương gần đây nhiều hoạt động, cũng không nhọc cậu tiêu pha, quy củ giang hồ, chia AA."
Lưu Mộng Kỳ nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Được rồi, đừng ở đây thảo luận cái này, bị người khác nghe được, có vẻ khó coi.".