Vùng Cấm

Chương 41



Tiếng mưa rơi rả rích rất hợp làm nhạc nền thư giãn khi đọc sách. Giang Trì Cảnh đặt quyển “Kiến thức nhập môn cờ vây” qua một bên rồi vào bếp pha một tách trà hoa cúc có tác dụng làm sáng mắt.

Tuy là thủ thư nhưng Giang Trì Cảnh hiếm khi mở sách ra đọc. Giờ bỗng nảy sinh hứng thú thì anh chợt nhận ra, việc đọc hiểu không còn dễ dàng như thời đi học nữa.

Quy tắc chơi cờ trông thì đơn giản nhưng đòi hỏi người chơi phải động não rất nhiều. Giang Trì Cảnh càng đọc sách càng cảm thấy, trò chơi này đúng là rất hợp với con người Trịnh Minh Dịch.

Anh vừa đọc sách vừa thư thả nghỉ ngơi, cuối tuần nhàn nhã cứ thế trôi qua phân nửa trong làn mưa. Hai ngày này Giang Trì Cảnh vốn định làm tổ luôn trong nhà không ló mặt ra đường, ấy thế mà chiều chủ nhật Quan Vĩ lại gọi điện đến. Kế hoạch của anh xem như tan tành.

“Sự cố tuần rồi ở nhà tù phía Nam nghiêm trọng lắm không?”

Ngoài khu dân cư có một tiệm cafe nhỏ, Quan Vĩ vừa lái xe đi từ nhà tù phía Nam sang đây. Y không giấu vẻ tò mò trên gương mặt.

“Cũng hơi nghiêm trọng, có phạm nhân phóng hỏa sinh sự thôi.” Giang Trì Cảnh đáp, “Nhà tù quyết định ban lệnh giới nghiêm, cấm cả thư từ lẫn cho người thân đến gặp.”

Tin tức về vụ cháy nhà tù đã rầm rộ khắp nơi, thậm chí còn được đưa lên đầu mục trong bản tin khu vực nhưng thông tin về lệnh giới nghiêm vẫn cứ im ỉm không cho ai hay, thế nên Quan Vĩ không biết cũng là chuyện thường.

“Cũng biết lựa lúc gây sự phết.” Quan Vĩ nhấp một ngụm cà phê, bày ra dáng vẻ âu lo, “Ban nãy tôi mới đi gặp Trịnh Minh Dịch, sao anh ta không để tôi tự xin vào gặp nhỉ?”

“Anh tìm Trịnh Minh Dịch có việc à?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Hôm nọ gặp nhau có nói về chuyện trong ban ngành của tôi. Anh ta bày cho tôi mánh để tóm được đứa làm nội gián, bảo tôi trước tiên là cứ tung mấy tin tức giả ra sau đó dựa vào sự biến động giá cổ phiếu để đoán xem nội gián là ai.”

“Biến động giá cổ phiếu sao?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên.

“Mua bán cổ phiếu vốn là sàn đấu tin tức mà, tin dù tốt dù xấu gì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thế trận thôi.” Quan Vĩ đáp, “Trịnh Minh Dịch phân tích từng khả năng một có thể xảy ra với mỗi tin tức cho tôi nghe, tôi cứ thế ôm cây đợi thỏ và tóm được tên nội gián kia thôi.”

“Chỉ dựa vào biến động giá cổ phiếu ư?” Giang Trì Cảnh cảm thấy khó mà tin nổi.

“Đúng là chỉ dựa vào biến động giá cổ phiếu thôi.” Quan Vĩ không khỏi cảm thán, “Có một tin tức giả được tung ra là việc tôi đang nắm giữ bằng chứng cô bồ nhí của chủ tịch công ty khoa học công nghệ XX biển thủ công quỹ. Tin vừa nổ ra là có người lo bán thốc bán tháo mớ cổ phiếu của công ty này ngay.”

“Do họ dự đoán được việc giá cổ phiếu sẽ sụt giảm à?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Chính xác.” Quan Vĩ đáp, “Chuyện này quả là kì lạ bởi những chính sách được công bố gần đây đều rất có lợi cho ngành khoa học công nghệ cơ mà. Giá cổ phiếu của bọn họ đang yên đang lành lại bắt đầu giảm chứng tỏ có kẻ sau lưng giật dây.”

Giang Trì Cảnh chợt nhận ra cái tên công ty khoa học công nghệ XX này nghe có hơi quen tai. Đây chẳng phải là công ty của đám người lần trước đến thăm tù sao? 

Giang Trì Cảnh nhớ lại cuộc trò chuyện khi ấy giữa Trịnh Minh Dịch và vị chủ tịch của công ty kia, anh bèn hỏi: “Đừng nói là cô bồ nhí kia biển thủ công quỹ thật nhé?”

“Nói thật lòng chính tôi cũng không rõ. Tiện tay vung ra một tin tức giả như thế ai mà ngờ lại tạo nên phản ứng lớn đến vậy. Đây gọi là có tật giật mình chăng?” Quan Vĩ nghiêm giọng tiếp lời, “Giờ tôi đang nghi ngờ, tất cả những tin tức Trịnh Minh Dịch đưa cho tôi đều là thật hết.”

Giang Trì Cảnh không nắm được toàn bộ sự việc nên cũng khó phân định tin thật tin giả. Anh chỉ biết thở dài bất lực: “Đúng là phong cách của Trịnh Minh Dịch rồi.” Từ đầu chí cuối vẫn luôn âm thầm kiểm soát mọi sự mà không để ai hay biết.

“Ban đầu tôi còn lo sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, nhưng suy đi tính lại thì bắt được nội gián mới là chuyện quan trọng hơn cả.”

Trên thực tế, nhất cử nhất động của cơ quan chức năng đều sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán. Thế nên Quan Vĩ mới cảm thấy nhỡ tung tin giả ra làm ảnh hưởng xấu đến thị trường thì không được hay ho cho làm. Nhưng xét tình hình hiện tại thì chưa biết chừng tin giả mà y đưa ra lại là thật.

“Đã tóm được đứa làm nội gián trong ban ngành rồi. Giờ tôi chỉ muốn hỏi Trịnh Minh Dịch rằng tin tức là thật đúng không, nếu đúng tôi sẽ điều tra tới cùng.”

Nghe Quan Vĩ nói như thế, Giang Trì Cảnh lập tức nhíu mày: “Không phải anh đang điều tra vụ án của Trịnh Minh Dịch à?”

“Tra chứ, nhưng còn phải đợi anh ta giao bằng chứng cho tôi nữa.” Quan Vĩ đáp, “Lần trước gặp nhau anh ta bảo tôi bắt được nội gián rồi thì hẵng tới tiếp.”

Nói cách khác, Quan Vĩ cần Trịnh Minh Dịch vạch ra hướng đi cho hành động sắp tới. Chỉ là xui thay đợt này Lão Cửu lại giở trò phá rối nên Quan Vĩ không gặp Trịnh Minh Dịch được nữa, trăm sự rối ren một mình y phải gánh hết.

Giang Trì Cảnh thấy thế bèn bảo: “Anh cần tôi giúp gì không?”

Lúc trước bị Quan Vĩ nhờ vả Giang Trì Cảnh còn thấy hơi lo lo, sợ mình bao đồng làm ảnh hưởng đến tư duy của Trịnh Minh Dịch, lỡ như xảy ra sai sót gì thì đúng là anh không biết phải giải thích với người nọ làm sao. Nhưng giờ thời thế đã khác rồi, anh và Trịnh Minh Dịch đều cùng một chiến tuyến thì xông xáo vào giúp ít nhiều gì cũng là điều hiển nhiên.

***

Sáng đầu tuần, rửa mặt xong xuôi chẳng hiểu lên cơn thế nào Giang Trì Cảnh lại lấy gel vuốt tóc ra dùng.

Tóc lòa xòa trước trán đã dài sắp đến lông mày. Sau khi chải gọn ghẽ lên, vầng trán đầy đặn tươi tắn hiện ra khiến khuôn mặt Giang Trì Cảnh càng thêm phần khí chất. Nhìn trái nhìn phải Giang Trì Cảnh đều thấy dáng vẻ hôm nay của mình quá ư là đẹp trai, thế nhưng săm soi thêm một tí thì anh lại thấy còn hơi thiếu gì đó.

Thế là Giang Trì Cảnh lấy nước hoa ra xịt, nghe mùi bưởi chùm vấn vít quanh cổ anh mới thấy hài lòng thực sự. Ngó xem giờ giấc có vẻ sắp trễ làm đến nơi, Giang Trì Cảnh vội xử lý bữa sáng rồi lái xe đến nhà tù.

Nhưng sau khi bước vào phòng thay đồ, từng giây từng phút trôi qua đều khiến Giang Trì Cảnh muốn chạy ù về nhà tắm rửa ngay lập tức.

“Nay tan làm rồi đi hẹn hò à cảnh sát Giang?”

“Ăn diện thế này chắc mẩm là lát đi với em nào rồi.”

“Cái danh hotboy của đơn vị mình đâu phải để trưng.”

Hễ đụng mặt đồng nghiệp nào là Giang Trì Cảnh cũng bị trêu chọc dăm câu khiến anh không khỏi hoài nghi, phải chăng sáng nay mình bị chập mạch thật? Chứ đang yên đang lành sao lại lên cơn muốn ăn diện như thế này nhỉ?

May thay sáng nay anh rất rảnh rỗi vì không cần phải đi gửi thư từ. Thay đồng phục xong Giang Trì Cảnh bèn lôi gương ra soi, đánh rối mái tóc vừa được chải chuốt tỉ mỉ của mình. Ngặt nỗi tóc tai bù xù thế này trông lại càng đẹp trai hơn ban sáng, tóm lại Giang Trì Cảnh có làm thế nào thì cũng khiến người ta nghĩ rằng anh cố ý làm duyên có chủ đích.

Giờ chỉ có nước cầu trời cho Trịnh Minh Dịch đui mắt thì may ra hắn mới không phát hiện hôm nay anh có gì khác biệt so với mọi lần. Nhưng đồng nghiệp toàn trai thẳng ngu ngơ mà còn nhìn ra được, chẳng lẽ Trịnh Minh Dịch lại không?

Quả nhiên lúc Trịnh Minh Dịch bước vào thư viện, ngay khi đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh hắn liền bảo: “Hôm nay tan tầm xong cảnh sát Giang có việc à?” 

Giang Trì Cảnh ậm ờ đáp có rồi mở trang tin tức ra bắt đầu đọc: “Hôm nay…”

“Đi đâu đấy?” Trịnh Minh Dịch ngắt ngang.

“Liên quan gì tới anh đâu mà hỏi.” Giang Trì Cảnh vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Anh còn đang định đọc tiếp thì Trịnh Minh Dịch lại tiếp tục ngắt lời.

“Không nói cho tôi nghe được à?”

“Đã bảo là không liên quan gì tới anh cơ mà.”

“Tôi không gặp em đã hai ngày rồi đó.”

Chẳng biết có phải là đang có tật giật mình hay không, nghe xong lời này Giang Trì Cảnh lại nhớ tới câu “đểu cáng” mà Trịnh Minh Dịch bảo anh lần trước. Anh rất muốn lờ đi ánh mắt của đối phương nhưng sau rốt, Giang Trì Cảnh vẫn quyết định nhượng bộ. Anh thở hắt rồi đáp: “Không đi đâu cả.”

“Không đi gặp người khác hửm?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Ừa.”

Không đi gặp ai cả, hôm nay ăn diện thế này là đều vì anh cả đấy.

Giang Trì Cảnh cũng chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh xin thề, sáng nay anh thật sự bỗng dưng lên cơn muốn chải chuốt chứ không hề có ý đồ sâu xa gì hết. Thế mà tự nhiên nhìn đi nhìn lại bỗng thành ra ăn diện vì Trịnh Minh Dịch.

“Cảnh sát Giang đọc tiếp đi.”

Trịnh Minh Dịch nhích người sát lại gần màn hình, tay phải của hắn điềm nhiên vòng ra phía sau lưng Giang Trì Cảnh rồi vắt ngang hông anh.

Giang Trì Cảnh ngó phần eo của mình rồi quay sang nhìn Trịnh Minh Dịch, anh hoang mang hỏi: “Tay anh đang làm trò gì đấy?”

“Vết thương trên tay tôi đau quá, cần chỗ tựa lên cho thoải mái chút.” Trịnh Minh Dịch đáp.

Hắn dùng giọng điệu nghiêm túc và thật lòng thật dạ đến mức trong một thoáng Giang Trì Cảnh cũng thực sự nghĩ rằng, bàn làm việc của mình nhỏ hẹp đến nỗi không có chỗ cho cánh tay bị thương của Trịnh Minh Dịch ngả lên.

Nhưng dĩ nhiên Giang Trì Cảnh đã nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này, anh bình tĩnh bảo Trịnh Minh Dịch: “Bỏ tay ra.”

Người nọ vẫn cứ ngồi yên nhìn Giang Trì Cảnh như thể tin chắc rằng, anh sẽ không làm gì được hắn. Giang Trì Cảnh sao có thể để Trịnh Minh Dịch lại được đằng chân lân đằng đầu như thế? 

Anh nhíu mày đáp trả, dùng ánh mắt mang ý cảnh cáo đối phương rằng, hắn mà không bỏ tay ra thì anh sẽ tức giận thật đấy.

Hai bên chẳng ai chịu nhường ai, lặng lẽ trao nhau ánh mắt mà đọ sức. 

Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến cái lần anh trốn sau màn hình máy tính. Lần ấy Trịnh Minh Dịch ngồi ở trong góc bàn cuối cùng, đôi bên cũng âm thầm ganh đua bằng ánh mắt như thế này. Chỉ là khi đó khoảng cách giữa hai người rất xa, còn lần này bởi quá gần nhau mà anh có thể nhìn thấy được sự thay đổi bên trong đôi mắt của Trịnh Minh Dịch.

Vẻ ung dung hờ hững chợt thoáng qua đôi lần, con ngươi hắn ánh lên chút nguy hiểm. Vốn đang là màn đọ sức nhưng chẳng hiểu sao bầu không khí trở nên ái muội khó tả. Ngay cả Giang Trì Cảnh cũng không giữ được sự tập trung, anh đảo mắt qua lại nhìn bờ môi của Trịnh Minh Dịch.

Đúng là không nên đấu mắt với người nọ, dễ xảy ra chuyện quá.

Ngay khi Giang Trì Cảnh cụp mắt chuẩn bị nhận thua như lần trước, Trịnh Minh Dịch đột nhiên chồm người tới. Hắn đè anh lên bậu cửa sổ, đặt nụ hôn lên bờ môi anh.

“Anh điên rồi hả?” Giang Trì Cảnh cố gắng kiềm chặt bả vai Trịnh Minh Dịch, đôi mắt ngập tràn sự kinh hãi, “Ngoài cửa có camera theo dõi đấy!”

Camera được gắn phía trên cửa trước của thư viện, lấy góc 45 độ để quay cảnh vật bên trong. Dù chỗ hai người đang ngồi đối diện với cửa trước và sát bên cửa sổ, camera không thể quay được toàn cảnh nhưng chắc hẳn sẽ thấy được bóng dáng Trịnh Minh Dịch trên màn hình.

“Không quay được đến chỗ chúng mình đâu.” Trịnh Minh Dịch nhếch cằm rồi tiếp tục phủ lấy bờ môi Giang Trì Cảnh, “Em muốn thử cảm giác lén lút hôn trong góc chết camera không?”

Giang Trì Cảnh suýt thì chửi tục.

Tên chó chết này rành rẽ sở thích của anh quá mà.

Đúng là anh không thể cưỡng lại loại hành vi kích thích mang tính thầm kín diễn ra lúc ban ngày ban mặt thế này. Cửa thư viện đang mở toang, bầu không khí khiến con người ta căng thẳng hơn cả lúc trời sập tối.

“Trịnh Minh Dịch, anh dừng lại cho tôi.”

Giang Trì Cảnh hưng phấn đến mức đầu ngón tay cũng trở nên tê dại, giọng thì run lẩy bẩy. Thế nhưng anh vẫn dùng nốt phần lí trí còn sót lại né khỏi bờ môi Trịnh Minh Dịch: “Anh tính hại tôi mất việc đấy hả?”

“Có tôi nuôi em.” Trịnh Minh Dịch đáp.

“Anh là phạm nhân đấy!” Giang Trì Cảnh dồn hết sức lực đẩy Trịnh Minh Dịch ra rồi mở tung cửa sổ, quay đầu thở một hơi. Thế nhưng hơi nóng của trời hè sau mưa ùa vào khoang miệng cũng chẳng dập được ngọn lửa đang bùng lên trong lòng anh.

“Đợi tôi ra tù nhé.” Trịnh Minh Dịch ở phía sau nhẹ nhàng lên tiếng.

Giang Trì Cảnh nhanh chóng nhận ra bản thân không thể nào giữ bình tĩnh trong hoàn cảnh như thế này. Anh sập cửa sổ rồi đứng phắt dậy nhìn Trịnh Minh Dịch: “Đến phòng y tế đi, tôi băng bó lại cho anh.”

Trịnh Minh Dịch nhướng mày: “Bây giờ à?”

“Ngay bây giờ luôn.” Giang Trì Cảnh hối thúc, “Nhanh lên.”

Đặt chân vào địa bàn của Lạc Hải, lý trí Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng quay về. Anh tới bàn làm việc của y, lấy hộp cứu thương ra rồi bảo: “Em mượn tí nhé.”

“Cần anh phụ không?” Lạc Hải nhìn cánh tay bị thương của Trịnh Minh Dịch.

“Thôi không cần, em tự làm được.”

Giang Trì Cảnh quay người mang theo hộp cứu thương, Lạc Hải ngửi được mùi nước hoa trên người anh bèn hỏi: “À đúng rồi, nước hoa hồi trước anh tặng cậu dùng hết chưa đấy? Anh sắp mua lọ mới đây này, cần thì anh mua thêm một lọ cho cậu nhé?”

“Khỏi đi, em tự mua lọ mới rồi.” Giang Trì Cảnh thuận miệng đáp lời Lạc Hải nên không nhận ra rằng, ánh mắt Trịnh Minh Dịch đang dần thay đổi.

“Tối nay cậu vào thành phố à?” Lạc Hải hỏi.

“Đâu có.” Giang Trì Cảnh thừa biết Lạc Hải rất hiểu mình, phải có chuyện gì đó quan trọng anh mới dùng tới nước hoa. Anh viện cớ qua loa, “Do lọ nước hoa to quá, em dùng mãi không hết thôi.”

“Thì chú mày mua chai nhỏ thôi.” Lạc Hải đáp, “Lần trước anh mua cho cậu là lọ 100ml đấy.”

“Em có nghĩ được nhiều thế đâu.” Giang Trì Cảnh nói, “Mua luôn cái lọ y như anh tặng em thôi.”

Hai người trò chuyện cứ anh một câu em một câu, chẳng ai nhận ra bầu không khí xung quanh người nào đó càng ngày càng u ám.

“Bác sĩ Lạc.” Trịnh Minh Dịch bỗng nhiên lên tiếng ngắt ngang cuộc trò chuyện, “Anh và cảnh sát Giang dùng chung một loại nước hoa à?”

“Đúng rồi, có chuyện gì sao?” Lạc Hải đáp, “Cất công dữ lắm tôi mới chọn ra được mùi hương đó đấy.”

Mãi đến tận lúc này Giang Trì Cảnh mới nhận ra Trịnh Minh Dịch trông có hơi là lạ. Ánh mắt người nọ lạnh băng, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Nếu Giang Trì Cảnh đoán không lầm, hình như Trịnh Minh Dịch đang… tức giận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.