Vực Sâu - Dịch Ca

Chương 10: Vực sâu 10: Giết người



Edit: Yee

Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Tiểu Thiến đúng hẹn 8 giờ xuất hiện, vừa mở cửa đã thấyTề Thanh hút thuốc ở phòng khách, trong bóng đêm chỉ có chấm sáng, điều này làm cho nữ nhân có chút sợ hãi.

Thẩm Tiểu Thiến cho rằng Tề Thanh đã suy nghĩ cẩn thận việc cùng mình ly hôn, vì thế cũng không nhiều lời vô nghĩa, đem đơn ly hôn trực tiếp đặt ở trên bàn, xoay người muốn rời đi.

"Em nói em ngoại tình." Hắn nói thực nhẹ.

Ngữ khí làm Thẩm Tiểu Thiến có chút bất an, nhưng vì trong nhà ở Thẩm Tiểu Thiến luôn là người có quyền hơn nên lười để ý cảm xúc của Tề Thanh, cô không kiên nhẫn nói, "Lại như thế nào, anh không phải cũng vậy."

"Ha hả......" Tề Thanh cười nhẹ, nhưng nương theo ánh trăng lại thấy nước mắthắn theo gương mặt chảy xuống.

"Hình Phong...... em sẽ không không quen hắn đi." Tề Thanh ho khan đem thuốc lá nhét vào gạt tàn đầy mẩu thuốc lá, hung hăng xoa nước mắttrên mặt.

Thẩm Tiểu Thiến thân thể cứng đờ, khó tin nhìn Tề Thanh, cô không nghĩ tới Tề Thanh sẽ biết sự tồn tại của  Hình Phong.

Tề Thanh thanh âm khàn khàn, mang theo tuyệt vọng hỏi, "Em có phải hay không biết nam nhân kia ở cùng tôi?"

Thẩm Tiểu Thiến cúi đầu cam chịu, nhưng cô lại ngẩng đầu oán hận nói, "So với những việc ghê tởm anh làm thì đó tính là gì!"

Tề Thanh ha ha ha cười rộ lên, càng cười càng lớn, cười đến ngửa tới ngửa lui, hắn nói, "Tôi làm cái gì...... Tôi thương em yêu em tôi hận không thể đem em sủng đến tận trời! Chính là...... Tôi được cái gì...... em ghê tởm tôi khinh thường tôi thậm chí tìm người......" Rốt cuộc nói không được nữa, Tề Thanh bụm mặt ô ô mà khóc lên.

Từ đê tiện cầu xin Thẩm Tiểu Thiến yêu mình, đến phóng túng tùy ý nam nhân xâm phạm, hắn từ đầu tới đuôi chính là một kẻ dơ bẩn đáng khinh.

Thẩm Tiểu Thiến nghe âm thanh khóc đến thê thê thảm thảm nhất, quả thực là càng chán ghét, cô hít sâu một hơi, nói, "Đúng vậy, chính là tôi bảo A Phong giáo huấn anh, Những việc này đều là anh nên nhận! Được rồi, tôi không muốn nói thêm nữa......"

"A Phong?...... Ha hả, gọi thật thân mật...... Tại nửa năm trước các người đã thông đồng?" Tề Thanh khóc một trận mới hoãn lại, âm dương quái khí đánh gãy lời nói của cô, Thẩm Tiểu Thiến biết Tề Thanh khó thở, vốn dĩ biết hắn tính cách cực đoan cổ quái, lại không nghĩ rằng lúc bùng nổ là cái đức hạnh này.

Thẩm Tiểu Thiến trong phiền chán mang theo chút sợ hãi, nhưng lại nhớ tới ảnh chụpnam nhân cho cô, tự tin nháy mắt, "Anh không phải không nghĩ ly hôn sao? Lão nương nói cho anh, cuộc ly hôm định rồi! Trên tay tôi có  ảnh chụp anh ngoại tình!"

Tề Thanh đột nhiên đứng lên, Thẩm Tiểu Thiến hoảng sợ, nhưng cô nghĩ nam nhânyếu đuối thì có thể làm  gì cô, hắn dám đánh cô? Ha hả, con người này dù chạm vào chính mình cũng đã nơm nớp lo sợ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tiểu Thiến lại khôi phục bộ dạng vênh mặt hất hàm ngày thường, cô cười lạnh chỉ vào mũi Tề Thanh, "Anh dám đánh tôi sao? Lão nương tôi cho anh một trăm lá gan anh cũng không dám! Anh nếu thực sự dám đánh, hôm nay tôi cũng sẽ không đòi ly hôn! Tôi lúc trước mù mắt nên mới gả cho anh!"

Tề Thanh cũng không nói lời nào, chỉ lặng im đứng trong bóng đêm, Thẩm Tiểu Thiến cảm thấy di động rung động, vội vàng tìm di động trong túi.

Đúng lúc này bị đánh mạnh vào gáy, ngay cả thanh âm cũng không phát ra đã tê liệt ngã xuống mặt đất.

Máu theo cái gáyThẩm Tiểu Thiến chậm rãi chảy tới bên chânTề Thanh, Tề Thanh yên lặng nhìn Thẩm Tiểu Thiếnngã trên mặt đất, ly nước trong tay dính máu chậm rãi chảy xuống.

Tề Thanh đem cô bế lên, từng bước một đi vào phòng ngủ, đầu giường trên tườngphòng ngủ là một ảnh cưới thật lớn, ảnh chụp nữ nhân mỹ diễm động lòng người còn nam nhân ôn nhu thẹn thùng.

Tề Thanh nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường, lấy di độngtrong tay cô, thấy điện hiện tên "Thân ái", lập tức cổ quái cười lạnh, sau đó nảy sinh ác độc némđiện thoại di động ra ngoài cửa sổ.

Hắn ngồi ở bên ngườiThẩm Tiểu Thiến, ngơ ngác nhìn gương mặt này, người nàyhắn đã từng yêu say đắm suốt 5 năm, mỹ lệ như vậy ngạo mạn như vậy động lòng người như vậy, dù là hiện tại...... Hắn vẫn thích cô.

Chờ Thẩm Tiểu Thiến tỉnh lại, Tề Thanh còn ngồi ở bên người cô, cô hoảng sợ hét lên một tiếng té ngã lộn nhào xuống giường.

Tề Thanh khóc đến đôi mắt đều sưng đỏ, thấy Thẩm Tiểu Thiến, lại xả ra một tràng cười cổ quái.

"Em đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em, em đừng sợ......"

Đáp lại hắn lại là Thẩm Tiểu Thiến mất khống chế sợ hãi thét chói tai cùng tiếng kêu cứu mạng, máu trên đầu đã khô cũng không phải là bị thương không nặng, Thẩm Tiểu Thiến lung lay muốn chạy trốn, lại bị Tề Thanh bắt lấy, Tề Thanh bệnh trạng ôm chặt cô, nói, "Em từng thích tôi sao sao! Em rốt cuộc có thích tôi hay không, em nói đi! Tôi yêu em nhiều năm như vậy, em ngay cả một chút cảm giác cũng không có?"

Thẩm Tiểu Thiến phát cuồng liều mạng giãy giụa, đem Tề Thanh mặt đều cào phá, nhưng Tề Thanh không để bụng, chỉ không ngừng lặp lại câu hỏi, hắn muốn xác định Thẩm Tiểu Thiến có từng thích mình hay không.

"Được được! Tôi nói, anh buông tôi ra!" Thẩm Tiểu Thiến đẩy ra hắn, không ngừng thở hổn hển, thấy Tề Thanh chỉ si ngốc nhìn mình, Thẩm Tiểu Thiến liều mạng áp chế sợ hãi, nghĩ muốn ổn định cảm xúc của Tề Thanh.

Thẩm Tiểu Thiến cảm thấy cái gáy đau đến chết lặng, cô run rẩy nói, "Tôi yêu anh, tôi yêu anh muốn chết......" Những lời này khiến cô càng ngày càng ghê tởm, không biết là vì gáy bị thương hay là đáy lòng buồn nôn.

Tề Thanh thế nhưng thư thái mà cười, ánh mắt càng ngày ôn nhu, hắn như đột nhiên nghĩ đến cái gì, thanh âm có chút nghẹn, "Kia...... Nam nhân kia, hắn...... hắn có theo em nói cái gì?"

Cô sợ Tề Thanh cực kỳ, cái gì cũng không che giấu, lắp bắp lặp lại lời nói ngày đó của nam nhân với cô, "Hắn nói hắn có biện pháp giáo huấn anh, nói tìm vài người đem anh đánh một trận... Đánh cho tàn phế...... Lại làm chútchứng cứ anh ngoại tình giả, anh sẽ cùng tôi ly hôn......"

Tề Thanh cảm thấy thân thể lại chậm rãi trở lên lạnh lẽo, hắn gật gật đầu, trên mặt lại mang theo tươi cườichưa bao giờ từng có, hắn hỏi, "Còn gì nữa?"

Thẩm Tiểu Thiến cảm thấy Tề Thanh bình tĩnh đến quỷ dị, nhưng chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói, "Không có gì nữa, thật sự không còn, Hình Phong nói hắn cũng không thế nào đánh anh, nói chỉ là giáo huấn một chút."

Cái gọi "giáo huấn" là cái gì, có lẽ Thẩm Tiểu Thiến không biết. Tề Thanh lại tinh tường nhớ rõ, chính mình chó mẹ chân chính vâng theo thân thể hạ tiện phóng đãng dâm dục tùy ý nam nhân từ thân thể đến nội tâm hoàn toàn giẫm đạp!

Nhớ lại nam nhân làm với hắn, Tề Thanh hận đến ngực đau nhức, đau đến hắn sắp duy trì không được lý trí còn sót lại, trong óc điên cuồng kêu gào muốn hủy diệt tất cả.

Nhưng hắn vẫn hồng con mắt kiềm chế chính mình, chậm rãi đến gần Thẩm Tiểu Thiến, giống như năm năm trước, quỳ gối trước mặt cô, vặn vẹo mỉm cười nói, "Thân ái, em có thể hay không gả cho tôi thê, một lần."

Lúc này đây không còn thiếu nữ cảm động nước mắt, chỉ có Thẩm Tiểu Thiến biểu tình chán ghét sợ hãi, cô như là bị sợ hãi kích thích đến không nói thành lời, rồi lại thật sự khắc chế cảm xúcnội tâm, chỉ có thể vặn vẹo khóe miệng nói, "Kỳ thật, kỳ thật lúc trước tôi cũng không phải thực sự thích anh......"

Tề Thanh biết Thẩm Tiểu Thiến thật ra có thanh mai trúc mã, sau lại bởi vì đối phương gia cảnh không tốt bị cha mẹ đuổi đi. Mà hắn cũng nhớ rõ nam nhân từng nói với hắn, hắn bất quá chỉ lànội tâm hạ tiện dâm đãng.

Thẩm Tiểu Thiến phát hiện Tề Thanh đang ngẩn người, tìm được cơ hội liền liều mạng chạy đi, cô cho rằng mình có thể an toàn mà chạy ra cửa, sau đó nhanh chóng báo nguy.

Ngay lúc cô vặn ra tay nắm cửa, thân thể theo cửa sắt chậm rãi tê liệt ngã xuống đi.

Tề Thanh giơ búa không ngừng đập, đập đến mặt trên dính đầy màu đỏ tươi của máu cùng màu trắng của óc người, hắn đem nó ném tới trên mặt đất, thân thể chậm rãi ngồi xuống, cùng thi thể Thẩm Tiểu Thiến dựa vào cùng nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.