Vũng Bùn

Chương 11



Sau bữa ăn, Khiết An lại đứng lên dọn dẹp chén bát vào bếp, đồng thời cũng nấu nước để làm trà. Trà trong nhà cũng đã sớm vơi hết, nên cô dùng trà thảo dược để làm hai tách luôn. Dù gì cũng là trà nên có lẽ sẽ không khác nhau lắm.

"Con đang nấu trà?"

"Dạ vâng." Khiết An ngập ngừng không biết có nên nói thẳng ra nó là trà gì không. Chỉ sợ là bị truy hỏi tới cùng, như là nhận từ ai chẳng hạn.

"Vậy sao."

Không biết vì sao nhưng mặt của cha Khiết An cũng dần giãn ra nhiều. Có lẽ là vì mùi của loại trà này khiến người ta cảm thấy thanh bình chăng?

"Mùi thơm lắm."

"Con cũng thấy vậy."

Khiết An vui vẻ đáp lại. Cô đang nghĩ có nên mua thật nhiều trà này về làm uống luôn không nhỉ? Mong là Triết Vĩ sẽ giảm giá nếu bán cho cô.

Khiết An mang ra hai tách trà, cẩn thận đặt trước mặt cha cô. Rồi cô cũng ngồi xuống nhâm nhi chúng. Cha cô cũng không biết từ đâu mang ra một hộp bánh, nó còn là bánh của cửa tiệm yêu thích của cô nữa chứ?!

Khiết An mặt đầy bất ngờ, nhưng sau đó liền vô cùng vui vẻ mà mỉm cười.

"Để con đi lấy dĩa!"

"Ừ."

Cha Khiết An nhìn con gái đầy trìu mến, rồi ông cầm tách lên hưởng thức trà. Vị trà thơm như xoa dịu cả cơ thể, nhưng kì lạ thay khi ông thấy nó thật quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu.

Khiết An một hồi loay hoay cũng mang dĩa muỗng ra, rồi lại cẩn thận lấy bánh ra đặt lên. Mắt Khiết An lấp lánh nhìn 4 chiếc bánh trong hộp, toàn là vị cô thích khiến cô khó lòng mà lựa chọn.

"Cha mua cho con nên cứ tự nhiên. Với lại cha không ăn đâu."

Khiết An ngượng ngùng lí nhí: "Dạ..."

Thành ra chỉ có Khiết An ăn bánh uống trà, cha cô thì lại như suy nghĩ gì đó mà nhìn tách trà trong tay. Rồi ông chợt lên tiếng.

"Con có gặp ai tên là...Thanh Bình không?"

Khiết An giật mình, miếng bánh trong miệng chợt khó nuốt vô cùng. Tại sao cha cô lại biết Thanh Bình cơ chứ? Chẳng lẽ ông cũng đã biết chuyện cô tìm y để...

"Có vẻ như là con biết nhỉ?"

Thái độ hoảng hốt như đã chỉ điểm, Khiết An đành phải nói ra sự thật. Giấu diếm nữa thì chẳng có ích gì.

"Vâng..."

"Hắn ta đã đến gặp cha." Ông thở dài tay xoa trán đầy não nề. "Hắn nói con bị bệnh."

Khiết An vô thức sờ bụng mình, cô hiểu rằng có gì đó quái lạ trong bụng mình. Nó không chỉ là đau bụng thường thấy, giống như có thứ gì quấy nhiễu trú ngụ vào. Có thể nó là "bệnh" như lời Thanh Bình nói. Hoặc cũng có thể là "chúng" đang quấy phá, nhưng tại sao cô lại không thấy được chứ? Nhưng mà cô lại không ngờ việc này lại đến tai cha.

"Vâng... Con có chút khó chịu với bụng của mình."

"Hắn ta cũng đã nói như thế. Nói rằng "chúng" đáng phá con. Hắn đã đề nghị cha đồng ý trong việc chữa bệnh. Ta đã nghĩ rằng chuyện đó chỉ đơn thuần là trừ tà."

Cha Khiết An dừng lại một chút, mắt ông mang nét gì đó buồn bã. Ông nắm chặt lấy bàn tay có mình. Trong vô thức, Khiết An cũng lo lắng theo. Chẳng lẽ bệnh cô thật sự tệ lắm sao?

"Nhưng không phải. Con biết mà đúng không, "chúng" được tạo nên từ sự tiêu cực của con người."

"Vâng. Từ nhỏ con đã được học rất nhiều..."

"Nếu ta trừ tà, tiêu diệt "chúng" đi thì "chúng" vẫn sẽ tái sinh với một cảm xúc tiêu cực khác mà bám víu con người."

Điều đó có nghĩa "chúng" sẽ mãi tồn tại, miễn là có sự tiêu cực thì chúng sẽ vẫn tiếp tục được tái sinh. Và cứ thế lặp đi lặp lại. Việc trừ tà chỉ đơn thuần là xóa bỏ "chúng" thế nhưng sự tiêu cực tạo nên "chúng" thì lại không. Truyền thống của gia tộc Khiết An chỉ quan tâm đến việc trừ tà, để tránh "chúng" gây hại cho cộng đồng và xã hội. Họ cho rằng việc của những người khác đều sẽ không liên quan tới mình. Vốn dĩ họ không muốn giải quyết chuyện xóa bỏ sự tiêu cực, bởi con người là những sinh vật yếu đuối, sự tiêu cực đó sẽ mãi không thể nào giải quyết được.

"Vậy nên hắn ta đã đề nghị nên diệt tận gốc. Vì căn bệnh của con rất nguy hiểm..."

"Nguy hiểm sao...?"

Cha Khiết An nhìn cô, ánh mắt đầy suy tư. Ông chợt nhớ tới từng lời của Thanh Bình, cách y nói như thể xoáy sâu vào tâm can họ. Y biết ông sẽ không tin một lời nào của y, nhưng khi ấy y đã mỉm cười, tận tình chỉ ông một cách để kiểm chứng tất cả.

"Con có giấu cha chuyện gì không Khiết An?"

Bất ngờ trước câu hỏi, Khiết An bất động một vào giây nhưng sau đó liền lấy lại sự bình tĩnh. Cô liền trả lời.

"Con không-..."

Khiết An chưa kịp nói hết câu, bụng cô bỗng dưng đau dữ dội. Cảm giác mạnh mẽ hơn những lần khác, nó cuồn cuộn như muốn đẩy mọi thứ trong bụng ra ngoài. Cảm giác thức ăn từ bụng trào lên cổ họng, khiến Khiết An muốn nôn.

Cô lập tức chạy vội vào bếp, nôn hết tất cả nhưng kì lạ thay trong bãi nôn chẳng phải là thức ăn, mà là thứ màu đen như bùn...

Cô đã nghĩ rằng chúng đã khỏi hẳn rồi cơ chứ...

Tại sao lại phải ở trước mặt cha cô mà quay trở lại.

"Con..."

Khiết An mặt mày tái mét, quay sang nhìn cha với ánh mắt đầy hốt hoảng.

"Có lẽ như hắn ta đã nói đúng..."

Cha Khiết An nhìn vào vũng bùn, giống hệt tựa như "chúng". Thanh Bình đã nói đúng, con gái của ông đã phải chịu những điều này, chịu thứ mà ám ảnh cả cuộc đời của Khiết An.

"Cha xin lỗi vì cha đã không nhận ra..."

"Khiết An à. Trong bụng con có "chúng"."




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.