Vụng Dại Tuổi 17

Chương 26: Chương 26




Xơ già đưa tay chỉ về phía hàng thông, nơi mà cô gái vừa khuất bóng. Nỗi sợ hãi lớn dần lên trong Hiên, nhất là khi ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò của anh thanh niên và nhớ lại giọng vui mừng của cô gái: “Vài ngày nữa thôi, bọn mình được ở bên nhau rồi...”.
Bên ngoài, thánh lễ đã tan từ khi nào.
Hiên khóc. Lần đầu tiên đi dự lễ đám tang một người lạ mà Hiên khóc. Chúa ở trên cao cũng không hài lòng, Hiên biết, Chúa giận Hiên nhiều lắm vì thực ra Hiên chưa bao giờ tin có kiếp sau, có một cuộc sống vĩnh hằng nào đó. Biết họ có gặp được nhau hay không?
Đức đón Hiên trước cổng giáo đường, lúng túng một cách khổ sở khi nhìn khuôn mặt đẫm nước của Hiên. Chỉ tay về phía đám tang, giọng anh chùng xuống:
- Người đó là bạn em hả?
Hiên không nói gì, lẳng lặng ngồi lên sau xe. Hiên định sẽ kể cho Đức nghe tất cả, nhưng đến khi xe lăn bánh, Hiên bỏ quên ý định ấy nơi giáo đường. Biết phải kể như thế nào? Kể từ đâu? Mà từ ngày mới quen đến giờ, Đức xếp cô vào loại người lãng mạn nhất thế gian nên có chuyện gì buồn là chính đáng đâu? Thôi thì không kể nữa vậy. Mà hình như cũng khá lâu rồi, Hiên chẳng có chuyện gì để kể được với Đức.

Bỗng, Hiên muốn gặp cô gái ấy quá, để nghe cô khẳng định lại thêm một lần nữa, rằng tình yêu là có thật - cái điều mà Đức chẳng thể chứng minh được với Hiên...
Một tấm lòng
Hân xuất hiện với bộ mặt tái mét, cái nơ hồng trên tóc nằm lệch hẳn vị trí thường ngày, cả mái tóc bị gió hất tung lên rối xù báo cho tôi biết một sự việc chẳng lành. Nó nói trong hơi thở gấp gáp :
- Thằng Tú bị tai nạn giao thông ở ngã tư, máu nhiều lắm !
Thằng Tú là em tôi, một đứa em ở chung nhà nhưng khác cả cha lẫn mẹ. Tôi thương nó hơn bất cứ thứ gì tôi đang có. Nó cũng dành nhiều tình cảm cho tôi. Bởi thế tôi tin nó chẳng dễ dàng bỏ tôi mà đi, như hôm nay.
Quãng đường như thể dài thêm ra. Phố xá lướt qua vội vã trong làn nước mắt. Tôi đang khóc, Hân càng thêm sốt ruột. Nó quay ra sau sẵng giọng:
- Mày có im đi không? Nó chỉ bị đụng xe, cùng lắm là vô nhà thương.
- Phải rồi, bởi vì nó đâu phải là em Hân.
Tôi cố gào lên rồi giật mình nghĩ, nếu nó không phải là thằng Tú mà là bọn thằng Quang thì liệu mình có đau lòng như thế này không?

Đám đông hiếu kỳ đã giãn ra. Tôi dán mắt vào tấm bảng số xe văng ra bên lề đường, hòng chút hy vọng mong manh. Đó chính là chiếc xe mà người cha đầy trách nhiệm đã giao lại cho thằng Tú trước khi đi theo người đàn bà khác.
Cô y tá trong bộ đồng phục trắng chỉ cho Hân dãy phòng phía tay trái. Cửa phòng bật mở, tất cả các cặp mắt đổ dồn về phía cánh cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên :
- Chị Hai !
Tôi lau nước mắt, nhìn lại một lần nữa.
- Tú !
Hân cũng ngạc nhiên không kém. Nó bước lại gần, hỏi:
- Thế người nằm kia là ai?

- Là Trung, bạn em. Tụi em đi dự sinh nhật, nó vừa lấy xe em băng qua bên kia đường định mua quà thì bị chiếc xe sau tông vào.
Tôi thở phào, mọi lo âu nhanh chóng tan đi.
Chính cái cảm giác nhẹ nhàng ấy khiến cho tôi trằn trọc mãi trong giấc ngủ. Phải, tôi không sao chợp mắt được, như có cái gì đó ngọ ngoạy ở bên trong. Tôi nhớ lại lúc Hân hốt hoảng khi đột nhiên, Trung nôn ra thứ chất nhờn màu đục. Nó gào lên bảo đi gọi bác sĩ. Tôi hớt hải đi gọi bác sĩ. Nó lại cuống quýt tìm nước nóng, tôi đã chạy xuống tận căn tin bệnh viện để mua nước nóng. Cứ thế, tôi làm tất cả những gì nó sai bảo, lâu lâu dõi mắt về phía thằng Tú đang ngồi ngủ gật với đám bạn ngoài dãy hành lang, không dám thừa nhận cái cảm giác bình yên dấy lên trong lòng, cho đến tận bây giờ. Tôi chìm vào giấc ngủ ngập tràn mộng mị.
Mẹ tôi mất trong một tai nạn xe cộ khi đang còn trong độ tuổi thanh xuân. Nghe các cô kể lại là mẹ rất đẹp, vẻ đẹp dịu dàng, đoan trang rất hiếm hoi của những cô gái thành phố. Từ ngày cưới được mẹ, bố bỏ hết thói hư tật xấu, chịu khó lam làm vun đắp cho gia đình. Ông bà nội vui mừng khôn xiết với sự thay đổi của thằng con quý tử vốn được nuông chiều từ nhỏ. Cứ thế, tôi ra đời dưới một mái nhà tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc đó chẳng kéo dài được bao lâu. Vào một buổi chiều mưa gió, bố tôi gục xuống bên xác mẹ sau một tai nạn giao thông khốc nghiệt. Mẹ ra đi trong niềm thương tiếc của mọi người, chỉ có tôi là vô tư đòi mẹ trong nỗi đau xé ruột của bố. Từ dạo ấy, bố thay đổi hẳn, trầm lặng hơn và cũng dễ cáu gắt hơn. Bố giao hẳn tôi ột cô giữ trẻ ở gần nhà, người mà tôi không hề biết sẽ trở thành mẹ kế tôi sau này. Bố vùi đầu vào công việc để quên đi tất cả hơn là để xây dựng lại. Cho đến ngày tôi vào lớp một, khi ấy thằng Tú mới vừa ba tuổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.