Vụng Dại Tuổi 17

Chương 29: Chương 29




Cái suy nghĩ đó mặc nhiên rất thuyết phục. Tôi an tâm ngủ quên lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy đã thấy mặt trời xuống ngang tán phượng phía đầu cổng nông trường. Đoạn về, khó khăn nhất là phải băng qua đám cỏ dại đầy gai. Vân nắm tay tôi dò dẫm từng bước.
- Này!
Có tiếng gọi giật phía sau, tôi hốt hoảng không dám quay lại. Lạ thật, rõ ràng nghĩa trang vắng người… Hình ảnh của những bóng ma ghê rợn đã khiến bước chân tôi chùng lại, mồ hôi túa ra trên trán. Vân gan dạ hơn tôi. Nó không quay đầu lại, chỉ hét lớn “Ai?”. Lần này thì có tiếng cười híc híc và giọng nói trẻ con vang lên:
- Hai chị đi đường đó nguy hiểm lắm!
Tôi quay lại. Một thằng bé trông có vẻ lém lỉnh, đứng lọt thỏm giữa đám cỏ lau rậm rịt. Tôi bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Em làm gì ở đây ?
- Em “quản lý” khu nghĩa trang này!
Tôi và Vân nhìn nhau rồi cùng phá lên cười. Như nhận ra vẻ giễu cợt của hai đứa tôi, nó đưa ra dẫn chứng :

- Thật đấy, em có thể mở cổng cho hai chị đi lối kia dễ hơn.
Lại một buổi trưa.
Sau khi gom gọn miếng bánh cuối cùng cho vô miệng, thằng bé nằm gác tay lên trán, nhìn nó già dặn đến tội nghiệp. Nó bắt đầu kể về quá trình trở thành “người quản lý” khu nghĩa trang này. Vân nằm gác chân lên người tôi trong tư thế sẵn sàng… ngủ, nhưng không, mắt nó mở to như đong đầy xúc cảm về một số phận đáng thương. Tôi cũng như tìm lại được tuổi thơ mình với vết chân trần chạy nhảy tung tăng trên đồi cát, tiếng cười hòa lẫn với tiếng gió vi vu của hàng dương bạt ngàn. Tuổi thơ tôi không biết đến những đêm đông giá buốt, không biết nỗi khát khao chiếc đèn lồng trong đêm trăng rằm, không thèm thuồng những trái bong bóng đủ màu khi mùa xuân đến. Tuổi thơ tôi… không như em.
- Bây giờ thì đỡ hơn rồi, nhưng em chỉ giúp ông ấy qua đường thôi, sao ông lại tốt với em như thế hả chị? Ông đưa em vô chùa này ở, lại còn cho quần áo mới để mặc nữa. Em chỉ có mỗi việc giữ chìa khóa và mở cổng khi có khách đến thăm mộ.
Một buổi sáng, ba Vân gọi hai đứa vào phòng, nhẹ nhàng bảo :
- Ba rất vui mừng vì hai con có lòng thương người. Thằng bé cũng đáng thương, nhưng chỉ một điều chẳng ai biết rõ về nguồn gốc trước đây của nó. Ba nghĩ các con phải xem lại, hơn nữa Tết cũng sắp đến. Chẳng lẽ lại để một đứa trẻ không rõ cội nguồn trong nhà thế sao?
Tôi với Vân tiu nghỉu đi ra. Bất ngờ, phía sau bức màn chắn có tiếng bước chân vội vã. Thằng bé đã đứng đó tự bao giờ.
Nó bỏ đi, chỉ để lại tờ giấy với vốn từ ít ỏi mà tôi vừa mới dạy nó viết.

Một mùa xuân trôi qua...
- Cô giáo ơi có anh này hỏi thăm nhà cô, con đưa ảnh tới đây.
Thằng Tí cất giọng lanh lảnh từ ngoài cổng. Tôi dẹp vội xấp bài kiểm tra đang chấm dở, đứng lên xoa đầu đứa học trò và nhìn lên người khách lạ.
- Ôi! Côi! Côi phải không?
Tôi thốt lên ngạc nhiên lẫn sung sướng.
- Vâng, em đây! Em xin lỗi vì mãi hôm nay mới ghé thăm. Mấy năm rồi chị nhỉ?
Cuộc nói chuyện của hai chị em kéo dài mãi đến chiều tối. Côi đề nghị :
- Bây giờ mình đi gặp chị Vân rồi cùng ăn tối nha chị!
Tôi gật đầu, thầm nghĩ: không biết Vân có nhận ra cái anh chàng cao to, đẹp trai này là ai không nhỉ? Và Vân có hạnh phúc như tôi khi biết rằng đứa bé của ngày nào bây giờ đã là một công nhân giỏi. Tôi chợt nhận ra giá trị đích thực của sự thành đạt. Nó chỉ đến với những người dám vững tin vào cuộc sống ngày mai...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.