Khiết An cùng cha đứng trước cửa nhà, bấm chuông rồi chờ người bên trong. Sau vài tiếng động như đồ bị đổ vỡ phát ra từ ngôi nhà, Khiết An lẫn Thế Dương đều có chút lo lắng không yên. Dù gì Thanh Bình cũng là người khiếm thị, lỡ bị té, đồ đè lên người thì e rằng không thoát nổi.
Nhưng vài giây sau, cánh cửa mở ra, xua đi cảm giác lo lắng trong lòng hai người. Thay vào đó, hai người bọn họ nhìn Thanh Bình với ánh mắt đầy bất ngờ.
Khác với diện mạo của lần gặp đầu, Thanh Bình trông sạch sẽ và gọn gàng, đúng chuẩn thư sinh hiền lành. Mà hiện tại y có chút…tơi tả. Mái tóc dài xõa ra, ngổn ngang trên vai y. Quần áo xệch xoạc, lộn xộn cả lên, trông như y vừa mới ngủ dậy.
Tuy vậy, Thanh Bình vẫn nở nụ cười, không ngại ngùng gì mà mời khách vào nhà.
“Mời vào, mời vào.”
“Em xin phép.”
Khiết An lễ phép chào hỏi rồi bước vào. Theo sau là Thế Dương cũng chào hỏi một tiếng. Ánh mắt không ngừng soi mói Thanh Bình, không kiểm soát được mà chậc lưỡi một cái không hài lòng. Đương nhiên tiếng động nhỏ này khó rơi vào tai hai người nọ.
Giọng nói quen thuộc giúp Thanh Bình nhận ra hai người trước mặt, y mỉm cười đầy vui vẻ.
“Mừng hai người đã tới.”
Rồi Thanh Bình dẫn hai người vào nhà, y để họ đợi ở phòng khách còn bản thân lại luống cuống vào bếp pha trà. Âm thanh từ nhà bếp vang lên rất to, có cả âm thanh giống như có thứ gì rơi xuống, Khiết An mặt đầy lo lắng cứ nhìn mãi vào khu bếp nọ.
Mấy phút sau, Thanh Bình trở lại. Lần này còn thảm hơn khi nãy khi đầu y ướt, quần áo cũng có chỗ ướt chỗ không. Mặc dù vậy y cũng chỉ cười cười, cẩn thận bưng trà ra đặt lên bàn.
“Nay anh cùng Triết Vĩ dọn nhà. Đồ đạc tùm lum khác với mọi lần nên anh không quen.”
Khiết An vừa nghe y giải thích, vừa nhìn tổng thể căn phòng khách đã có một số sự thay đổi nhất định. Những tủ sách hôm trước còn ở đây có vẻ được dời đi, để không gian trống trải cho mấy chậu cây cùng chiếc một chiếc tivi lớn.
“Hai anh dời tủ sách đi ạ?”
“Có thể nói là vậy đi.”
Thanh Bình ngồi đối diện hai người, không biết từ đâu lôi ra chiếc khăn nhỏ mà lau sơ sơ mái tóc dài ướt của mình. Rồi y lấy thun cột chúng lên một cách sơ sài. Một vài phần tóc không được cột lên thì vươn lại trên vai y.
“Hôm nay em đến để khám nhỉ?”
“Dạ vâng…”
“Còn ngài đây…?”
“Tôi đi theo thôi. Không có khám.”
Thế Dương khoanh tay trả lời. Thanh Bình gật gật đầu như đã hiểu, rồi y đứng dậy, lò mò tới kế bên Khiết An.
Khiết An ban đầu chỉ nghĩ y đi kiếm đồ, cho đến khi, Thanh Bình chợt quỳ xuống cạnh cô. Từ trong túi móc ra hai chiếc bao tay ra rồi đeo vào.
Khiết An mặt đầy bối rồi. Còn Thế Dương thì đen mặt, trừng mắt nhìn Thanh Bình.
“Anh làm…gì vậy…?”
“À xin lỗi. Để xem bệnh tình em đang trong giai đoạn thế nào thì anh cần chạm bụng em đấy. Em ổn với việc đó chứ?”
“Em…”
“Ngại à?” Thanh Bình ngước mặt. “Đừng ngại. Cứ xem như là bác sĩ đang khám bụng em thôi.”
Nói là vậy, nhưng nhìn chung để người khác chạm vào bụng mình thì đương nhiên là ngại chết đi được. Khiết An cũng thế. Với lại, cũng lâu rồi cô chưa tiếp xúc với ai trừ gia đình, mà bây giờ đùng phát chạm vào nhau làm cô bối rối vô cùng. Mặt Khiết An đỏ lự lên như quả cà chua, vệt đỏ nổi bật lan đến cả mang tai.
Thế Dương bên cạnh cũng chẳng ý kiến gì về việc đụng chạm. Vốn lẽ là người cùng nghề, ông cũng hiểu rõ mấy cái quy tắc đụng chạm này. Nhưng đương nhiên, là một người cha, ông sẽ giám sát tất thảy hành động của Thanh Bình. Nếu y mà có giở trò thì ông chắc chắn sẽ bẽ gãy tay y.
“Em ổn chứ?” Thanh Bình hỏi lại một lần nữa. Dường như muốn nghe từ miệng chính chủ nói ra thì mới dám làm bước tiếp theo.
“Em…ổn ạ…” Khiết An ngập ngừng đáp lại. Tay níu phần áo ngay bụng của mình đầy lo lắng.
Chỉ là khám bệnh thôi. Chỉ là khám bệnh thôi.
Cô không ngừng lặp lại câu trên trong đầu, cố gắng bình thường hóa việc này. Tuy vậy, ngại thì vẫn ngại, người Khiết An lại run lên.
Cô nhắm tịt mắt, không muốn nhìn thẳng vào Thanh Bình vì xấu hổ. Nhưng giây sau lại mở bừng đôi mắt ra vì câu tiếp theo của y.
“Anh cần chạm trực tiếp nên em vén áo lên nhé?”
Mặt Thế Dương lại đen thêm. Ông trừng mắt nhìn Thanh Bình, tay lại bẽ cộp cộp đầy đáng sợ. Tuy biết là vì chữa bệnh nhưng bản năng bảo vệ con gái trỗi dậy khiến ông nảy lên suy nghĩ bẽ gãy tay Thanh Bình.
“Em đừng lo. Anh không thấy gì đâu. Với lại…” Thanh Bình giơ hay tay mình, mỉm cười. “Anh đeo bao tay mà, không chạm em trực tiếp đâu.”
Mặt Thanh Bình hoàn toàn không có ý đồ xấu, y đơn giản là vì khám bệnh, mấy việc khác hoàn toàn không để tâm. Thấy vậy, Khiết An có chút xấu hổ. Do cô nghĩ nhiều quá nên mới rơi vào tình huống ngại ngùng thế này.
Hít vào một hơi để bình tĩnh, Khiết An chầm chầm vén áo lên, lộ ra phần bụng trắng của mình.
“Vầy là được rồi ạ…?”
“Lộ bụng em là được rồi.” Thanh Bình mỉm cười. “Vậy anh xin phép.”