Vực Sâu

Chương 16



Hắn không cần mở lá thư ra cũng đoán được nội dung bên trong là gì.

….Tất cả đều là mấy lời tình cảm anh em vô nghĩa.

Lòng muốn hét lên, như có một luồng điện chạy qua các dây thần kinh khiến người ta điên loạn, có quá nhiều chuyện làm người ta không muốn nghĩ nữa

Hắn tựa đầu vào đầu giường hút thuốc, Tạ Cảnh Thần từ buồng tắm đi ra, sấy tóc rồi ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt lấy tay hắn: “Tiểu Kỷ, khi chuyện này kết thúc, chúng ta xuất ngoại được không?”

Chợt nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Tạ Cảnh Thần, đối phương nói về điều kiện trao đổi – sau khi chuyện thành công phải theo cậu đi Anh Quốc một năm. Lúc đó hắn còn do dự, thời gian quá lâu, sẽ bỏ lỡ mất nhiều chuyện.

Một tháng ngắn ngủi trôi qua, suy nghĩ này cũng đã thay đổi nhiều.

Nhớ lại những ngày tháng tăm tối bị giam cầm, bị dày vò, bị đầu vào cảnh không thể siêu thoát. Nay hoàn cảnh thay  đổi, sống với một người khác, làm cô số chuyện khác, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Được.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn lập tức bổ sung: “Nhưng tôi không chắc chắn mình sẽ như thế bao lâu.”

Tạ Cảnh Thần mỉm cười, lộ ra cái răng nhanh, rướn người hôn nhẹ lên má hắn: “Ở đó rất tốt, sẽ giúp tâm trạng anh tốt hơn. Hơn nữa, thế lực của em ở đây rất lớn, anh không cần lo cha em nổi giận.”

Buổi tối, Tạ Cảnh Thần ngủ cạnh hắn. Cậu co người rúc vào lồng ngực hắn, như một con mèo nhỏ, lười biếng và ngoan ngoãn.

Lúc này hắn thật sự hoảng sợ, nhớ tới lời bác sĩ ngày đó nói với hắn: hai loại thuốc này theo thứ tự là midazolam và fluoxetine, chính là thuốc ngủ và thuốc chống ức chế thần kinh. Nói như vậy, là bệnh nhân mắc cùng lúc trầm cảm và rối loạn nhân cách. Khi đó bác sĩ đưa lại đơn thuốc cho hắn, rối loại tâm lý cùng trầm cảm kết hợp lại, bệnh nhân cần đi khám bác sĩ tâm lý

Kỷ Uyên cúi đầu, nhìn gò má Tạ Cảnh Thần, da thịt hiện ra trắng xám, nổi bật lên đôi môi đỏ tươi.

Cậu so với trước đây đã gầy đi không ít. Lúc vừa gặp vẫn còn có da có thịt không quá cơ bắp, bắp thịt, vòng eo đều mềm mại, dẻo dai. Hiện giờ chỉ còn là da bọc xương, thậm chí còn nổi xương ở tay.

Thời gian ở cùng nhau, Kỷ Uyên vừa trải vật lộn với giam cầm, đày đọa, cảm xúc cực đoạn vấn chưa phai nhạt. Đối với Tạ Cảnh Thần lúc xấu lúc tốt, gián tiếp làm tình trạng đối phương ngày một nguy kịch hơn.

Đối với Tạ Cảnh Thần, hắn không phải không có tình cảm, nhưng cũng không phải là không tính toán.

Nếu như không có sự xuất hiện của hắn, Tạ Cảnh Thần hẳn là sẽ thuận lợi lớn lên, sau đó cưới vợ sinh con, cũng sẽ không lâm vào cảnh hành hạ chính mình như hiện tại.

Hắn ghét việc bị quản thúc, cảm giác bị ép buộc làm hắn phát nôn. Quãng thời gian bị hành hạ bởi Kỷ Trầm sẽ mãi là bóng mà trong lòng hắn, cả đời này cũng không thể nào xóa nhòa.

Kỷ Uyên sẽ không bao giờ ở bên cạnh một bệnh nhân tâm thần, càng không chấp nhận việc lúc nào thằng điên đấy cũng sẽ bùng nổ, không cẩn thận khéo còn kéo hắn xuống mồ.

Nhưng nếu người này là Tạ Cảnh Thần, hắn nghĩ hay là thử một lần.

Tạ Cảnh Thần rất ổn.

Chỉ cần cậu có thể bình thường lại, bọn họ biết đâu có thể bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Kỷ Uyên nhắm mắt, ôm người trong ngực, khóe môi dâng lên nụ cười nhẹ nhàng.

Một đời thật dài đằng đẵng.

Dài đến độ hắn không dám nói chữ yêu ra khỏi miệng.

Lửa tình cuồng nhiệt rồi cũng sẽ bị thác lũ thời gian dập tắt, cuối cùng cũng là ngói vỡ, tường đổ, hết thảy đều hóa tàn tro.

Cha hắn Kỷ Trịnh Sinh đã từng một thời oanh liệt, bao người ngưỡng mộ, nhưng khi ông kết hết, người cùng bước vào thành đường không phải người ông yêu, ông phản bội cùng lúc hai người phụ nữ, sinh ra cả hắn lẫn Kỷ Trầm.

Chọn sai một lần, vứt bỏ tình yêu của mình, không chỉ gây ra một quãng thời gian khổ đau đằng đằng, mà còn làm tan nát của một gia đình.

Nỗ lực tạo ra vỏ bọc hạnh phúc, nhưng sớm muốn cái kim trong bọc cũng sẽ lòi ra, lộ ra những vết thương tràn trề máu tươi.

Những lời thề non hẹn biển cũng chỉ là vô nghĩa.

Kỷ Uyên từ đó mà căm ghét chuyện ái tình, cứ như cuộc sống khô khan vẫn đang diễn ra đột nhiên một lửa thổi bùng lên, rồi thời gian thì ngọn lửa cũng lụi tàn, không còn chút dấu vết gì.

Tình nhân có rất nhiều nhưng tình bạn chỉ có một

Hơn nữa, một bên yêu nhiều hơn sẽ làm cán cân tình yêu không cân xứng, kết cục không có gì ngoài đớn đau thê thảm

Người yêu hắn có khả năng tự vệ, cùng hắn làm chuyện kinh doanh, nhưng nếu sau này tình cảm không còn sẽ để lại hậu quả không lường trước được.

Ngày hòa táng, hắn và Kỷ Trầm đều không có mặt.

Kế hoạch vốn đã được an bài cẩn thận lại phát sinh rắc rối, chỉ vì xảy ra một số chuyện không lường.

Nghi ngờ có kẻ tham ô, kiểm toán cùng tổng cục thuế đến điều tra, giám đốc tài chính là kẻ bị tình nghi hàng đầu. Kỷ thị đứng trên nguy cơ vỡ nợ cao. Cùng lúc đó, phó bí thư bị nghi tham ô, nhận hối lộ, bị bắt khi đang ở chỗ nhân tình, kiểm tra két săt phát hiện tất cả đều là tiền mặt.

Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi đã xảy ra bao chuyện rung chuyển đất trời.

Quan hệ phó bí thư Triệu Viêm cùng cha hắn Kỷ Trịnh Sinh luôn luôn tốt đẹp, Kỷ Uyên đã đôi lần gặp lão ta khi còn bé,  lúc đó Triệu Viêm vẫn là thư ký. Những năm ấy, Kỷ thị như cá gặp nước, công lao là ở phó bí thư Triệu.

Có người đối phó với Kỷ thị có lẽ là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa thân thế của người này quyết định không nhỏ.

Làm giả sổ sách, đổi trắng thay đen, thúc đẩy mọi chuyện một phần cũng là do Kỷ Uyên.

Song hắn không lường được việc của Triệu Viêm, một chút nhen nhóm nghi ngờ cũng không có, không nghĩ tới chỉ cần một ít tác động, liền bắt được tại trận.

Tạ Cảnh Thần cầm bản bút ký nằm dài trên ghế sa lông, ngón tay ghi chép một hồi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Kỷ Uyên không để ý xung quanh, chợt bất ngờ đến Tạ Cảnh Thần bên cạnh mình đang làm gì. Chỉ thấy trên màn hình sắc màu rực rỡ có bên trái là  hoa hướng dương và đậu Hà Lan, bên phải là cương thi.

“Cậu đang làm gì?” Hỏi hỏi

“Plant và Zombie.” Tạ Cảnh Thần đáp.

“Tôi biết.” Trò này hắn cũng chơi, liếc nhìn sang một hồi, hắn lại hỏi: “Tôi muốn hỏi sao hôm nay lại làm chuyện nhạt nhẽo thế này?”

“Vì em không rõ tình hình kinh doanh trong nước….nhưng nếu anh thấy tẻ nhạt, vậy chúng ta làm gì thú vị đi.” Tạ Cảnh Thần đặt máy xuống, muốn nhào đến hắn liền bị hắn nghiêng người né tránh.

Tạ Cảnh Thần ôm hụt, xoay người muốn tiếp tục, thì hắn đã đứng lên khỏi ghế sô pha. Cậu nhìn khoảng cách giữa họ cách nhau một cái bàn trà liền không ngừng lẩm bẩm: “Tiêu Kỷ, anh không yêu em….”

Kỷ Uyên nhìn nhưng không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra.

Tạ Cảnh Thần từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, giày cũng không kịp đi vội bắt lấy tay hắn: “Anh mặc kệ em để gọi điện cho ai?”

Hắn dừng động tác: “Anh của cậu.”

“Để anh ta bắt em đi? Em được đào tạo ở nước ngoài bao lâu, mười người như anh ta cũng không làm được gì đâu.” Nói rồi cậu định cướp lấy điện thoại liền bị hắn ngăn lại: “Nghĩ gì thế, tôi muốn nói về chuyện Triệu Viêm.”

Tạ Cảnh Thần không vui ra mặt, dựa đầu vào ngực hắn; “….Kỳ thực Tạ Cảnh Nhiên đã luôn ngứa mắt với tên họ Triệu kia, anh không cần phải hỏi anh ta, để em kể cho anh.”

Hắn để điện thoại lên bàn, ôm Tạ Cảnh Thần ngồi xuống, lần thứ hai mở miệng: “Là ý của cha cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.