Nước mắt chưa khô, Đỗ Vân Ny vừa tự trách lại vừa đau lòng trong đêm tối tìm kiếm Thiệu Tuyên Dĩnh.
"Thiệu ca ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thiệu ca ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Nếu như không phải là cô không tin hắn, còn hiểu lầm hắn, Thiệu ca ca cũng sẽ không vì cô, mà bị hành hạ như vậy.
Đây hết thảy đều là lỗi của cô.
Cho nên cô vội vã muốn chính miệng nói xin lỗi hắn, giải thích cho hắn, hết thảy đều là lỗi của cô.
Vân Ny mặc áo đơn bạc, ở Lãnh Phong trung run rẩy, nhưng vẫn là quật cường
không ngừng chạy về phía trước, cho đến khi đụng vào bức tường người.
Người nọ cúi đầu, mới phát hiện một thân thể gầy yếu.
"Thật xin lỗi thiếu chút nữa đụng ngã cô, cô không sao chứ?"
Người đàn ông tiếng nói trầm thấp hùng hậu, làm cho người ta có cảm giác dị thường quen thuộc.
"Không, tôi nên xin lỗi mới đúng, là tôi không cẩn thận đụng phải anh."
Đỗ Vân Ny ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy rõ người trước mắt.
“Thiệu ca ca?”. "Vân Ny? Lạnh như thế làm sao em lại một mình chạy đến?"
Thiệu Tuyên Dĩnh thấy trên người cô quần áo mỏng manh, lập tức cởi áo khoác trên người khoác lên cho Vân Ny.
Vân Ny cảm động rơi lệ, một thời gian không thấy nhưng hắn vẫn quan tâm cô như thế.
"Thiệu ca ca. . . . . ."
Cô khóc muốn nhào vào trong ngực của hắn, mà hắn lại lui một bước.
"Anh ghét em sao? Nếu không tại sao anh lại không chịu ôm em?"
"Không, cho tới bây giờ anh cũng không ghét em. Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn là người anh yêu quý nhất, Ny Ny."
Vân Ny nghe vậy, lộ ra nụ cười cảm động. Thì ra anh ấy cũng biết cô chính
là Ny Ny - người mà khi còn bé luôn bám dính anh không thả.
"Vậy tại sao anh không chịu ôm em?"
"Bởi vì anh sợ làm thương tổn em, cũng sợ em lần nữa bỏ anh rời đi. Anh
không thể nhẫn nhịn bị thống khổ một lần nữa vì mất đi em, anh sợ anh sẽ không chịu nổi."
Thiệu Tuyên Dĩnh rốt cục không nhịn được đưa tay đem cô kéo vào thật chặt.
"Em thật chịu tha thứ cho anh? Thật không trách anh sao? Anh yêu em như
vậy, lại không cẩn thận làm tổn thương em. Thật xin lỗi, xin em tha thứ
cho anh."
Vân Ny cũng ôm thật chặt lấy thân thể cường tráng của Tuyên Dĩnh, cảm giác mình giờ phút này hạnh phúc quá.
"Không, thật ra thì em không nên trách anh. Đây hết thảy đều là lỗi của em. Nếu như không phải là em tin lời của người khác, trách lầm anh, cũng sẽ
không hại anh chịu nhiều khổ sở như vậy."
"Nha đầu ngốc, làm sao có thể trách em được?"
"Không, đừng nói nữa. Chuyện kia anh không hề trách em."
"Em rất nhớ anh, mấy ngày này anh có khỏe hay không?"
"Anh cũng vậy, rất nhớ em. Cảm giác không có em, lòng của anh rất khó chịu, không hoàn chỉnh."
Đang lúc ôm nhau, người nhà chẳng biết lúc nào cũng đã đi tới.
"Tôi đã nói rồi! Đây là tâm đầu ý hợp, sáng tỏ được nỗi lòng liền lo lắng
chạy đi!" Chu Ngọc Diệp là người đầu tiên nhạo báng hai người.
"Là thế này phải không? Kia mới vừa gọi điện thoại nói, không biết con gái
tôi tại sao đi chưa về đã lo lắng chạy đi kiếm." Nhạc Chiêu Nghi lập tức dội cho Chu Ngọc Diệp một chậu nước lạnh.
"Ai hừm! Còn không phải là mẹ lo lắng con gái mất tích, khẩn trương gọi điện thoại chạy đi tìm kiếm."
Ngọc Diệp không để cho Chiêu Nghi phản bác, tiếp lại hỏi:
"Nhưng tôi không hiểu cô dâu này có phải thông đồng chọn chỗ này gặp mặt? Bằng không thế nào đã trễ thế này vẫn còn ở bên ngoài dạo chơi?"
Đỗ Vân Ny bước đến gần hắn một bước.
"Sẽ không, đời này em sẽ không bao giờ rời anh, vĩnh viễn không rời đi."
"Em nói là thật sao?"
"Vâng." Cô gật đầu một cái, lại gần hắn một bước.
Thiệu Tuyên Dĩnh nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, liền nhu tình mật ý hỏi: "Ny Ny, làm sao đã trễ thế này em còn chạy đến?"
"Chẳng phải Thiệu ca ca cũng biết em đến đây nên mới chạy đến tìm em sao!" Có
người yêu dấu nhất có thể làm nũng, Đỗ Vân Ny tự nhiên làm ra bộ dáng
tiểu nữ nhi.
"Lạnh như thế, em cư nhiên mặc quần áo mỏng manh như vậy ra ngoài tìm anh? Huống chi nhà anh cách nhà em xa như vậy, làm sao em có thể trễ như thế còn chạy đến tìm anh? Thật khờ”
"Người ta
mới không nghĩ được nhiều như vậy, em chính là rất nhớ anh, rất nhớ anh, thật là muốn gặp anh a! Vậy còn anh? Tại sao anh đã trễ thế này vẫn
chưa về nhà? Mẹ em không phải nói, anh đã sớm về nhà sao?" .
"Không thấy được em, anh về nhà cũng không ngủ được. Vẫn đứng ở cửa nhà em,
lại sợ quấy rầy đến bác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đứng ở nhà
hàng xóm trong hẻm nhỏ chờ đợi."
"Chờ cái gì?" Đỗ Vân Ny biết rõ còn hỏi.
"Đương nhiên là chờ em phát hiện a!"
"Nếu em không có lương tâm phát hiện thì sao?"
"Vậy anh liền hàng đêm tới, đợi đến khi lương tâm em phát hiện, đau lòng muốn chết mới thôi."
"A. . . . . . anh thật hư. Biết rõ người ta đau lòng, còn nói như vậy."
Vân Ny cười đánh nhẹ vào ngực, hai người ôm nhau cười.
Ngược lại Ngọc Diệp cùng Chiêu Nghi đứng ở một bên, nghe bọn họ đối lời nói, nổi da gà rớt đầy đất.
Người tuổi trẻ bây giờ cũng thiệt là, nói chuyện không đỏ mặt không thở gấp, ngược lại làm cho người làm mẹ đây không chịu nổi.
.
Chu Ngọc Diệp rốt cục không nhịn được lên tiếng kháng nghị nói: "Được rồi!
Các con ôm cũng ôm đủ rồi, lời ngon tiếng ngọt cũng nói đủ rồi. Nên có
thể ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi? Thiệu Tuyên Dĩnh, con chẳng lẽ bất
hiếu muốn cho mẹ con cùng con ở chỗ này chết rét đi?"
"Mẹ, con gọi Vu Dương đưa mẹ trở về trước. Con muốn tự mình đưa Ny Ny về nhà, sau đó sẽ về nhà nghỉ ngơi."
Cũng biết đứa con trai này, có vợ cũng không thèm quan tâm mẹ .
Kể từ sau khi Vân Ny cùng Tuyên Dĩnh hóa giải hiểu lầm, tình cảm của hai
người càng keo sơn, gắn bó, sau khi tan việc luôn là dính vào cùng nhau.
Mắt thấy con dâu tương lai dáng vẻ hạnh phúc, Ngọc Diệp cùng Chiêu Nghi
cũng ước gì hôn sự của bọn họ diễn ra nhanh một chút để các bà sớm được
ôm cháu.
Đáng tiếc hai đứa trẻ tuổi vẫn còn quan tâm sự nghiệp, ai cũng không vội kết hôn.
Vì vậy Ngọc Diệp cùng Chiêu Nghi lên kế hoạch muốn đưa hai người động phòng trước thời gian.
Ngày nào đó, Vân Ny cùng Tuyên Dĩnh đột nhiên nhận được một phong thiệp mời, là một vị thương giới đại nhân muốn tổ chức tiệc mừng thọ.
Vân
Ny mặc dù kinh ngạc không biết tại sao mình lại nhận được thư mời, nhưng nghĩ lại, kể từ khi cô cùng Tuyên Dĩnh tham gia các buổi yến hội, cho
dù cô chưa gả cho anh, nhưng mọi người đã xem cô như là vị hôn thê của
Thiệu Tuyên Dĩnh nên phát thư mời cho cô, chẳng qua là phép lịch sự đi!
Dù sao bọn họ có phát thư mời cho cô hay không, Thiệu Tuyên Dĩnh cũng nhất định mang cô đi cùng.
Thiệu Tuyên Dĩnh cùng Đỗ Vân Ny đồng thời xuất hiện, làm mọi người thầm ao ước, ánh mắt ngưỡng mộ.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Những người khác vừa thấy được Tuyên Dĩnh cùng Vân Ny, liền tới đây bắt tay bọn họ.
Kỳ quái, đây không phải là tiệc mừng thọ sao? Tại sao ai thấy bọn họ cũng nói lời chúc mừng?
Vân Ny đem ánh mắt hoài nghi, nhìn về hướng Nhạc Chiêu Nghi cùng Chu Ngọc
Diệp quần áo sang trọng xuất hiện, chỉ thấy hai người chột dạ tránh né
ánh mắt của cô.
Vân Ny vừa mới cảm thấy có gì đó không đúng, thì
Thiệu Tuyên Dĩnh đứng bên cạnh đột nhiên lấy ra sợi dây chuyền kim cương hướng cô cầu hôn, hắng giọng nói:
"Cảm ơn các vị đã tham gia tiệc đính hôn của tôi cùng Đỗ Vân Ny tiểu thư."
Vân Ny vừa nghe, sững sờ tại chỗ.
Đây là yến tiệc đính hôn của cô cùng Tuyên Dĩnh? Cô là người trong cuộc thế nào lại không biết?
Tuyên Dĩnh nhân cơ hội Vân Ny đang sững sờ liền đem dây chuyền kim cương đeo cho cô.
"Hôm nay tôi đem giây chuyền đính ước đeo vào trên người Đỗ Vân Ny tiểu thư, đại biểu tôi đối với cô ấy trung thành cũng hứa hẹn răng long đầu bạc."
Mẹ con họ Thiệu cùng Nhạc Chiêu Nghi đồng thời lộ ra nụ cười gian đắc ý. Vân Ny quả nhiên là ngây thơ không thể thoát được.
Tuyên Dĩnh yêu thương đem Vân Ny ôm vào trong ngực, nhìn dây chuyền kim cương tỏa sáng, lẩm bẩm vừa nói: "Sợi dây chuyền này anh vẫn luôn mang theo
trên người, mong muốn tìm một cơ hội thích hợp, hướng Vân Ny cầu hôn.
Dây chuyền kim cương này, đại biểu anh yêu em thật lòng, anh muốn vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ yêu một người, quý trọng sủng ái cô ấy cả đời."
Vân Ny bộ mặt hạnh phúc chui vào trong ngực Tuyên Dĩnh. Mặc dù tiệc đính
hôn này tới hết sức đột nhiên, làm cho cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cả đời khó quên.
Thiệu Tuyên Dĩnh thâm tình nhìn Vân Ny, "Vì để kỉ
niệm một ngày đặc biệt này, anh đặt tên dây chuyền kim cương là "Thiên
Sứ Tình Yêu". Ny Ny, anh vĩnh viễn yêu em."