Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 121: Mở Ra Màn Che Lại Thấy Thêm Một Tấm Màn Che





Hơn một giờ sau.

Gin tâm thần có chút mệt mỏi từ phòng khách đi ra ngoài.

Hắn sầu não nhớ lại những câu nói của Tamayo.

Cái gì là Kanae nàng còn nhỏ, ngươi không được làm như thế…blah…blah…
Chẳng phải là qua 18 tuổi rồi sao?
Còn nhỏ gì chứ?
Những chuyện này chắc chắn là do Kanae đã nói với Shinobu, sau đó Shinobu mới nói lại cho Tamayo, cô nàng này chính là không giữ mồm giữ miệng.

Cuối cùng hắn lắc lắc đầu không thèm suy nghĩ mấy thứ này nữa, mà hướng thẳng về phòng đi tới.

Lúc này trời cũng đã khuya, trừ bọn hắn bốn người ra, thì có vẻ những người còn lại đã đi ngủ hết rồi…đi.

Suy đoán của hắn còn chưa dứt thì ánh mắt liền bắt gặp được một thân ảnh đứng ở cuối hành lang, khiến hắn có chút im lặng.

‘Sau này hay là đừng suy đoán lung tung nữa.


Nhìn thân ảnh trước mắt hắn liền âm thầm tự nhủ một câu, bởi vì mẹ nó mỗi lần hắn suy đoán thì xác suất sai rất là lớn a.

“Ngươi đứng đây làm gì, Kanao?”
Không sai, người trước mặt của hắn chính là Tsuyuri Kanao, người thừa kế của vị trí Hoa Trụ của Kanae.

Đối với thiếu nữ trước mắt này hắn cũng không quen thuộc, cả hai cũng chưa từng nói chuyện trong thời gian mà hắn ở đây.

Một phần là bởi vì tính cách của nàng, một phần là do thời gian hoạt động của cả hai trái ngược nên cũng không thường xuyên gặp mặt.

“…”
Nghe thấy âm thanh của hắn, Kanao cũng chỉ là nhìn hắn một chút rồi cúi đầu xem như là chào hỏi rồi quay người rời đi.

Gin có chút không nói nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó hắn liền đi tới vị trị của nàng ban nãy rồi nhìn theo ánh mắt của nàng.

“Ồ, hoá ra là lo lắng cho Tanjirou.


Từ góc nhìn này hắn liền có thể quan sát được giường bệnh của Tanjirou, tên nhóc kia hiện tại cả người đều băng bó nằm trên giường bất động đâu.


“Tuổi trẻ thật tốt a.


Hắn lắc lắc đầu cảm thán một câu, sau đó liền đi về phòng.

Vừa bước vào phòng, Gin lập tức ngồi lên giường, tâm thần bắt đầu chìm vào bên trong trái tim của mình.

“Ồ! Đây là…”
Khi thấy được hoàn cảnh trong đó hắn liền không nhịn được mà hô lên một tiếng.

— QUẢNG CÁO —
Bởi vì lúc này hoàn cảnh trong trái tim của hắn đã hoàn toàn thay đổi, vòng xoáy hắn thấy lúc trước không biết đã biến mất từ lúc nào.

Thay vào đó chính là một thứ mà theo quan sát của Gin thì nó có hình dạng giống như một hòn đảo được chống lên bởi một cây cổ thụ màu đen vậy, và tất nhiên thì cái “hòn đảo” này chỉ là những hư ảnh giống hình chiếu mà thôi, nó không có thực thể.

Kích thước của “hòn đảo” cũng không lớn, đường kính chỉ vỏn vẹn 1000m mà thôi, bên trên nó lại được bao bọc lại bởi một tầng thuỵ khí mông lung ngăn cản lại tầm nhìn của hắn.

Đối với chuyện này Gin cũng rất là bất đắc dĩ, vừa nghĩ rằng khi làn sương xám kia tan biến thì mình có thể hiểu hết được bí mật trong trái tim, ai ngờ lại có một tầng thuỵ khí khác che phủ.

Hắn bắt đầu di chuyển tầm nhìn sang gốc “đại thụ” kia.

Mặc dù nói là “đại thụ”, nhưng đó cũng chỉ là cách mà hắn hình dung mà thôi, thực chất nó lại giống với một vòi rồng được tạo thành vô số hắc khí hơn là một gốc cây.

Chăm chú cảm nhận một lát, hắn phát hiện, những thứ hắc khí này không phải cái gì khác mà chính là hắc khí mà hắn thường sử dụng khi kết hợp với hơi thở kia.

“Hoá ra nguồn gốc của nó chính là ở đây sao?”
Đúng như dự đoán ban đầu của hắn, những thứ bất thường đều sẽ xuất phát từ thứ bất thường a.

Dần dần tầm mắt của hắn từ từ di chuyển xuống phần dưới cùng của “đại thụ” kia, nơi đó bây giờ đang có một cái tựa như là hố đen một dạng chậm chạp xoay chuyển.

Hắn suy nghĩ một chút rồi tâm thần khẽ động, bắt đầu quá trình phân giải một nửa còn lại của Akaza, sau đó hắn liền thấy được từ trong lỗ đen kia có những tia khí lưu truyền ra.

Những tia khí lưu này chia làm 2 phần, phần chiếm số lượng lớn nhất chậm rãi trôi dạt theo chiều xoáy của các hắc khí mà càng ngày càng tiếp cận đáy của “hòn đảo”, cuối cùng những tia khí lưu này rất dễ dàng liền thâm nhập vào bên trên, làm cho những thuỵ khí đang bao bọc kia hơi khẽ rung động một chút.

Còn lại phần nhỏ nhất kia lại tiết ra bên ngoài rồi xâm nhập vào trong các tế bào của hắn.

“Thì ra đây chính là phương thức hoạt động của nó, chỉ là rốt cuộc cái hòn đảo kia là gì mà lại nuốt hết hơn chín phần năng lượng của ta a.



Mặc dù ở hiện tại, có cho hắn thêm nhiều năng lượng nữa thì cũng sẽ không có tăng lên cái gì, thế nhưng phân chia kiểu này cũng quá là bất công đi.

Thế là hắn lại quan sát thêm một lát nữa, với mong muốn nhìn ra được những điều gì khác từ “hòn đảo” kia, nhưng là cuối cũng vẫn không có thu hoạch được gì.

Những thuỵ khí kia mặc dù không có dày đặc nhưng dù hắn tập trung như thế nào cũng không thể quan sát được nội bộ ở bên trong.

Gin bất đắc dĩ đành thu lại tâm thần lui ra ngoài, nói thế nào thì việc quan sát hoàn cảnh trong trái tim của hắn cũng tiêu hao tinh thần lực đấy, mà lại cũng không phải là số nhỏ, nó tương đương với việc hắn đang sử dụng [Hư Giới] vậy.

“Vẫn là có quá nhiều bí ẩn a, xem ra ngoại trừ thời gian rèn giũa [Adamas] thì cũng phải bỏ chút thời gian nghiên cứu những thứ này.


Dù có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng không thất vọng, biết được một chút còn đỡ hơn là không biết gì, chuyện này sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ moi móc hết toàn bộ bí ẩn của nó mà thôi.

Cạch!
Lúc này cửa phòng của hắn liền bị người đẩy ra.

Tamayo từ bên ngoài bước vào nhìn hắn hỏi: “Ngươi thế nào?”
“Ta không sao, mà ngươi vậy mà cùng các nàng làm thân tới mức này rồi sao?”
Hắn nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đi tới kia một cái rồi cười nói.

“Mới một ngày mà thôi, chúng ta cũng không thể gọi là thân thiết.

Mà lại ta là cùng các nàng nói về công việc, chứ không phải tám chuyện a.

” — QUẢNG CÁO —
“Ồ, vậy các ngươi tính toán như thế nào? Mà lại Yushiro tên kia đi đâu rồi?”
Gin lúc này mới để ý tới, từ khi trở về đến bây giờ hắn vậy mà không thấy cái tên kia đâu.

“Yushiro đi cùng với người bên Quân Đoàn Diệt Quỷ để chuẩn bị cho phòng thí nghiệm rồi, sắp tới ta cùng Shinobu sẽ chuyển sang nơi đó ở.


Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói.

“Hả, tại sao phải dời đi nơi khác? Nơi này không được sao?”
“Nơi này dù sao cũng là nơi trị thương cho các kiếm sĩ diệt quỷ, lại có rất nhiều trẻ con nên không phải là nơi thích hợp để nghiên cứu những thứ kia.


Thêm một nguyên nhân nữa là tình trạng của người đàn ông kia hiện tại cũng không tốt lắm, nếu để hắn ở đây thì sẽ hù doạ đến những cô bé.


Khi nói tới người đàn ông bị hoá quỷ kia thì nàng cũng có chút phiền não, lần trước trong khi thực hiện giai đoạn 2 thì cơ thể hắn suýt chút nữa liền nổ.

May mắn là có số máu của Nezuko mà Gin gửi về nên mới có thể bảo toàn cho hắn một mạng.

“Nói thế nào?”
Nghe tới chuyện của người đàn ông kia thì hắn cũng có chút hiếu kì.

“Với tình hình hiện tại thì kế hoạch biến hắn thành một Yushiro thứ hai là đã đổ bể, nên sắp tới ta phải cải tạo hắn thành một dạng giống như bản thân thì mới có thể duy trì sự sống được.


Nàng thở dài một hơi rồi nói.

Cuối cùng vẫn là thất bại, quả nhiên kì tích là rất khó để có thể lập lại a.

Nhìn vẻ mặt có chút chán nản của nàng, hắn vội vàng khuyên một câu: “Được rồi, ngươi đã làm hết sức mình rồi, đừng có rầu rĩ như vậy.

Chờ làm ra thuốc biến quỷ thành người là có thể giải quyết được mà.


“Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.


Mà Tamayo cũng nhẹ gật đầu nói.

Lúc này hắn đột nhiên đối với nàng nháy mắt mấy cái rồi hỏi: “Giờ chúng ta làm gì?”
Nàng lúc này bổng nhiên có chút không hiểu thấu hỏi ngược lại: “Làm gì?”
Hắn có chút thâm ý, kề sát bên tai nàng rồi nói nhỏ: “ Làm cái kia cái kia.


Tới lúc này nàng mới hiểu ra được ý tứ của hắn, khuôn mặt nhịn không được mà đỏ lên nhỏ giọng đáp: “Không được đâu, nơi này có rất nhiều người, mà đã phần lại là trẻ nhỏ.


“Ngươi nhỏ giọng lại một chút là được mà.


“Thôi…hay là để lần khác đi, ta nhỏ giọng không được a…Ách! Đừng, những người khác sẽ nghe thấy mất.


Tamayo lập tức bị đẩy nhào về phía trước, hai chống xuống giường, khuôn mặt đỏ bừng khẽ hô lên một tiếng.

Còn chưa kịp phản kháng thì nàng cảm thấy y phục của mình đã bị vén lên.


Sau đó chỉ thấy nàng tựa như bị vật gì húc trúng một dạng cả người nhích nhẹ tới đằng trước một cái.

— QUẢNG CÁO —
“Ưm~”
Bắt đầu cảm nhận được cơ thể bị tác động, nàng không thể không nằm sát xuống giường, vội vàng dùng hai tay che lại miệng mình.

Chỉ là mặc dù miệng đã bị che kín lại, nhưng nó cũng không thể hoàn toàn kín tiếng được đâu.

Những âm thanh ngâm nga cùng tiếng thở dốc vẫn liên tục nhè nhẹ vàng lên trong phòng.


Pháo đài vô cực.

Trong một căn phòng truyền thống Nhật Bản.

“Ngươi…đã kiểm tra kĩ lưỡng sao? Chắc chắn là hắn chứ?”
Muzan đang đứng trước một bàn thí nghiệm thao tác lấy, khi nghe những báo cáo của Uzume thì động tác của hắn cũng dừng lại, trầm giọng hỏi.

“Ta sẽ không lầm!”
Uzume dùng ngữ khí khẳng định nói.

Nghe được câu trả lời của nàng, Muzan cũng là trầm mặc cúi đầu xuống, mái tóc xoăn đen che lại mặt mũi của hắn khiến cho người khác không thấy được sắc mặt của hắn bây giờ.

Những mảnh ghép trong ký ức của hắn dần dần kết nối lại, từ lần gặp ở hai năm trước, đến sự xuất hiện của tên kia ở chỗ của Akaza.

Mà Akaza thì chết nhưng những tên của sát quỷ đội vẫn còn sống.

“Hou~ như vậy là…hắn…Tamayo…nhà Ubuyashiki…đã liên hợp cùng nhau a.


Từng cái tên bắt đầu được hắn nói ra miệng, lúc này chỉ cả người của hắn đang run lên, một tay chống xuống bàn, một tay che lại khuôn mặt của mình.

“Vậy là…tất cả con cá đã hội tụ về một ao…ha ha ha…Cũng tốt! Thuận tiện để ta một lưới bắt hết a…ha ha ha…”
Càng nói càng run rẩy, sau cùng hắn không nhịn được nữa liền ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to, rồi gằn giọng nói.

“Khặc…khặc…tốt…tốt…tốt lắm!!”
Hắn vẫn tiếp tục duy trì cười lớn như vậy, tựa như là đang có chuyện gì rất vui vẻ một dạng, sau đó lại liên tục nói ra ba chữ tốt, chỉ là khi nói đến chữ cuối cùng thì cả người hắn liền phát ra một loại khí tức cực kì đáng sợ, cánh tay hắn phất lên một cái, ngay lập tức cái bàn ở trước mặt lập tức bị đập nát thành từng mảnh nhỏ.

Rất nhiều chất hoá học cùng thuỷ tinh vương vãi đầy ra đất, mà những chất hóa học kia khi tiếp xúc nhau liền phát ra những âm thanh “xì xì” vang vọng.

Mà Uzume thì chỉ là đứng ở xa xa im lặng nhắm lại hai mắt, không có nhìn lấy bộ dạng đang phát điên của hắn.

Sau một hồi, khi không nghe thấy động tĩnh nữa thì nàng mới mở mắt ra dò hỏi: “Tiếp đến ngài sẽ làm gì?”
Lúc này Muzan có vẻ như đã lấy lại được một chút bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn quang mang rồi nói ra một chữ: “Chờ!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.