Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 117: Áp Đảo





Vừa dứt lời, hắn liền cởi ra chiếc haori đang khoác trên người ra treo lên một nhánh cây gần đó.

Sau đó liền từ trên góc đại thụ kia nhảy xuống đất, hướng về Akaza đi tới.

Rắc…rắc…
“Hy vọng sẽ kịp thời gian a…”
Hắn vừa đi vừa khởi động khớp xương cổ, thản nhiên nói.

Lúc này những đầu mộc long bao vây hắn ban nãy cũng dần dần tan biến, chỉ còn chừa lại gốc đại thụ ở trung tâm kia còn sót lại mà thôi.

Akaza chăm chú nhìn thân ảnh đang hướng về mình đi tới, toàn thân cũng là kéo căng ra.

Chiến ý của hắn cũng bắt đầu dâng cao.

Bởi vì hắn biết, diễn biến của cuộc chiến sắp tới sẽ không đơn giản như lúc nãy nữa.

Theo bước chân của Gin càng lúc càng gần, thì cơ thể của hắn cũng dần dần có dấu hiệu biến đổi.

Chỉ thấy cơ bắp của hắn tựa như bị khô nước một dạng, bắt đầu co rúc lại, toàn thân cơ bắp như tượng tạc lúc trước cũng đã không còn.

Toàn thân biến thành gầy trơ xương, nếu người bình thường nhìn thấy liền sẽ cho rằng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay hắn rồi đi.

Thế nhưng đó chỉ là người bình thường mới cho là như vậy thôi, còn Akaza thì khác, khi hắn nhìn thấy hình dạng mới của Gin, thì cả người hắn dường như bị thứ gì đè ép mà trùng xuống một dạng.

“Khí tức này…thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời a.


Hắn từ lúc ban đầu còn có một chút hốt hoảng, nhưng sau đó thì những hốt hoảng này lại được thay thế bằng cảm giác hưng phấn cùng chiến ý.

“Hãy để ta tận hưởng một cuộc chiến đỉnh cao của cuộc đời nào!”
Hắn cười to nói một tiếng, sau đó lại một lần nữa bắt đầu thủ thế, một cái kim la bàn hình bông tuyết lập tức xuất hiện dưới chân của hắn.

“Haha, tới đi! Đánh với ta một trận toàn lực nào.


Akaza nở nụ cười điên cuồng nói.

Oanh!
Ngay sau đó, cả người của hắn liền biến mất tại chỗ, mặt đất ở dưới chân bị hắn đạp mạnh mà lún xuống thành một cái hố.

Hắn bộc phát ra tốc độ cực hạn của mình, cả người hắn như xuyên phá âm thanh một dạng, trong chớp mắt liền đã phóng tới trước mặt Gin.

Phá Hoại Sát – Diệt Thức!

Nắm đấm của hắn tựa như là lưu tinh xẹt ngang màn trời, nhắm vào trái tim của Gin đánh tới.

Bành!!!
Rắc…
Một tiếng trầm đục vang lên.

Đi theo đó là âm thanh “rắc rắc” của xương cốt đang vỡ vụn.

Vù…vù…
Lực lượng trùng kích do hai bên va chạm tạo thành một vòng xoáy lan rộng ra xung quanh, khiến cho một mảng lớn bụi đất bị hất tung lên không trung.

Lúc này ở trung tâm làn bụi kia, có hai ánh mắt đang nhìn vào nhau.

Hai ánh mắt này có một điểm chung, đó là đều có màu xanh ở trong, chỉ có điều là một bên là tròng mắt màu xanh có đồng tử màu vàng, còn một bên khác là tròng mắt màu trắng có đồng tử là màu xanh.

Mà lúc này ánh mắt có đồng tử màu vàng kia lại toát ra một vẻ kinh hãi nhìn về phía cánh tay gãy vụn của mình, lại nhìn sang vị trí trái tim của người kia.

Nơi đó mặc dù đang bốc lên khói trắng do lực lượng của hắn tác động vào, nhưng có thể thấy được chỗ đó hoàn toàn không có một chút thương tích.

Mà đối diện với hắn chính là chủ nhân của đôi mắt có đồng tử màu xanh kia, ánh mắt của hắn vẫn như cũ bình tĩnh không một chút gợn sóng nhìn chằm chằm về thân ảnh thấp hơn ở trước mặt.

Mặc dù không bị thương nhưng hắn vẫn là bị đẩy lùi về phía sau một bước.

“Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Âm thanh của hắn ồm ồm vang vọng.

Sau đó chỉ thấy một bàn tay gầy gò cực tốc nâng lên nắm lấy mái tóc màu hồng kia kéo ngược ra đằng sau một cái.

“Khốn kiếp! Đừng có coi thường ta!!”
Akaza cả người bị kéo đến ngửa ra đằng sau, hắn hiện tại cảm giác mình đang bị vũ nhục, cho nên liền rống giận lên một tiếng, cánh tay gãy vụn kia lập tức phục hồi lại như cũ, sau đó cả hai tay hắn nâng lên.

Phá Hoại Sát – Loạn Thức!
Bành…bành…bành…bành…
Quyền ảnh liên miên bất tận, đánh vào trên người của Gin, lực trùng kích mạnh mẽ tác động khiến cho thân thể tựa như kim cương bất hoại kia không thể không thả ra bàn tay kia và liên tục lui về phía sau.

Lúc này Akaza tựa như bị điên một dạng, dù cho [Loạn Thức] đã kết thúc nhưng hắn vẫn là không chịu dừng lại mà một lần nữa áp sát Gin, thân người xoay chuyển bắt đầu tung cước.

Cước Thức – Lưu Thiểm Quần Quang!
Cước Thức – Quan Tiên Cát!
Cước Thức – Phi Du Tinh Thiên Luân!
Đá kích như vô cùng vô tận, lam quang loé lên liên tục giữa màn đêm.

Không khí vốn đã bụi bay mù mịt hiện tại lại càng thêm mù mịt.


Cát…
Đất…
Đá…
Máu…
Xương cốt…
Văng lên tung toé.

Nhưng sau đó những vết thương kia rất nhanh chóng liền hồi phục lại.

“Gahhh…Chung Thức – Thanh Ngân Loạn Tàn Quang!!”
Akaza lúc này đã triệt để điên cuồng, mất đi tất cả lý trí hướng về phía Gin nhảy tới, dốc hết toàn bộ thực lực vung quyền.

Thân ảnh của hắn như biến thành vô số tàn quang một dạng, đâu đâu cũng có, mỗi tàn quang của hắn đều hướng về phía Gin đánh ra vô số lưu quang màu trắng bạc.

Những lưu quang này vô cùng sắc bén, mặt đất những nơi có nó chạm vào đều vang lên những âm thanh “phốc phốc” sau đó liền bị đánh toạc ra.

Ầm…ầm…
Mảng lớn cây cối ầm ầm đổ xuống, một góc nhỏ của cánh rừng bị đánh thành phế tích, cát bụi đầy trời bị bốc lên cao hơn 10 mét.

Sau một hồi điên cuồng, tiếng nổ vang lên không ngớt thì động tĩnh cũng dần dần lắng xuống, chỉ còn lại một dám khói bụi cuồn cuộn không dứt.

Ở trung tâm trận chiến.

Akaza biểu hiện bình tĩnh lẳng lặng nhìn về làn khói bụi phía trước, chỉ là nếu nhìn kĩ một chút thì có thể thấy hắn cũng không có nhẹ nhàng như vậy, bằng chứng chính là cánh tay của hắn bây giờ vẫn còn đang run lên nhè nhẹ.

Cho dù nói quỷ là không biết mệt, nhưng cơ thể của bọn hắn vẫn là có một giới hạn chịu đựng đấy.

Nếu vượt quá giới hạn này, nhẹ thì cơ thể sẽ bị tạm thời bị quá tải mà không còn linh hoạt như trước nữa, cũng giống như trạng thái thoát lực của người bình thường vậy.

Còn nặng hơn một chút nữa thì sẽ có thể bị ngất đi, trường hợp này cũng giống như Nezuko lúc trước, trong trận chiến với Hạ Ngũ Rui, do bị đau quá độ mà cô bé đã bị ngất đi một lúc.

Nói cho cùng thì quỷ cũng chỉ là giảm đi đau đớn mà thôi, chứ không thể hoàn toàn miễn dịch nó được, lại thêm cô bé lúc đó thật sự là quá yếu nên chịu không nổi là điều bình thường.

Lúc này màn bụi vẫn vô cùng dày đặc, dù cho có là Akaza thì cũng tạm thời không thấy được gì ở bên kia.

Vụt!
Bổng nhiên dị biến phát sinh.

Một cái cánh tay ốm yếu xé toạc ra làn bụi mù, tốc độ nhanh như chớp tóm lấy đầu của Akaza rồi nắm về phía trước.


Sau đó một thân ảnh có hai chiếc sừng màu đen tựa như là ma thần một dạng từ trong làn bụi đi ra, cả người gầy gò, mái tóc màu trắng bạc, cặp mắt màu xanh lam không có một chút cảm xúc, sau lưng của hắn có đính lấy một cái vòng có chứa năm cái trống nhỏ ở trên đó.

Bộ dạng của hắn lúc này quả thật giống như thần như ma vậy, âm thanh vẫn như cũ ồm ồm vang lên: “Nên đến lượt ta nhỉ, hiện tại đã trôi qua 2 phút rồi đâu…”
Âm thanh vừa buông xuống, tựa như là phán quyết một dạng, hắn nâng lên nắm đấm, dùng tốc độ mà ngay cả Akaza cũng phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nắm đấm “ốm yếu” kia nhẹ nhàng đánh vào bụng mình.

Không có âm thanh trầm đục nào phát ra cả, nắm đấm kia tựa hồ không có một tý sức lực nào đánh vào bụng hắn vậy.

Ngay khi Akaza có chút nghi hoặc thì đột nhiên hai mắt hắn trợn tròn.

Phốc!
Cả ổ bụng của hắn ngay tức khắc nổ thành một mảnh sương máu.

Cơ thể của hắn lúc này còn lại có hai phần, một phần là từ ngực trở lên, còn phần còn lại đó chính là hai cái chân đang nằm lăn lóc ở dưới mặt đất kia.

“Đây là…trên đời này làm sao có người có thể kiểm soát lực lượng đến mức này? Ngươi là làm bằng cách nào! Mau nói có ta biết a, khốn kiếp!”
Hắn hai mắt trợn to, có chút ngơ ngác nhìn lấy kẻ đang đứng ở trước mắt, cũng không quan tâm đầu của mình vẫn còn đang bị kẻ đó nắm ở trong tay mà bắt đầu hét lớn.

Đối với một người si mê võ học như hắn, thì chuyện trước mắt quả thật chính là một cái đại bảo tàng.

“Chết đến nơi rồi, biết nhiều vậy để làm gì.


Ngữ khí của Gin vẫn rất là bình tĩnh, sau đó hắn rất tuỳ tiện liền ném thân trên của Akaza xuống đất tựa như vứt rác một dạng.

“Khốn kiếp, mau nói cho ta biết a.


Akaza đã triệt để phát điên rồi, hắn luôn hướng về phía Gin liên tục gào rống.

Cả đời hắn luôn đối với võ thuật chấp nhất, đối với việc phải trở mạnh mẽ lại càng thêm chấp nhất.

Hắn ghét sự yếu đuối, cũng ghét những bọn yếu đuối.

Nhưng hiện tại hắn lại đang biến thành thứ mà chính mình chán ghét nhất.

Đối mặt với lực lượng áp đảo đến không có sức để chống cự như vậy, quả thật đã triệt để phá nát lòng tin của hắn.

Hắn yếu hơn Douma cùng Kokushibou.

Đó là thứ không thể chối cãi.

Thế nhưng là dù yếu hơn, nhưng đó không phải là võ thuật của hắn yếu hơn.

Một tên thì sống lâu, một tên thì dựa vào sức ăn cùng Huyết Quỷ Thuật để vượt qua hắn.

Vì thế dù cho bọn hắn có mạnh hơn đi chăng nữa, thì hắn vẫn không phục, hắn tin thưởng có một ngày hắn liền có thể giết được hai người bọn hắn.

Chỉ là sự tình lần này hoàn toàn khác, hắn đã bị áp đảo hoàn toàn, bị áp đảo trên phương diện mà hắn tự tin nhất.

Kĩ thuật vận dụng lực lượng hắn thua.


Về thể chất hắn cũng thua, dù có kẻ địch có đứng yên tại chỗ không động thì hắn dù có cố sức đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không thể đánh ngã được đối phương.

Cái này thật sự đã làm hắn cảm giác rất tuyệt vọng a.

Gin nhìn cúi mắt nhìn xuống cơ thể đã dần dần phục hồi, nhưng lại đang quỳ gối ở dưới đất gào rống Akaza một chút.

Cũng không nói thêm cái gì mà lập tức nâng lên nắm đấm nhắm vào đầu của hắn đánh xuống.

Mà ngay lúc Gin vừa nâng cánh tay lên, thì vốn vẫn còn đang quỳ ở dưới đất khóc rống Akaza bổng dưng im lặng lại.

Tầm mắt của hắn bắt đầu trở nên mông lung cùng mơ hồ.

Đột nhiên một thân ảnh thiếu nữ nhỏ bé dần dần xuất hiện tại trước mặt của hắn.

“Hakuji… hãy bình tĩnh lại, đừng lo sợ, chúng ta sẽ ở bên cạnh ngươi…”
“Ngươi là…ai?”
“Chúng ta…là gia đình của ngươi.


“Gia đình? Ta…có gia đình sao?”
“Ngươi có, chúng ta chính là gia đình của ngươi.


“Các ngươi là…”
Trong mắt của Akaza lúc này lại hiện ra thêm hai bóng người đàn ông, ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn bọn hắn một chút rồi bắt đầu nhỏ giọng thì thầm nói tiếp: “…cha…sư phụ!”
Thiếu nữ mỉm cười rồi quỳ xuống vuốt lấy mái tóc của hắn và nói: “Đã nhớ ra sao?”
“Ta đã…nhớ được, ngươi chính là Koyuki…”
“Đúng vậy là ta…”
“Ta…thật xin lỗi…”
“Không sao…hiện tại vẫn chưa muộn đâu Hakuji…”
“Ta muốn được ở cùng ngươi a, Koyuki.


“Được thôi…chúng ta sẽ ở bên nhau…và cùng nhau ngắm pháo hoa…mãi mãi.


Ở trong hiện thực, Akaza giật mình tỉnh lại, hắn nhìn vào nắm đấm đang hướng về đầu của hắn, rồi lại đột nhiên nở nụ cười.

Một nụ người giải thoát.

Phốc!
Đầu của hắn tựa như quả dưa hấu bị đập bể một dạng.

Mà Gin trong khoảnh khắc đập vở đầu của Akaza, thấy được nụ cười này của hắn, thì cũng lâm vào trầm mặc.

“Đã ngươi sắp chết thì ta nói cho ngươi biết cũng không sao, trạng thái này ta gọi nó là…
…Adamas!”
Lời tác giả: đoạn tưởng nhớ quả thật là lười miêu tả, sau đoạn này là cốt truyện sẽ không còn giống trong nguyên tác nữa…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.