Sau ngày hôm đó, Khiết An vẫn như bình thường, quay trở lại ngày thường nhật của mình. Khác ở một việc là dạo gần đây bụng Khiết An đã đỡ hơn nhiều, cô cũng bắt đầu ăn nhiều hơn. Mẹ cô thấy thế cũng rất vui mừng mà nấu toàn đồ cô thích. Chắc là nhờ loại thảo mộc mà Triết Vĩ đưa cho cô. Lần sau nếu gặp hắn cô nhất định phải cảm ơn. Đồng thời phải hỏi thăm về Thanh Bình nữa.
Thật ra lí do cô phải đến hỏi Triết Vĩ là vì cô không dám hỏi Mỹ Lệ. Khiết An đoán mò có khả năng Thanh Bình với Mỹ Lệ thân với nhau nên hôm nọ cô đã hỏi thử. Nhưng khi chỉ mới nhắc tên "Thanh Bình" thôi là Mỹ Lệ trông có vẻ không vui mặc dù nó được che đậy khéo léo bởi gương mặt tươi cười. Nhưng tuyệt nhiên lại không thể qua mắt được Khiết An khi cô nhìn thấy nét đượm buồn trong đôi mắt của Mỹ Lệ.
Hai người đó có quan hệ gì với nhau nhỉ?
Khiết An có chút thắc mắc nhưng giờ lại có tâm tình để nghĩ thêm nữa.
Bởi còn một điều khác lạ nữa là, "chúng" đã không xuất hiện kể từ ngày hôm đó. Khiết An đáng lẽ nên vui vì chuyện đó, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút bất an. Liệu rằng có một thứ gì đó ngăn chặn, khiến "chúng" không dám xuất hiện, giống như sự hiện diện của Mỹ Lệ đã khiến "chúng" khiếp sợ. Hay Khiết An bỗng dưng mất khả năng nhìn thấy "chúng", thật chất thì "chúng" vẫn ở đây mà nhìn chằm chằm vào cô.
Khiết An bị dọa sợ bởi suy nghĩ của mình, quyết định làm việc khác để tránh suy diễn lung tung. Thế là cô vào bếp, chuẩn bị buổi trưa cho mình.
Mẹ và em trai Khiết An đã ra ngoài từ rất sớm, bởi hôm nay trường tiểu học có tổ chức hoạt động mà học sinh với phụ huynh phải tham gia với nhau. Có lẽ là sẽ tốn cả một ngày nên mẹ Khiết An đã làm sẵn đồ ăn chỉ chờ cô hâm nóng lại. Khiết An lâu rồi cũng chẳng ở nhà một mình, thậm chí là ở "một mình" theo đúng nghĩa đen, nên cô khá vui vẻ mà vừa ngâm nga một giai điệu vừa chuẩn bị bữa trưa cho mình.
Lúc bật lò vi sóng để hâm thức ăn thì cô chợt nghe tiếng cửa nhà mở. Cô có chút bất ngờ vì giờ này không phải vẫn còn quá sớm sao, có khi hoạt động vẫn còn chưa kết thúc. Nhưng Khiết An không nghĩ nhiều, có thể là do bị hoãn lại, nên cô cũng bước ra đón.
"Mẹ đã về-...A...cha.."
Khiết An bất ngờ khi người ở cửa là cha cô. Đã được một tuần kể từ lần cuối cô gặp được ông, theo như mẹ bảo là vì ông có chút việc bận nhưng Khiết An ngầm hiểu ông đang tránh mặt cô. Khiết An có chút lo lắng, nhưng cô cũng phải hoàn thành nốt câu chào của mình.
"Cha đã về."
"Ừ. Mẹ với em trai con đâu?"
Cha Khiết An đi ngang qua Khiết An mà bước vào nhà, mắt nhìn qua lò vi sóng đang kêu bíp bíp. Khiết An vội chạy lại tắt đi, rồi mang thức ăn ra, không cẩn thận quên mang bao tay mà làm phỏng một chút.
"Đưa cho cha xem."
Ông lấy đá trong đủ lạnh ra, quấn vào khăn rồi nhè nhẹ chườm lên tay Khiết An. Lông mày ông nhíu lại tỏ vẻ tức giận, Khiết An giật mình liền nhỏ giọng nói.
"Con xin lỗi..."
"Lần sau cẩn thận hơn." Rồi ông lại lấy khăn khô lau tay cho Khiết An.
"Cha đợi con một chút. Con dọn cơm rồi chúng ta-...cùng ăn."
Hai chữ cuối chưa kịp tuôn ra liền nghẹn lại trong họng. Khiết An vẫn còn nhớ kể từ ngày cô nói thẳng sự thật như thế, cha Khiết An đã không còn dùng bữa cùng gia đình nữa rồi. Thậm chí tần suất thấy ông ở nhà cũng ít đi rất nhiều. Liệu bây giờ mời ông ăn cơm cùng, thì ông có đồng ý không...?
Khiết An mím môi, nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi cha. Cô không biết nên nói gì, chỉ ngại ngùng quay vào bếp dọn tiếp đồ ăn ra bàn.
Mặc dù không biết cha sẽ ăn cùng mình không, nhưng cô vẫn dọn ra hai chén cơm cùng đồ ăn ra. Cha Khiết An thì đã ngồi ở bàn ăn rồi, ông đan tay vào nhau nhìn xuống mặt bàn như đang suy nghĩ gì đó. Khiết An không dám làm phiền, chỉ nhẹ nhàng đẩy đồ ăn ra trước mặt ông.
"Cảm ơn con."
Nghe câu nói ấy, Khiết An có chút nghẹn ngào. Cố gắng không để bản thân khóc lớn như một đứa trẻ, cô cứ thế cúi đầu xuống mà ăn, giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Cha Khiết An vẫn luôn rất đỗi dịu dàng với cô, dù bề ngoài ông rất khắt khe. Khiết An hiểu rằng ông luôn dành biết bao tình yêu, cũng như sự kì vọng cho cô rất nhiều. Nhưng có lẽ cô sẽ mãi không thể đáp lại chúng.
Có thể vì không thể đáp lại mà Khiết An oán hận bản thân đến chừng nào.