Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 163: Ta Chính Là Muốn Ăn…





Ba ngày trôi qua.
Lúc này, ngay tại bên ngoài sân rộng.
“Các ngươi ra đây đi Ruri, Tamayo.”
Gin đứng dưới trời nắng ở giữa sân, hướng mắt nhìn về mấy bóng người đang đứng ở trong nhà nhìn ra hắn.
Đó chính là Ruri, Tamayo hai người cùng với Shinobu bốn người.
Trải qua thêm 3 ngày, hắn cuối cùng cũng hoàn tất quá trình chuyển hoá, ngay tại tối hôm qua hắn đã thay đổi các tế bào cũ ở trong máu của Ruri và Tamayo bằng các tế bào hoàn chỉnh của mình.
Hiện tại hắn chính là đang chờ đợi hai nàng bước ra những bước chân đầu tiên dưới ánh sáng mặt trời sau hàng trăm năm phải sống trốn chui trốn nhủi trong bóng tối.
Còn về phía Ruri cùng Tamayo lúc này thì vẫn đang có chút do dự, dù sao nỗi sợ hãi mặt trời đã đeo bám các nàng mấy thế kỉ rồi, đã đơn thuần trở thành bản năng của cơ thể.
Các nàng không giống như Gin vậy là người xuyên việt và có tầm nhìn cao rộng, chuyện đi lại dưới ánh mặt trời trong thân xác của loài quỷ thế này, thì ngay cả nằm mơ các nàng cũng chưa từng nghĩ tới đâu.

“Được rồi…”
Lại trải qua thêm vài phút, Ruri cũng không do dự nữa mà bắt đầu mở ra bước chân đi tới, dưới sự kinh ngạc cùng lo âu của những người khác, nàng vậy mà đi thẳng một mạch đến trước mặt Gin rồi ôm chầm lấy hắn.
Hoàn toàn không có một chút hiện tượng đốt cháy nào xảy ra giống như Gin cùng Nezuko lúc trước.
Bởi vì các nàng lúc này đã là hoàn hảo, không cần thiết phải trải qua quá trình thích nghi đó nữa.
“Thật ấm áp, cả ngươi và ánh sáng mặt trời.

Mặc dù mặt trời chính là kẻ thù của chúng ta, nhưng điều kì lạ là ta vẫn ưa thích nó.”
Ruri buông ra hắn, nhẹ nhàng nâng hai tay lên bắt đầu tận hưởng những tia ánh sáng rơi vào trên người mình, chăm chú cảm nhận hương vị buổi sáng từ chúng, một cảm giác ấm áp cùng yên bình mà chỉ có buổi ban mai mới có thể khiến cho con người ta cảm nhận được.
Tiếp đó, là đến phần của Tamayo bước ra, nàng cũng giống như Ruri vậy, tranh thủ tận hưởng không thôi.
Nếu có thể, nàng tình nguyện phơi nắng cả ngày a.
Shinobu ba người (trừ Musaki) đứng ở trong nhà nhìn thấy 3 người bọn hắn đang chơi đùa thì đều hâm mộ không thôi.
Từng người đều mang lấy ánh mắt ao ước nhìn khung cảnh phía trước.
Mãi đến một lúc lâu sau, Gin mới hướng vào trong nhà đi tới, để cho hai vị nữ nhân “trăm tuổi” tiếp tục tự do chơi đùa.
Vừa bước đến cửa, hắn liền phát giác ra được 3 cặp mắt ước ao đang nhìn chằm chằm về phía mình liền có chút không nói.
Nguyên nhân để những thiếu nữ này vẫn còn ở đây cùng với bọn hắn mà không chịu về nhà, hắn sẽ không hiểu sao?
Chỉ là hắn vẫn còn đang cùng với Ruri tiến hành hâm nóng tình cảm, và giải quyết khuất mắt trong lòng của nàng nên mới tạm thời không để ý đến các nàng mà thôi, nói cho cùng thì hắn cũng không phải là sinh vật vô cảm, trái lại hắn đối với những người đã cùng mình trải qua hoạn nạn lại càng thêm có cảm tình, nhất là các thiếu nữ này lại sống cùng hắn dưới một mái nhà nữa.
Dù sao thì giữa giống đực và cái sẽ luôn có một lực lượng gì đó hút lấy nhau, khi chung sống gần nhau lâu quá thì sẽ phát sinh ra một chút tia lửa là chuyện bình thường.
Thế nhưng hắn sẽ không vì những chuyện này mà mất đi lý trí của mình đâu, chuyện quan trọng, đúng sai hay phải trái hắn vẫn là phân biệt được.

Vả lại…
Hắn mới không muốn cái mác ngựa giống gán lên trên đầu mình đâu.
Bởi vì hắn không phải ngựa a.
Có gì thì xin hãy nói hắn là quỷ giống, đừng nói hắn ngựa giống, hắn tuyệt đối không thích.
Mà…dù là ai đi nữa, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, có sinh lý bình thường thì khi rơi vào tình cảnh này thì vẫn sẽ như hắn mà thôi.
Cái gì mà đã sống hơn 900 năm, tính ra ý thức của hắn còn chưa tới 40 tuổi, ký ức trong 900 năm kia của hắn chỉ là tựa như một bộ phim điện ảnh nhàm chán được tua nhanh mà thôi.

Ngươi dám chắc khi ngươi nằm trong trường hợp của ta ngươi có thể kiềm chế đến bây giờ sao?
“Các ngươi dự tính được nơi chúng ta sẽ đi sao?”
Gin nhìn lấy các nàng một chút rồi dò hỏi.
Đây đương nhiên là chuyện hắn đã từng hứa dẫn các nàng đi chơi một buổi rồi, từ khi đánh Muzan xong thì hắn cũng cho các nàng tự quyết tất cả.
“Nha, 3 ngày sau ở Tokyo sẽ tổ chức lễ hội pháo hoa, cả bảy người chúng ta cùng qua đó để ngắm pháo hoa a.”
Shinobu thu hồi ánh mắt hâm mộ kia, rồi nhẹ giọng đáp.
Chuyện đi ngắm pháo hoa các nàng đương nhiên cũng không muốn hắn sẽ cảm thấy khó xử phải lựa chọn ai là người đi ngắm cùng.
Mà dù có lựa chọn thì các nàng chắc chắn sẽ bị hắn không thương tiếc gạt qua một bên, nên cuối cùng đi cùng nhau là biện pháp tốt nhất.
Nhưng đó chỉ là khi đi ngắm pháo hoa mà thôi, còn về buổi tiệc ăn cùng các nàng thì hắn phải thực hiện riêng.
Về phần buổi tiệc đó ăn thứ gì thì vẫn còn là một ẩn số, chỉ có các nàng mới biết được mà thôi.
“Lễ hội pháo hoa? À…bất tri bất giác đã đến cuối tháng 7 rồi a, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Đối với lễ hội pháo hoa, Gin cũng không có xa lạ gì, bởi vì hắn cũng từng cùng Tamayo đi xem qua một lần vào năm ngoái rồi đâu.
Cảm khái một câu, sau đó Gin liền hỏi thăm tình trạng của các nàng: “Mặc dù hiện tại có chút trễ nhưng thương thế của các ngươi thế nào rồi? Đã khỏi hẳn sao?”
“Ngươi yên tâm, chúng ta thương thế cũng không nặng, nên bây giờ đã khỏi hẳn.”
Thấy hắn đột nhiên quan tâm, Kanae, Shinobu, Mitsuri ba người liền thầm vui trong bụng, sau đó Kanae liền mở lời nói.
“Vậy sao? Đã các ngươi đều khoẻ thì một lát nữa tất cả chúng ta cùng đi qua thị trấn bên kia mua thức ăn đi.

Tối nay chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn a.”
Hắn dùng [Thế Giới Giác Ngộ] quan sát các nàng một chút, khi thấy thân thể các nàng không có ám thương gì để lại thì liền yên tâm mà nói sang chuyện khác.
“Tiệc? Tối nay sẽ có tiệc sao, đại thúc?”
Mitsuri nghe thấy từ “tiệc” thì hai mắt liền sáng lên, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Dù sao cũng đã được 1 tuần nàng không được ăn tiệc rồi a.
Ừm, mới chỉ một tuần mà thôi.
“Đúng vậy, tối nay sẽ tổ chức tiệc, ngươi sẽ được ăn no.”
Nhìn vẻ mặt tham ăn của Mitsuri, hắn có chút buồn cười gật đầu một cái.
“Yay…yêu chết ngươi rồi, đại thúc!”
Nghe được câu khẳng định của hắn, Mitsuri không nhịn được mà nhào tới dang ra vòng tay ôm lấy eo hắn, khuôn mặt thì liên tục đối với bụng hắn quẹt qua quẹt lại.
Shinobu: Σ(O_O)!?
Kanae: (o_O)!
“Người này…quá cơ hội! Đáng ghét!! Không được, lại có chút tiểu ghen tỵ!”
Đây chính là câu nói trong lòng của hai người hiện tại.
Nếu thật sự có thể ban cho người khác biệt danh thì hai nàng liền sẽ cho Mitsuri một cái gọi là Mitsuri Cơ Hội!
Giả bộ bất ngờ đồ, giả bộ kinh ngạc đồ…
Cuối cùng chả phải cũng lao tới lợi dụng ôm lấy hắn a, lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy.
Thật sự là quá ghê tởm…

“Rồi, rồi, đừng lắc nữa.

Tối nay ngươi muốn ăn gì thì cứ nói chúng ta sẽ mua nhiều hơn.

Những người khác cũng vậy ăn gì cứ nói.”
Gin khe khẽ vuốt lấy mái tóc hồng của nàng, mỉm cười nói.
“Ta muốn ăn thịt nướng!!”
Hắn vừa dứt lời, còn không đợi Mitsuri nói gì thì Musaki liền mở miệng hô lên, cô nàng này chính là có một niềm đam mê thịt nướng mãnh liệt đâu.
“Được! Còn Shinobu cùng Kanae thì thế nào?”
“Cái này ta còn chưa nghĩ ra được, chờ lát nữa đi mua thức ăn rồi lại nghĩ.”
“Ara ara, ta thì thoải mái, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi.”
“Quả nhiên ngươi vẫn là trưởng thành nhất a, Kanae.”

Thời gian lại trôi qua đến buổi chiều.
Đám người cuối cùng cũng đi mua thức ăn trở về.
Đồ mua không nhiều, chỉ đủ một chiếc xe bò mà thôi.
Mà Quỷ Vương đại nhân vốn chính là phải vào vai con bò đó, nhưng với tài trí hơn người của mình, hắn liền mở miệng xin tiền Tamayo phu nhân để mua hai con ngựa kéo xe.
Ngươi không nghe lầm đâu.
Đúng vậy, là đi xin tiền vợ.
Đường đường là Quỷ Vương nhưng hắn lại không có một xu dính túi, tất cả những khoảng phí đều phải để cho các đại phú bà chi trả.
Mồm thì luôn đối với người khác nói “thích gì cứ mua” nhưng thật ra toàn dùng tiền vợ.
Không có thu nhập là khổ thế đấy.

Nhưng mà cái này làm sao có thể trách được hắn đâu?
Bởi vì trước giờ hắn chỉ toàn quỵt tiền a, cần dùng tiền đâu mà phải đi bỏ thời gian quý báu ra để kiếm tiền.
Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện này quả thật là nhục nhã, đây vĩnh viễn sẽ là vết nhơ trong cuộc đời nghèo kiết xác của hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã nghèo rồi mà còn sợ vết nhơ gì nữa?
Cho nên tân đại Quỷ Vương đối với chuyện này rất là thoải mái, thậm chí còn hừng hực khí thế mua đồ cho chính bản thân mình đâu.
Không một chút gánh nặng hay tôn nghiêm, thành công biến thành một cái tiểu bạch kiểm.
“Được rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi chút đi, chờ ta vận chuyện đồ vào bếp rồi lại tiến hành xử lý.”
Gin nhìn lấy ngoài trừ Ruri cùng Tamayo ra thì những người còn lại đều đã mồ hôi ướt áo liền mở miệng đối với các nàng nói một câu, sau đó lại là như một người bình thường một dạng vác lấy từng thùng hàng vào trong nhà bếp.
Đã từng hắn, chính là muốn có một cuộc sống yên bình như thế này a.
Nhân lúc mọi thứ vẫn đang rất tốt, hắn lại không muốn thể hiện ra yếu tố siêu phàm gì vào trong này cả.

Một lát sau, hắn cuối cùng cũng mang hết đống đồ vào trong bếp, nhìn lấy đồ đạc chất cao quá đầu hắn liền có chút lắc đầu than thở: “Chậc, đồ thật là nhiều, quả nhiên nữ nhân chính là những con quái vật mua sắm a, đằng này lại có tận sáu con.”
“Ồ, vậy trong chúng ta ai sẽ là đệ nhất quái vật mua sắm đâu?”
Đột nhiên ở phía sau hắn bổng dưng vang lên một giọng nói tràn đầy hiếu kì.
“Ngạch, ngươi không ở cùng những người khác sao?”
Gin nghe thấy có người ở sau lưng liền vội vàng quay lại, sau khi thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng ở ngay cửa kia, thì hắn rất bình tĩnh mở miệng hỏi ngược lại.
Hoàn toàn không có ý tứ trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta là xuống đây để chuẩn bị dụng cụ.”
Shinobu mỉm cười một cái rồi bước chân tiến vào, cũng không có để ý việc hắn không trả lời mình, dù sao câu hỏi kia chỉ là một câu hỏi không có mục đích mà thôi.
“Mà…ngươi nói ta thích ăn gì thì ngươi cũng cho ta đúng không?”
Lúc này, khi nàng đi tới trước mặt hắn thì bổng nhiên ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi hỏi.
“Hửm? Ngươi lúc nãy vẫn chưa mua sao?”
Nhìn xuống thiếu nữ cao còn chưa tới ngực của hắn ở bên dưới, hắn có chút nghi hoặc dò hỏi.
“Vẫn chưa, ngươi không cho thì sao ta ăn được a.”
“Hả? Là thứ gì?”
Nghe nàng cứ úp mở như vậy, hắn liền bắt đầu cảm thấy hiếu kì rồi.
“Muốn biết sao? Vậy ngươi đợi ta một chút a…”
Shinobu mỉm cười một cái, sau đó liền quay người mang tới một cái ghế đặt ở trước mặt hắn, mà chính mình thì đứng lên ghế đo để cả hai được ngang tầm mắt với nhau.
“Giờ thì sao đây nhỉ…”
Đứng trên ghế nhìn thẳng vào khuôn mặt đối diện, nàng có chút trầm ngâm, rồi lại đột nhiên đưa miệng kề sát bên tai hắn rồi thấp giọng nói: “Ngươi cho phép ta ăn ngươi sao?”
“?”
Cảm thấy hương khí nhè nhẹ thở vào lỗ tai của mình, Gin quả thật có chút kinh ngạc rồi, hắn không ngờ cô nàng này lại bạo gan như vậy đâu.
Mặc dù biết nàng có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng hắn là không nghĩ tới hôm nay nàng vậy mà lại chủ động như vậy.
“Ngươi nuốt trôi sao?”
Thu lại sự kinh ngạc của bản thân, nhìn lấy thiếu nữ đã mặt đỏ tới mang tai ở trước mắt, hắn liền bật cười một cái rồi hỏi.
“Không trôi…nhưng ta sẽ cố, chỉ cần đừng thô bạo khiến ta bị ngất là được.”
Shinobu lúc này quả thật là xấu hổ thấu, nàng không ngờ có một ngày nàng phải làm ra chuyện chủ động hiến thân như thế này a.
Mà Gin khi nghe thấy câu nói này của nàng, thì sắc mặt của hắn ngày càng quái dị rồi, cảm giác như chính mình nhặt phải một cái mèo hoang vậy.
Làm gì ta cũng được, nhưng đừng để ta đói, đại loại vậy.
Cảm giác là lạ, nhưng cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Cái tính cách thất thường này, luôn là điểm nhấn cho con người của thiếu nữ Trùng Trụ trước mắt a.
“Vậy ngươi muốn ăn như thế nào? Ăn từ từ hay là ăn một lượt một?”
Hắn càng lúc càng cảm thấy thú vị rồi.
Ồ!?
Hắn thấy cái gì kia!?
Đó chính là hậu cung!!
Đây chẳng phải là ước mơ của bao thế hệ thanh thiếu niên tiền phong sao?
Hắn lúc này đang tiến tới mở ra một cánh cửa ước mơ này a.
Khục…khục…
Kiềm chế…phải kiềm chế lại.
Lộ liễu quá là không tốt, phải giữ bình tĩnh.
Nam mô a di đà phật…

Ta là Quỷ Vương, hôm nay xin lạy chín phương trời mười phương phật, chân thành nguyện ý xuất giá đi tu, xin tạm gác lại đồ đao lập địa thành Hoan Hỉ Phật.
Sử dụng Hoan Hỉ Kinh để phổ độ cho các thiếu nữ trên thế gian.
“Ta…hiện tại chúng ta còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc, nên…chỉ ăn điểm tâm thôi.”
Nói xong thiếu nữ liền hướng về phướng hắn hôn tới, chỉ chạm nhẹ một cái rồi ngay lập tức tách rời, sau đó nhanh chóng quay lưng bỏ chạy ra ngoài.
“Cô nàng này sẽ không phải dồn hết tất cả dũng khí để tới đây nói với ta những lời này chứ? Hôn một cái liền mất hết dũng khí rồi quay người chạy trối chết a.”
Hắn nói không sai.
Shinobu lúc này chính là đang ngồi xổm tại một góc che mặt xấu hổ không thôi đâu: “Thật là xấu hổ…nụ hôn đầu cứ thế nhạt nhẽo bị mất đi, phải chi ta có dũng khí trụ lâu hơn một chút nữa là tốt rồi.”
Quả nhiên lý thuyết và thực hành là khác nhau một trời một vực đâu.
Cái gì mà từng bước rồi lại từng bước công lược, khi lâm trận nàng liền quên sạch sành sanh.
Đã thế còn “chỉ cần đừng thô bạo khiến ta bị ngất là được” là cái gì quỷ.
Chính mình tại sao lại phát ngôn ra những thứ lẳng lơ như vậy a.
Shinobu nội tâm lúc này thật sự là bủn rủn không thôi, chỉ biết ngồi một chỗ cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.

Tại một vùng núi nào đó ở phía bắc.
Nơi này là một ngôi đền cổ kính hay không muốn nói nó là quá cũ kĩ, mọi thứ hầu như chỉ có thể dùng mục nát để hình dung.
“Ngài đã tỉnh…”
Lúc này ở bên trong ngôi đền, bổng dưng có một giọng nói già nua vang lên, mặc dù già nua nhưng cũng có thể nghe ra được chủ nhân của giọng nói này là mang giới tính nữ.
“Đã trôi qua bao lâu?”
Đáp lời giọng nói kia chính là một âm thanh nam tính vang vọng.
“Đã trôi qua 200 năm kể từ lúc ngài bắt đầu ngủ say…”
“200 năm sao? Như vậy chuyện bên ngoài thế nào rồi?”
“Bảy ngày trước, phe người đã dành chiến thắng, nhưng có vẻ như loài quỷ vẫn chưa diệt tuyệt.

Và con quỷ đã tấn công ngài vào 200 năm trước vẫn còn sống.”
“Vậy sao? Mọi chuyện có vẻ như xảy ra một số thay đổi, loài quỷ đáng ra chỉ còn lại một con quỷ dị biệt mới đúng.”
“Sức mạnh của ngài…”
“Đã không còn được bao nhiêu, chỉ có thể duy trì được hơn 1 tháng nữa mà thôi.”
“Như vậy ngài dự tính làm gì tiếp theo.”
“Chúng ta đi tìm ả nữ quỷ đó đi, nàng chính là một đầu mối để ta có thể hoàn thành được mục tiêu của mình.”
“Còn về lời hứa của ngài…”
“Đừng đòi hỏi, nếu không có ta thì tại 800 nắm trước ngươi đã chết già.

Cho nên…hãy biết thân biết phận của mình đi.”
“…”
Lão nhân ngay tức khắc liền trầm mặc không nói.
Cả căn phòng cũ nát cũng lâm vào yên lặng.
“Chuẩn bị đi…chúng ta sẽ tiến về Tokyo, nơi đó có vẻ như vẫn còn có một vài ngôi đền của ta, nó có thể khiến ta tồn tại lâu hơn một chút.”
Sau khi im lặng hồi lâu, âm thanh nam tính lại lần nữa vang lên.
“Vâng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.