Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 177: 177: Thần Bí Ánh Mắt





“Chậc chậc, cháu gái thầm thương trộm nhớ mấy trăm năm, bản thân gia gia lại đi dụ dỗ thêm 6 người khác.

Quả nhiên là nghiệp chướng nặng nề mà.”
Tsukuyomi nhìn lấy năm nữ tử trước mắt, nhịn không được mà tặc lưỡi cảm thán.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ là đang thầm chế giễu cái ý thức vẫn luôn nhìn thấy hết tất cả sự việc đang xảy ra mà thôi.
“Các ngươi là ai? Có thể thả hai người bọn hắn ra sao, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Tamayo sắc mặt khó coi nhìn bộ dạng thê thảm của Gin nói.
Nàng có thể trốn tránh Muzan mấy trăm năm, đầu não cùng ánh mắt đương nhiên phải có, nàng cũng biết Gin cùng Ruri mạnh như thế nào, nên khi thấy thảm trạng của bọn hắn thì nàng liền không dám manh động, trước nên tìm hiểu ngọn ngành của sự việc đã.
“Ồ, nữ quỷ này thông minh ghê, ta cứ nghĩ ngoài tên kia thì quỷ thường sẽ không có đầu óc ỷ lại sức hồi phục mà lao lên đâu.”
Tsukuyomi vừa nghe xong liền kinh ngạc quay xuống nhìn Susanoo nói một câu, tựa như vừa phát hiện ra tân đại lục vậy.
Chỉ là sau đó nàng bỗng nhiên ngẩng đầu cười một tiếng: “Chỉ là tuy ngươi thông minh, nhưng trong người hợp này cũng chỉ tính là khôn vặt mà thôi, cố gắng lắp liếm để mọi chuyện dễ dàng hơn một chút.

Ngươi cảm thấy, giữa hai bên chúng ta có đang đứng trên cùng một cán cân để thương lượng sao? Đáng yêu nữ quỷ nhóm?”
Ở bên dưới, Shinobu nghe xong liền tức, không khỏi lầu bầu nói: “Người này thật đáng ghét, lời lẽ phun ra không hợp với gương mặt chút nào.”
Mitsuri gật gật đầu: “Đồng ý.”
Musaki một mặt lạnh lùng nắm chặt thái đao im lặng không nói.
Về phần Kanae thì chỉ cười trừ một tiếng rồi thông qua năng lực trao đổi qua ý nghĩ của loài quỷ hỏi Tamayo: “Chúng ta làm sao đây, Tamayo tỷ? Có thể chế ngự Gin cùng Ruri tỷ, chúng ta giống như đánh không lại bọn họ đâu.”
Chuyện chênh lệch thực lực thật ra cả năm người các nàng đều đã nhận ra, dù cho đã hoá quỷ khiến bản thân mạnh hơn một đoạn, nhưng đem so với Ruri thì vẫn còn kém rất nhiều, chứ đừng nói là Gin.
“Nếu bọn họ không chịu nói chuyện, vậy thì chúng ta chỉ có liều một lần.

Cũng không thể trơ mắt đứng nhìn như vậy được.”
Tamayo trong ống tay áo đã chuẩn bị sẵn sàng thi triển Huyết Quỷ Thuật từ trước, khi nghe Kanae hỏi thì cũng bất đắc dĩ đáp lại.
Đương nhiên câu đáp lời này của nàng cũng được truyền cho những người khác rồi.
Thế là cả năm người liền hơi trầm mặc, không khí xung quanh khẽ ngưng đọng, khiến cho Tsukuyomi chú ý: “Hou~ tính đánh nhau sao?”

Tamayo thở ra một hơi rồi hỏi: “Chúng ta thật sự không có khoảng trống để thương lượng sao?”
“Ngươi nghĩ đi”
Không cần nói là Tsukuyomi, bất cứ người nào trong tình thế áp đảo về mọi mặt như thế này đương nhiên sẽ không đưa ra thoả hiệp với đối phương a.
Đúng lúc này, khi nàng vừa dứt lời, thì bỗng dưng có một hương thơm kì lạ bay vào trong lỗ mũi, làm cho tầm mắt của nàng hơi hoa một chút, nhưng rất nhanh thì đã tỉnh táo trở lại: “Thú vị…vậy mà vừa tác động đến tinh thần, vừa tác động đến tế bào não.”
“Chỉ đáng tiếc các ngươi chọn nhầm đối thủ rồi, hiện tại ta không có tâm trạng đùa giỡn.”
Tsukuyomi khẽ lắc đầu, nhìn bốn bóng người đang hướng nàng bay tới kia một chút, rồi nhẹ nâng lên tay ngọc nhắm về phía trước đánh ra một chưởng.
Phạm vi trăm mét xung quanh, nguyệt quang hội tụ thành 5 cái lồng sáng hình lập phương, bao bọc lại Tamayo đám người, bay lơ lửng ở trên không.
Hiện tại là đêm trăng tròn, Tsukuyomi dưới ánh trăng này có thể nói là không người có thể địch.

— QUẢNG CÁO —
Cho nên năm người Tamayo khi đối mặt với nàng mà nói, là không có chút cơ hội phản kháng nào cả, đây là tuyệt đối sức mạnh áp đảo.
“Ngươi xong chưa?”
“Sắp rồi”
Susanoo nghe thấy tiếng gọi, liền mở ra hai mắt, tròng mắt của hắn lúc này đang nhàn nhạt phát ra ánh sáng màu lam nhìn chằm chằm vào mi tâm của Gin.
Từng đạo hình ảnh liên tục tua nhanh ngược về quá khứ hiện ra ở trong mắt hắn.

Trong một không gian mịt mù thuỵ khí.
Một bóng người như ẩn như hiện toạ lạc cách mặt đất 3m trên không đột nhiên mở ra hai mắt.
Đôi mắt vàng nhạt tựa như đang có vô số kim quang hội tụ lại một dạng chói mắt.
“Hai cái này hàng vậy mà mò tới tận đây để tìm ngươi, ngươi thật có phúc đâu Amaterasu.”
Bóng người bàn tay khẽ nâng lên nhìn xuống quả cầu sáng màu vàng trong lòng bàn tay rồi nhàn nhạt dùng ngữ khí có chút thâm ý nói.
Lúc này, trong quả cầu kia cũng phát ra một âm thanh nữ tính đáp trả: “Chúng ta không thù không oán, ngươi người này làm sao lại muốn hãm hại ta? Ta tựa hồ không có trêu chọc gì ngươi đi.”
“Ta cùng ngươi đúng là không thể nói là có thù được.

Ngươi nhớ cửu vĩ hồ mà ngươi chộp tới tại 900 năm trước chứ? Nàng cùng ta từng có một chút quan hệ, dù hiện tại đã không còn như trước, nhưng đôi lúc ta lại muốn thay nàng trút một cỗ khí.”

“Là đầu hồ ly đó sao? Rõ ràng nàng chính là một hoá thân của ta, đồ của ta ta thu về còn phải xin phép ngươi sao? Vả lại nếu nàng có quan hệ với ngươi thì ta hẳn phải biết mới đúng, ngươi xem ta là cái dễ lừa gạt sao?”
Amaterasu âm thanh có chút oán khí từ quả cầu vàng phát ra.
“Chưa hết, chuyện ta giao cho ngươi, ngươi vậy mà lại chui lỗ trống không làm.

Hẳn là nhờ món thần khí gọi Yasakani no Magatama kia đã bảo hộ một phần thần hồn của ngươi a.

Chuyện này ta quả thật là có chút sơ sót, không ngờ viên ngọc đó lại được đệ đệ của ngươi tặng ngay sau đó.

Cũng may là ta vẫn lưu lại đạo ý chí này, nếu không thì thật bị các ngươi phá tan đâu?”
Ban đầu hắn dự tính sau khi giết chết Muzan thì sẽ trực tiếp dùng tới Amaterasu để “giết” Gin, làm cho mọi thứ trùng khớp với đầu vận mệnh bên kia nhất có thể để hắn tiện bề kiểm soát.

Vì chỉ có như vậy hắn mới có thể đi trên lộ tuyến cũ, trợ giúp chính mình lấy được tối đa hoá lợi ích, mạnh lên thật nhanh để ứng phó với kẻ địch trong tương lai.
Về phần đạo ý chí này chỉ là lưu lại nhằm mục đích sử dụng trong các tình thế cấp bách mà thôi, nếu không có gì đáng ngại hắn sẽ tuyệt không tỉnh lại.
Mà Susanoo ở bên ngoài lại muốn đọc trí nhớ của hắn, chuyện này tất nhiên là đại kỵ, hắn cũng không thể ngồi nhìn được.
“Ngươi vì cái gì phải làm như thế? Cửu vĩ hồ rõ ràng có quan hệ rất tốt với tên kia, ngươi vì cái gì phải khiến làm như vậy? Chờ đã, chẳng lẽ là…”
Amaterasu nói xong, sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì.
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp thốt ra thì thần hồn trong quả cầu vàng đã bị thân ảnh kia dùng một tay rút ra ngoài, hoá thành một đóm lửa nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi giống như biết quá nhiều.

Bất quá vì ngươi còn có chút hữu dụng nên tạm thời giữ lại vậy.”
Tựa hồ đang trầm ngâm suy nghĩ phải xử lý nàng như thế nào, hắn bỗng dưng có một cái chủ ý: “Thấy ngươi luôn miệng nói nàng chỉ là một phần thần hồn của mình, xem nàng chỉ là một công cụ hỗ trợ tìm hiểu tình cảm nhân loại, vậy thì ta để ngươi thử nếm trải cảm giác làm vật phụ trợ cho người khác đi.


Không, làm vật phụ trợ cho chính cái hoá thân của mình mới thú vị.”
“!!”
Chỉ thấy bàn tay khắc của hắn khẽ động, một đóm sáng khác hiện ra, sau đó hai bàn tay liền hợp lại.

Lúc này đóm lửa, cũng chính là thần hồn của Amatarasu đang điên cuồng chập chờn giống như là đang muốn phản kháng một dạng, nhưng dưới tay của thân ảnh kia thì những chống cự của nàng chỉ là vô nghĩa.
Hoàn toàn không thể gây ra được một chút cản trở nào mà bắt đầu dung nhập vào đóm sáng.
Khi so với thần hoả của nàng, cái đóm sáng kia quả thật chính là đom đóm so với ánh trăng, thế nhưng dưới sự điều khiển của hắn, đom đóm bé nhỏ đó vậy mà dần dần nuốt chửng ánh trăng vào bụng.
“Xem ra phải tạm thời để hai người các ngươi ngủ một thời gian rồi.”
Nhìn một chút biến hoá ở trong lòng bàn tay, thân ảnh kia liền lẩm bẩm nói một câu.
Nói cho cùng thì Amaterasu quá mạnh, lại là chủ hồn, cưỡng ép thì quá mức tai hại, phải để cho hai bên dần dần dung hợp mới là biện pháp tốt nhất, nhưng tất nhiên vai trò chủ thứ là sẽ đổi lại.
Sau khi quyết định xong, hắn liền thu hồi quả cầu sáng, đôi mắt lấp loé ngẩng đầu nhìn lên một cái rồi lẩm bẩm: “Vẫn là nên mau chóng kết thúc.

Nhưng đột nhiên ta lại nghĩ ra một ý nghĩ mới.

Một thứ mà trước kia ta vẫn luôn trông ngóng, lần này liền thử mô phỏng một cái đi.”

Lúc này ở bên ngoài.
Susanoo sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng lướt qua những đoạn ký ức 900 năm trống rỗng kia, dần dần trở ngược về quá khứ.
Thế nhưng khi hắn sắp tiếp cận được chân tướng mà mình muốn tìm thì bỗng dưng hai mắt lại “hoa” một cái, giật mình tỉnh lại thì bản thân đã lâm vào một không gian trôi nổi xa lạ rồi.
Không chỉ một mình hắn, mà ngay của Tsukuyomi cũng không ngoại lệ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hai người vị thần lúc này một mặt chấn kinh đưa mắt nhìn xung quanh, mong muốn nhìn ra được nguyên nhân, chỉ là dù nhìn như thế nào thì bọn hắn cũng không biết nơi này là nơi nào, vì sao bọn hắn lại đi vào đây.
Đang lúc Susanoo cùng Tsukuyomi sắc mặt ngưng trọng đề phòng, thì bỗng dưng có một bàn tay khổng lồ đột ngột từ hư không hiện ra chộp lấy bọn hắn.
“!?”
Susanoo khuôn mặt lập tức biến sắc, vội vàng ngưng tụ lôi đình thái đao chém tới.
Mà Tsukuyomi, hiện tại vốn mạnh hơn Susanoo nhiều lần, phản ứng đương nhiên là không chậm, thậm chí còn dữ dội như hắn nhiều: “Là ai!!”
Oanh!
Nguyệt quang từ lòng bàn tay của nàng bắn ra rồi nổ tung, thế nhưng vẫn không thể khiến cho bàn tay khổng lồ kia rung động dù chỉ một chút.

Tsukuyomi đến giờ phút này mới biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, bởi vì hạ giới vốn không nên tồn tại thứ này: “Không thể nào!” — QUẢNG CÁO —
“Nếu hiện tại chân thân các ngươi ở đây thì ta sẽ nhượng bộ lui binh, nhưng tiếc là không phải, cho nên các ngươi vẫn là yên lặng chờ ta phân xử đi.”
Trong không gian đột nhiên có một giọng nói từ tính không cảm xúc vang vọng.
Vừa dứt lời, bàn tay khổng lồ kia rất nhanh chóng liền bắt được Susanoo cùng Tsukuyomi nắm trong lòng bàn tay.
Khiến cho bọn hắn đường đường là Tam Trụ Thần cảm thấy tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ biết nắm lỗ mũi mà nhận, quát: “Ngươi là ai!?”
Hai thân thể này đối với bọn hắn có giá trị duy nhất chỉ là tìm ra thông tin của Amaterasu mà thôi, dù có chết thì bọn hắn cũng không để ý.
Cái khiến cho bọn hắn tức giận chính là cái cách đối phương bắt lấy bọn hắn lại tựa như bắt già một dạng.

Đường đường là Chủ Thần cấp bậc bọn hắn làm sao có thể nhịn?
Lại thêm chuyện trọng yếu là tìm ra tung tích của Amaterasu, khi sắp thành thì lại bại.
Hai tầng cảm xúc “không thể nhịn” chất chồng lên nhau, làm cho bọn hắn như muốn nổ tung.
“Hiện tại kết thúc! Nghe ta phân xử đây…”
Âm thanh từ tính lại một lần nữa vang vọng, tiến hành đưa ra phán quyết cuối cùng.
Tsukuyomi cùng Susanoo sau khi nghe xong những lời tràn ngập miệt thị phân phó, đem bọn hắn xem thành đồ vật kia, thì ngay lập tức liền nhịn không được nữa.
Thân thể đang bị trói buộc ngay lập tức vặn vẹo, hai cái khuôn mặt hiện lên vẻ oán hận đến cùng cực nói: “Bất kể ngươi là ai, cứ chờ lấy.

Sổ sách này chúng ta trong tương lai sẽ tìm về!”
Nói xong, bọn hắn liền muốn dẫn bạo bản nguyên, thu hồi thần hồn của mình.
Chỉ là…
“Nào có dễ như vậy, một khi ta đã nói ra bí mật thì bí mật sẽ mãi là bí mật, kết cục của các ngươi đã được định đoạt bởi ta.”
“Không!!”
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ đối với hai người bọn hắn bóp chặt lại.
Thế giới này từ khoảnh khắc đó liền triệt để vỡ vụn, phá toái thành vô vàn mảnh nhỏ.
Hai đại trụ thần âm thanh theo đó im bặt mà dừng, thân ảnh không biết đã bị mang đến nơi nào.
“Không thể hiện thân quá lâu, nếu không, người kia sẽ lại phát giác.”
“Kế tiếp, ta sẽ lại tự mình chơi đùa rồi, lần này tỉnh lại thật có chút ngoài ý muốn.”
“Nhưng không sao, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy, trong tương lai những tên kia chắc chắn phải chết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.