Tiêu Chính Vũ tắm xong vào phòng Nhạc Chí Thành, cậu ấy vẫn đang làm bài tập trên bàn, từng phút từng giây của lớp 12 đều rất quan trọng, cậu ấy thường học đến 11:30 mỗi tối.
Nghe thấy Tiêu Chính Vũ mở cửa, Nhạc Chí Thành nhìn lại anh, "Anh rể, tiếng Anh của anh thế nào?"
Tiêu Chính Vũ nói: "Cũng không tệ lắm."
Nhạc Chí Thành ra hiệu với tờ giấy trong tay, "Những từ ngữ được sử dụng trong bài đọc tiếng Anh này sâu sắc đến mức em không thể hiểu được.
Anh có thể dịch nó cho em được không?"
Tiêu Chính Vũ đi qua, Nhạc Chí Thành đem ghế dựa nhường cho anh, "Anh ngồi đi."
"Không cần." Tiêu Chính Vũ cầm tờ giấy kiểm tra lên và xem, anh ấy đã từng đi du học, và đọc tiếng Anh như đọc tiếng Trung không bị cản trở, "Bài báo này viết về bệnh trầm cảm.
Ở phần đầu, nó giới thiệu sự nguy hiểm của bệnh trầm cảm trong xã hội.
Đoạn thứ hai giới thiệu nguyên nhân của bệnh trầm cảm, và đoạn thứ ba nói..."
Tiêu Chính Vũ cúi xuống và giải thích ý nghĩa chung, và sau đó dịch từng câu.
Nhạc Chí Thành gật đầu, thầm ngưỡng mộ anh, nghĩ rằng không có giáo viên tiếng Anh nào của họ giỏi bằng tiếng Anh của anh.
Sau lời giải thích của Tiêu Chính Vũ, cậu làm đề dễ dàng hơn rất nhiều.
Làm xong cũng đã gần 11 giờ 30.
Nhạc Chí Thành tắt đèn, nhìn Tiêu Chính Vũ đang dựa vào đầu giường nhìn điện thoại, "Anh rể, anh nghĩ gì về chị gái em?"
Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu lên, "Cũng không tệ lắm."
"Chị em có chút tố chất thần kinh."
Tiêu Chính Vũ không phủ nhận, "Có chút."
"Nhưng chị ấy rất tốt bụng, cho tôi tiền tiêu vặt hàng tháng, và cũng đang trả nợ cho căn nhà này." Nhạc Chí Thành mở chăn bông, nằm trên giường, nói: "Tiền chị ấy kiếm được là đưa cho gia đình.
Tự mình trở thành người nổi tiếng mà vẫn rất đơn giản."
"Ừ." Tiêu Chính Vũ cùng Nhạc Chí Thành trò chuyện về Nhạc Thanh Dao, trong lòng tự dưng thấy đau lòng cho cô.
Show XXX đã phát sóng được một nửa, ratings cao nhất đạt tới 2.9, tạo ra rating kỉ lục mới của show truyền hình cho đài quả táo.
Hình tượng mạnh mẽ của Nhạc Thanh Dao trong chương trình thực tế đã ăn sâu vào tâm trí khán giả, và có một chủ đề nóng về cô ấy trên Weibo # nữ hán tử Nhạc Thanh Dao #.
Show càng phát sóng, mức độ nổi tiếng của cô ấy tiếp tục tăng và người hâm mộ trên Weibo của cô đã tăng thêm hàng triệu người trong vòng một tháng.
Khi mức độ nổi tiếng của cô ngày càng tăng, các nhãn hàng quảng cáo trong nước lần lượt gửi lời mời hợp tác đến cô
La Hương Di chọn một vài quảng cáo cho cô, dư lại đều từ chối.
Nhạc Thanh Dao hiện đang tập trung toàn tâm toàn ý cho bộ phim "Ánh rạng đông ngày sau", còn có quá nhiều thông báo khác.
Mà gần nhất, Nhạc Thanh Dao cảm thấy Tiêu Chính Vũ đến trường quay ngày càng thường xuyên hơn, cứ hai ba ngày lại đến một lần.
Khi đến thăm sẽ mang thức ăn cho Nhạc Thanh Dao, và thỉnh thoảng cho cả đoàn.
Hôm nay đoàn phim quay ngoại cảnh, khi Tiêu Chính Vũ mang theo bánh kem lại đây, Nhạc Thanh Dao đang trang điểm cho cảnh chật vật, không nhìn kĩ cơ hồ nhận không ra cô.
Cảnh hôm nay là cảnh cảnh sát bắt giữ những kẻ buôn bán ma túy trong rừng.
Quần áo của Nhạc Thanh Dao lấm lem bùn đất, khuôn mặt được trang điểm đặc biệt, mái tóc buộc sau lưng được vén ra để che mặt.
Có một khu vực nghỉ ngơi trên bãi cỏ bên cạnh rừng cây, có bàn ghế gấp, đặc biệt cho các diễn viên và nhân viên nghỉ ngơi.
Nhạc Thanh Dao từ trong túi lấy ra một cái sandwich, "Vừa lúc đói bụng."
Tiêu Chính Vũ nhìn bàn tay đen của cô, "Rửa tay trước khi ăn."
Nhạc Thanh Dao nhìn hai tay cô, đặt bánh mì sandwich xuống, ra hiệu với Tiêu Chính Vũ, "Anh mở chai nước cho tôi rửa."
Tiêu Chính Vũ vặn một chai nước khoáng đổ xuống, Nhạc Thanh Dao đưa tay ra xoa xoa, "Được rồi."
Sau khi rửa tay, Nhạc Thanh Dao cầm chiếc bánh mì lên ngấu nghiến, trên gương mặt được trang điểm đặc biệt, có cảm giác người tị nạn đang vội vã kiếm thức ăn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
"Thanh Dao!"
Nhạc Thanh Dao nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Mộng Kỳ, còn chưa kịp nói gì cô ấy đã oán giận nói: "Sớm biết thì mình đã không chọn hôm nay tới thăm ban, nơi quỷ quái này, hẻo lánh không nói, muỗi còn nhiều, cắn đau chết."
Nhạc Thanh Dao thấy cô mặc váy ngắn, trên bắp chân lộ ra có vài vết xước.
"Chuyên gia trang điểm có kem chống muỗi.
Để mình hỏi."
Nhạc Thanh Dao đứng dậy đi mượn thuốc đuổi muỗi, Lưu Mộng Kỳ thấy Tiêu Chính Vũ, cười chào hỏi, "Chào Tiêu tổng, tôi là bạn tốt của Thanh Dao."
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Tôi biết."
Lưu Mộng Kỳ rất cao hứng, nhưng không ngờ anh lại biết cô.
Nhạc Thanh Dao mượn thuốc đuổi muỗi trở về, đưa cho cô ấy, "Xịt một chút, hẳn là có tác dụng." Lại mở túi, bên trong còn có sandwich, "Còn có cái ăn."
"Không ăn, uống trà chiều xong mới lại đây." Lưu Mộng Kỳ ngồi xuống phun thuốc đuổi muỗi lên chân.
Nhân viên nói với Nhạc Thanh Dao, "Thanh Dao, chuẩn bị bắt đầu quay!"
"Được, lập tức tới!"
Trong cảnh này, nam chính bị thương, nữ chính quỳ một gối để chữa vết thương cho anh, đột nhiên, anh ôm cô vào lòng, nữ chính choáng váng.
Một lúc sau, cô vòng qua cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chính Vũ mở mắt, xoay người rời đi.
Đạo diễn hô cut, Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần buông nhau ra.
Vu Trạch Thần đứng lên, kéo Nhạc Thanh Dao lên.
Nhạc Thanh Dao đi ra ngoài, Lưu Mộng Kỳ mới vừa nhìn toàn quá trình lại đây nói: "Thanh Dao, diễn quá tuyệt vời!"
"Cảm ơn, cảm ơn." Nhạc Thanh Dao liếc nhìn khu vực nghỉ ngơi, "Tiêu tổng đâu?"
Lưu Mộng Kỳ cười trộm, "Hắn a, vừa rồi cậu ôm Vu Trạch Thần, hắn liền xoay người đi rồi, phỏng chừng là ghen tị."
Bọn họ lại không phải là người yêu thật sự, Tiêu Chính Vũ sao có thể ghen đâu.
Nhạc Thanh Dao nói: "Tiêu tổng tương đối thích ăn nước tương."
Lưu Mộng Kỳ: "......"
Biên kịch lại đây nói: "Thanh Dao, có thể tẩy trang rồi, tiếp theo là cảnh khác."
"Được"
Ngoài cảnh tên buôn ma túy bị bắt ở hiện trường trong rừng, cũng có một số cảnh khác sẽ được quay trong ngày hôm nay.
Lưu Mộng Kỳ ôm cánh tay Nhạc Thanh Dao, "Thanh Dao, hâm mộ cậu ghê, có thể diễn nữ chính."
"Về sau cậu cũng sẽ có cơ hội."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Lưu Mộng Kỳ thở dài, "Giới giải trí sâu như vậy, tiểu lâu la như mình muốn làm nữ chính quả thực chính là xa xôi không thể với tới."
"Đúng rồi, hiện tại cậu là nửa nữ chủ nhân của tập đoàn Truyền Kỳ, giúp mình nói với Tiêu tổng để hắn cho mình một vai nữ chính, để mình cũng dính chút hào quang của cậu." Lưu Mộng Kỳ nói.
Nhạc Thanh Dao uống cạn nước, vặn nắp chai, nói: "Mình sẽ hỏi anh ấy xem có thích hợp không."
"MUA."
Lưu Mộng Kỳ đưa miệng lại gần, Nhạc Thanh Dao bước đi, "Mình đang bẩn."
"Cậu trốn cái gì, lại không phải hôn thật sự." Lưu Mộng Kỳ cười cười, "Hơn nữa, mình muốn hôn, Tiêu tổng nhà cậu còn không cho đâu."
"Không nói nữa, mình đi tẩy trang."
《 Ánh rạng đông ngày sau》 khởi quay gần một tháng, diễn xuất của Nhạc Thanh Dao khiến đạo diễn rất hài lòng, nhiều cảnh quay một lần là xong.
Người trong đoàn phim cũng thay đổi cái nhìn đối với cô, thầm thở dài trong lòng, kỹ năng diễn xuất của cô tốt như vậy mà trước giờ chỉ có thể đóng một số vai phụ nhỏ, thật quá uổng phí.
Nam chính Vu Trạch Thần cũng khen ngợi kỹ năng diễn xuất của cô, và thường cùng nhau thảo luận về kịch bản và cách diễn, cho nên hai người phối hợp thực ăn ý.
Vu Tĩnh Lan mấy ngày nay quan sát Vu Trạch Thần, nhỏ giọng nói: "Chị Dao, em cảm thấy Vu Trạch Thần không tồi."
Nhạc Thanh Dao nhìn cô ấy, "Em có hứng thú?"
"Có hứng thú cũng vô dụng, người ta là siêu sao." Vu Tĩnh Lan đỏ mặt, "Ý của em là, nếu như chị không ở bên Tiêu tổng, có thể suy xét suy xét hắn."
Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu liếc nhìn thoáng qua Vu Trạch Thần, ánh mắt Vu Trạch Thần cũng đảo qua, bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười.
Vu Tĩnh Lan nói chưa dứt lời, Nhạc Thanh Dao cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn Vu Trạch Thần.
Cô cúi đầu, cầm kịch bản lên lật xem, chuyển đến một cảnh hôn môi, sắc mặt cứng đờ, "Tĩnh, Tĩnh Lan......"
Vu Tĩnh Lan hỏi: "Làm sao vậy, chị Dao."
Nhạc Thanh Dao nói: "Chị quên rằng hôm nay có một cảnh hôn."
Vu Tĩnh Lan cũng kinh ngạc, "Chị......!Chị cùng Vu Trạch Thần?"
"Đúng vậy, không cùng hắn còn có ai?" Mấy ngày hôm trước xem kịch bản, cũng không để ý, nhưng là nghĩ đến đợi lát nữa cùng Vu Trạch Thần thật sự hôn môi, tự dưng cảm thấy khó xử.
Vu Tĩnh Lan trộm nhìn Vu Trạch Thần, lại nhìn Nhạc Thanh Dao, "Chị Dao, không phải chị vẫn còn nụ hôn đầu chứ?"
Nhạc Thanh Dao đỏ mặt, "Không, không tính......"
Cô từng có một mối tình khi còn học cấp 3, nhưng tình yêu lúc đó nhiều nhất là nắm tay, không dám làm khác.
Hồi đại học không yêu đương, cô với Viên Hàng chỉ từ từ phát triển sau ba năm làm việc chung, nhưng họ rất ít khi tiếp xúc với nhau, lần thân mật nhất có lẽ là lúc ở dưới lầu nhà Nhạc Thanh Dao, Viên Hằng chạm môi cô.
Nhưng, đó có được tính là hôn không? Quên đi, Nhạc Thanh Dao nghĩ, nếu nói cô tuổi này mà vẫn còn nụ hôn đầu thì thật mất mặt.
Nhưng là, nam nữ vai chính phim truyền hình hôn môi, đều là nụ hôn ướt át hay là hôn lưỡi...
Nghĩ đến lát nữa cùng Vu Trạch Thần hôn môi, Nhạc Thanh Dao tim đập nhanh gấp đôi, hôn môi nên như thế nào? Đến lúc đó nếu quay đặc tả, làm sao bây giờ?
Vu Tĩnh Lan từ trong túi lấy ra một lọ Yida, "Chị Dao, ăn trước cái kẹo cao su đi."
Nhạc Thanh Dao chống tay thở dài, "Chị không có hôi miệng."
"Không phải, cho chị đỡ áp lực."
Nhạc Thanh Dao: "......"
Cô đã thực hiện hết những động tác khó, ngoài ra còn có thể thực hiện những màn cảm xúc cực đỉnh, chứ hôn môi......
Nhạc Thanh Dao không có tự tin.
Trong cảnh này, nữ chính tỏ tình với nam chính, và nam chính ôm hôn cô ấy.
Nhạc Thanh Dao hớ lại cảnh hôn trong một số bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà cô đã xem trước đây, họ thường mút môi nhau, cảm giác giống như đang ăn kem vậy.
Ngay khi đạo diễn hô, Nhạc Thanh Dao bắt đầu nhập vai, cô nhìn nam diễn viên trước ống kính, nghiêm túc nói: "Tần Lỗi, anh nghe rõ, không biết anh rốt cuộc có thích em hay không, nhưng em thích anh là điều chắc chắn.
Đời này nếu không ở bên anh thì em cũng sẽ không lựa chọn cùng người khác."
Diêu Vũ Thần, cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đỏ hoe, "Cho nên, anh đừng yêu người khác."
Tần Lỗi giơ tay đè cô vào lòng, nói: "Được."
"Được cái gì?"
"Chúng ta ở bên nhau."
Trên mặt Diêu Vũ Thần hiện lên một nụ cười, cô đưa tay lên ôm lấy anh, ôm một hồi, Tần Lỗi mới buông cô ra, hơi cúi đầu xuống, muốn hôn cô.
Lúc này, Nhạc Thanh Dao không nhịn được cười..