Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 113: Mắt Không Thấy Tai Không Nghe





“Ưm~ cảm giác thật là tốt a, không ngờ muội muội của ta cũng có tay nghề như vậy đâu.”
Kanae cả người nằm sắp trên sàn, chiếc áo đồng phục diệt quỷ cũng bị kéo cao lên tới vai, để lộ ra một mảng lớn tuyết trắng, liếc mắt liền có thể thấy được một lằn ranh của đôi gò bồng bị ép chặt lại mà vun ra bên ngoài.

Nàng lúc này hai mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt rất là hưởng thụ khẽ kêu.
“Ai bảo ngươi cứ nằm than vãn như vậy a.

Đá ngươi, ngươi cũng không chịu động một chút.”
Đang ngồi xoa bóp cho nàng, Shinobu cũng không nhịn được mà phàn nàn.
“Ta cũng có muốn như vậy đâu, Gin rõ ràng là đang nhắm vào ta.

Trong khi ngươi chỉ huấn luyện có 3 giờ thì ta chính là 6 giờ, 6 giờ đó a Shinobu.

Mà lại cường độ của huấn luyện cũng nặng hơn ngươi nhiều, rõ ràng hắn đây là thiên vị ngươi.”
Mặc dù nghe giọng nói có vẻ như nàng đang than phiền, nhưng thật ra khuôn mặt của nàng lúc này lại không có một chút xíu khó chịu nào, trái lại nàng còn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Shinobu nói.
“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì, thể chất ta yếu hơn ngươi thì cường độ huấn luyện ít hơn là phải rồi, với lại ta chỉ là phụ trợ cho ngươi mà thôi.

Công việc chủ yếu của ta là nghiên cứu ra loại thuốc độc kia a.”
Shinobu nhận thấy ánh mắt tràn đầy thâm ý của tỷ tỷ, nên cũng cảm thấy rất là xấu hổ nói.

Mặc dù quả thật là đúng như chính nàng nói, hắn cũng không phải là thiên vị cho nàng, nhưng chẳng hiểu tại sao khi bị tỷ tỷ nhắc lên thì nàng vẫn thấy có chút ngượng ngùng.
“Hắc hắc, vẻ mặt ngượng ngùng của ngươi thật đáng yêu đâu, Shinobu.”
Kanae vẫn luôn nắm bắt những tình huống xấu hổ của muội muội mình rất tốt, khi gặp những trường hợp này là sẽ luôn đeo lấy không bỏ.
“Hừ! Ngươi mà nói một lời nào nữa thì đừng hòng ta xoa bóp cho ngươi.”
Chỉ là nàng vừa nói như vậy xong, thì Shinobu cũng thu lại hai tay, hừ nhẹ một tiếng.
“Ngạch! Ta không nói là được chứ gì.”
Nghe vậy nàng lập tức liền nhận sợ, hiện tại nàng đang rất thoải mái đâu, nếu dừng lại đột ngột thì nàng chịu không nổi a.
“Đừng tưởng ta dễ bắt nạt!”
Shinobu liếc xéo nàng một cái rồi nói.
Nàng đã quá quen thuộc tỷ tỷ của mình rồi, nên tất nhiên cũng biết cách để trị nàng.

Nàng bây giờ mới không còn ở cái tuổi hay bị tỷ tỷ mình mang ra điều giáo đâu.

Cạch!
Lúc này cánh cửa đột nhiên bị kéo ra.
“Các ngươi…đang làm gì vậy?”
Gin từ bên ngoài tiến vào, vừa muốn nói cái gì thì đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sau đó ngay lập tức hỏi.
“Ách! Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Vừa nhìn thấy hắn bước vào, Shinobu liền vội vàng kéo xuống áo của Kanae, rồi quay sang đối với hắn hô lên.
“Làm sao? Ta không được tới đây sao?”
Ánh mắt của hắn cũng từ trên người của Kanae thu hồi, lại nhìn qua Shinobu rồi dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Ý của ta là ngươi làm sao lại tới đây vào giờ này, hiện tại chẳng phải mặt trời còn chưa lặn sao?”
“Mặt trời đã lặn rồi đâu! Mà lại nói mặt trời chưa lặn là ta không được đến đây sao? Với lại đây là phòng khách a, cũng không phải là phòng riêng của các ngươi.”
Đối với những lời chất vấn của nàng, hắn chỉ là một tay còn hướng ra về phía cửa sổ, chỉ về phía sắc trời vừa sập tối ở bên ngoài, rồi bình tĩnh nói, mặc dù còn có một chút ánh sáng len lỏi, nhưng cũng đã có thể coi là trời tối rồi đi.
Đột nhiên bị hắn hỏi câu như vậy, Shinobu cũng có chút cứng họng, không biết phải trả lời như thế nào.

Bởi vì hắn nói không có sai, nàng cải tạo lại ngôi nhà chẳng phải là vì cho hắn có thể đi lại vào ban ngày sao?
Lại nói, hiện tại quả thật là trời đã tối a.
“Ngươi…thấy rồi chứ?”
Thế nhưng nàng vẫn là không chịu buông bỏ mà hỏi tiếp.
“Thấy gì? Ta đâu có thấy gì đâu? Mà các ngươi đang làm gì vậy?”
Gin biểu hiện không hề giả trân hỏi nàng, thậm chí hắn còn không thèm chớp mắt một cái, vẻ mặt rất chi là vô tội.
Theo kinh nghiệm của hắn, vào những lúc như thế này thì giả mù và giả ngu là phương pháp tốt nhất.
Mắt không thấy, tai không nghe, đỡ phải phiền phức.
“Ta thấy rõ ràng, ánh mắt của ngươi——”
“Thôi được rồi Shinobu, đây là lỗi của chúng ta, không phải lỗi của hắn.”
Thấy Shinobu cứ nói về vấn đề này mãi, khuôn mặt của Kanae cũng không nhịn được mà hơi đỏ lên một chút, ngồi dậy một tay che lại ngực, một tay kéo lấy nàng rồi thấp giọng khuyên can.
Còn vì sao nàng phải dùng một tay che lại như vậy, đơn giản là bởi vì nàng hiện tại không có thứ gì để bảo vệ bên trong a.
“Nhưng hắn thấy ngực của ngươi a, tỷ tỷ.”
Mà Shinobu nghe nói như vậy cũng là thấp giọng đối với nàng nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì vậy, động tác ngươi nhanh như vậy thì làm sao hắn thấy được.”
Kanae càng nói về vấn đề này thì sắc mặt càng thêm ửng đỏ mà trả lời.
“Không ấy…ta đi ra ngoài cho các ngươi trò chuyện nhé?”
Thấy các nàng nhỏ giọng thì thầm như vậy, Gin liền vội vàng lên tiếng dò hỏi.
“Thôi, không cần đâu, mà ngươi đột nhiên đến tìm chúng ta, hẳn là có chuyện muốn nói đi?”

Hai nàng vốn còn muốn nói thêm một chút nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì có vẻ thật là không có ý tứ, nên cuối cùng Kanae vẫn là nhìn hắn, rồi mở miệng nói.
“Thật ra cũng không có gì quan trọng, ta chỉ muốn thông báo là tối mai chúng ta không huấn luyện một ngày.”
Vốn đang còn có một chút xấu hổ Kanae khi nghe thấy những lời này thì hai mắt lập tức sáng lên nói: “Thật?”
“Là thật.”
“Nhưng vì sao a?”
Thế nhưng Shinobu không giống như Kanae, nàng rất là nghi hoặc hỏi lấy.
“Tối mai là Tamayo đến rồi, chúng ta lúc đó hẳn cũng không có thời gian để huấn luyện đi?”
“À…vậy là đã đến rồi sao?”
Shinobu trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà không biết là đang suy nghĩ gì.
“Ta cũng muốn gặp nàng, nghe nói tuy là quỷ nhưng nàng rất tốt bụng đâu.”
Ở bên cạnh, Kanae dường như nhận thấy được bầu không khí có chút khác thường, nên vội vàng lên tiếng nói.
Với lại đối với con quỷ nhưng thường hay đi cứu người như Tamayo, nàng rất là hiếu kì.
“Chờ đến ngày mai, thì ngươi sẽ thấy được.

Mà Kanae ngươi bị làm sao vậy, tay ngươi che che cái gì a, bị thương sao?”
“Ách! Không có, ta chỉ là muốn để như vậy một chút mà thôi.”
“À…vậy sao? Như vậy thì chuẩn bị ra sân đi.”
“Hả? Ra sân để làm gì?”
“Huấn luyện! Ngày mai mới là ngày nghỉ đâu.”
“A, thật ra ta đang bị thương, ngươi thấy đó vết thương của ta đang đau, nên ta phải lấy tay đè lại cho đỡ đau a.”
“Ồ…vậy sao lúc nãy ngươi nói không bị gì?”
“Lúc nãy chỉ là đùa ngươi một chút mà thôi, vì không muốn ngươi quan tâm á.

Chứ ta hiện tại toàn thân đang đau nhức, nếu vận động mạnh thì vết thương sẽ bị hở ra a.”
“Ồ? Vậy sao? Hay ta cho ngươi nghỉ ngày hôm nay nhé?”
“Q-quyết định như vậy đi, cám ơn ngươi, Gin.”
“Ta đã quyết định đâu? Cho ngươi 2 phút để mặc áo rồi ra sân đó.

Đường đường là tỷ tỷ mà suốt ngày cứ than vãn.


Ngươi xem Shinobu có than vãn như ngươi sao?”
Nói xong hắn liền nhanh chóng quay người rời đi.
“…”
Hai nàng ngay lập tức liền lâm vào trầm mặc.
Sau vài giây im lặng…
“Hắn quả nhiên là thấy?”
Shinobu quay sang nhìn Kanae một cái rồi nói.
“Hẳn là như vậy rồi, aaaaaa…”
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần bị nhìn thấy, nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì nàng cũng xấu hổ muốn chết.

Ngày hôm sau.
Khi mặt trời vừa xuống núi không lâu.
“Hả? Sáng nay Tanjirou bọn hắn đã đi làm nhiệm vụ rồi? Chuyện này làm sao ta không nghe thấy a.”
Lúc này Gin đang cùng Shinobu đi tới dinh thự Ubuyashiki để tiếp đón Tamayo, vừa đi được một đoạn thì nghe thấy nàng nói tới chuyện này nên hắn liền có chút thất thố hỏi.
“Buổi sáng ngươi suốt ngày cứ ru rú trong phòng thì làm sao mà biết được.

Bọn hắn từ nửa tháng trước đã hoàn toàn hồi phục rồi, với lại cũng đã hoàn thành tốt bài huấn luyện Hơi Thở Tập Trung Tuyết Đối nên liền bị cử đi làm nhiệm vụ thôi.”
Shinobu đi trên đường nghe thấy ngữ khí của hắn như vậy, liền liếc xéo hắn một cái rồi nói.
“Ngạch! Như vậy thì ta không còn thời gian đâu, tăng tốc thôi Shinobu-chan.”
Vừa nghe tới đây hắn trong lòng liền gấp, vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng bắt đầu phi nước đại.
“Ách! Ngươi làm sao vậy, vội vàng làm cái gì a.”
Nàng lúc này chính là một mặt không hiểu thấu bị hắn nắm lấy tay lôi đi, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Gấp gáp như vậy là để gặp người yêu sao?”
“Đáng chết, trong lúc không chú ý vậy mà để xảy ra chuyện này, phải nhanh lên mới được…bởi vì kia chính là Thượng Tam Akaza a.”
Gin nắm lấy Shinobu vừa chạy vừa thầm nghĩ.
Hắn thế nhưng là đã thèm Thượng Tam từ lâu rồi đâu.
“Ngươi chạy chậm quá.”
“Nha----”
Hắn đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó một cánh tay ngay tức khắc bắt lấy vòng eo của Shinobu rồi bế lên, làm cho người sau một trận hốt hoảng.
Hai tay hắn bế lấy nàng, tốc độ lại một lần nữa tăng nhanh.
Trong chốc lát liền đã tới được dinh thự Ubuyashiki.
“Ta nói, Gin-san.

Ngươi có cần phải chạy nhanh như vậy không a?”
Lúc này Shinobu hai tay vẫn còn ôm lấy cổ của hắn, khuôn mặt bất đắc dĩ hỏi.
“Ta quả thật là có chút chuyện gấp, chúng ta bây giờ vào thôi, nàng hẳn là đã chờ lâu đi.”
Hắn nhìn nàng một chút rồi thả xuống, biểu hiện của hắn rất là không có ý tứ nói.
Đây có thể coi là một tật xấu của hắn đâu.

“Được rồi.”
Shinobu thở dài một hơi, chỉnh lại một chút y phục cùng đầu tóc, sau đó liền dẫn hắn đi vào.
Sau một lát đi vào dinh thự, bọn hắn cuối cùng cũng tiến vào khu vườn.
Và Gin cũng nhìn thấy được hai thân ảnh đã hơn một tháng không gặp, ánh mắt của hắn ngay lập tức tập trung vào một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trò chuyện cùng Kagaya kia.
“Gin, thời gian này ngươi tốt chứ?”
Tamayo dường như nghe được tiếng động từ bên ngoài, nên quay đầu nhìn lại, khi thấy được thân ảnh cao lớn quen thuộc kia thì nàng liền mỉm cười hỏi lấy.
“Ta rất tốt.

Còn ngươi thì sao, Tamayo-chan?”
Nghe thấy giọng nói này, hắn cũng nở nụ cười nói.
“Ta chẳng những rất tốt, mà ta còn có quà cho ngươi đây.”
“Ồ? Là quà gì?”
“Chờ khi nào rảnh rỗi ta lại cho ngươi xem.”
Nhìn bộ dạng hiếu kì của hắn, Tamayo chỉ là mỉm cười một cái, rồi nói.
“À đúng rồi, Tamayo-chan.

Thứ thuốc kia ngươi đã làm xong sao?”
Lúc này Gin cũng không lãng phí thời gian, mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Xong rồi, ngươi cần liền sao?”
Khi vừa nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của hắn thì nàng liền đã hiểu, mặc dù nàng hỏi lại một câu, nhưng tay của nàng cũng đã mở ra chiếc hộp gỗ ở bên cạnh và lấy ra một ống tiêm rồi nói: “Thuốc của ngươi đây.”
“Được rồi, cám ơn ngươi.

Ta hiện tại đang có chuyện gấp, ngươi cùng Shinobu trở về đi.”
Hắn nhận lấy ống tiêm liền đối với nàng nói một câu, sau đó lại quay sang nhìn Shinobu thấp giọng nói: “Ngươi dẫn nàng về Điệp Phủ đi, đừng có bắt nạt nàng ấy.”
“Ngươi rốt cuộc nghĩ ta là người như thế nào a.”
Chẳng hiểu sao khi nghe những lời này của hắn thì nàng liền khí.
Cái này chẳng phải là cho rằng nàng xấu bụng luôn ức hiếp người khác sao?
Hoàn toàn chính là vu oan nàng.
“Được rồi ta đi trước! Trong khi ta rời khỏi, ta hy vọng ngươi không gây bất lợi gì cho hai người bọn họ a, ngài lãnh chúa.”
Gin quay người lại bước đi, nhưng chỉ đi được mấy bước liền hơi dừng lại nói một câu.
“Gin tiên sinh yên tâm, ta không phải là loại người dại dột như vậy.”
Kagaya lúc này cũng mỉm cười đáp.
Nghe vậy Gin cũng không nói lời nào mà tiếp tục bước đi, rời khỏi dinh thự rồi tiến về phía tây.
Mục tiêu của hắn chính là…
…Chuyến Tàu Vô Tận!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.