Vùng Đất Tự Do

Chương 1



Hắn đã theo dõi con mồi được ba ngày.

Con mồi của hắn là một gã đàn ông dơ dáy, bẩn thỉu, sống một mình trong căn nhà nát ở cuối phố Hoa Nhài. Nhìn mặt thì áng chừng bốn mươi đến bốn lăm tuổi, lúc nào cũng say xỉn bét nhè. Chính vì gã luôn có tiền mua rượu nên Tài xác định đây là con mồi tiềm năng.

Vấn đề duy nhất khiến hắn không dám vội vàng ra tay là người đàn ông này quá cao lớn. Gã cao hơn mét chín, trong khi Tài chỉ cao mét bảy. Riêng trọng lượng cơ thể của gã cũng đủ để đè chết Tài.

Trong ba ngày, hắn đã hiểu tương đối rõ về cuộc sống của người đàn ông này. Gã ngủ nướng đến tận trưa, sau đó buổi chiều ra quán rượu của bà Béo và ngồi dính đít ở đó cho đến đêm mới ngật ngưỡng ra về. Gã sẽ đi trên một đoạn đường tối om, vắng vẻ, chỉ có rác rưởi và chuột làm bạn.

Nhưng đó không phải là thời điểm thích hợp để ra tay. Lý do là bởi trên người gã chưa chắc đã mang theo nhiều tiền, và một cuộc vật lộn sẽ dẫn dụ những vị khách không mời. Có rất nhiều bóng ma âm thầm rình rập trên những con phố tưởng chừng yên tĩnh. Tài dự định chờ cho đến khi gã mở cửa vào nhà mới hạ thủ. Bốn bức tường sẽ giữ lại những âm thanh la hét. Sau khi người đàn ông chết, hắn cũng có nhiều thời gian để lục lọi căn nhà.

Đêm nay trời không trăng. Phố Hoa Nhài có điện nhưng đã bị những kẻ sống dựa vào bóng tối ném đá vỡ hết đèn đường, đâm ra người ta chỉ có thể bước đi trong mò mẫm. Điều này càng tiện cho Tài. Hắn núp sẵn ở một bức tường gần nhà của con mồi, yên lặng chờ đợi.

Hắn không có bất kỳ phương tiện nào để xem giờ. Đồng hồ là một xa xỉ phẩm. Thứ duy nhất mà hắn có là lòng kiên nhẫn. Hắn đã đứng ở trong góc tường suốt nhiều giờ đồng hồ mà không hề động đậy. Những người tồn tại được trong thế giới này đều phải sở hữu một vài đức tính ưu việt nào đó. Những kẻ chỉ dựa vào sức mạnh thể chất như gã đàn ông kia sớm muộn cũng phải chết.

Đã quá khuya mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Ngay cả Tài cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Hắn tự hỏi phải chăng thay vì trở về nhà con mồi của hắn lại lang thang đâu đó, dạo này thấy gã hay cợt nhả với bà Béo. Nếu gã đến ngủ ở nhà bà Béo thì thật là phí công vô ích. Đúng lúc gã còn đang phân vân thì nghe thấy tiếng bước chân lịch kịch ở đầu đường. Con mồi đã về. Tiếng chân này không nhầm được. Từ tiếng chân có thể thấy rằng gã đang đi không vững, tuy nhiên xem chừng gã không say như mọi hôm. Nhịp chân thay vì ngắt quãng lại vang lên khá đều đặn và có sức nặng.

Tình thế không được như kỳ vọng, nhưng Tài vẫn rất bình tĩnh. Tay hắn không hề đổ mồ hôi. Bộ dạng giống như con mèo đang thủ thế, trong cứng rắn đã có sẵn sự mềm mại. Hắn tiếp tục lắng nghe. Bước chân càng lúc càng gần. Gã đàn ông đã về đến trước cửa nhà, gã bắt đầu lục túi lấy chùm chìa khóa. Thật không may, gã đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất và thế là gã phải cúi xuống tìm kiếm, vừa tìm vừa chửi bới um lên. Đây lại là một sự cố nữa. Thời gian gã tìm càng lâu, càng khiến cho nhiều người xung quanh để ý hơn.

Một lúc sau, gã nhặt được chiếc chìa khóa lên. Gã tra chìa vào cánh cửa thép. Lúc tiếng chốt bật ra cũng là lúc Tài lao đến. Hắn bước ba bước ngắn, con dao cầm tay lướt nhanh qua cổ khiến máu phun ra có vòi, bởi vì nhanh quá mà gã đàn ông chỉ phát ra được những tiếng ú ớ nghe như người nói mơ. Hắn đẩy gã vào trong nhà, vòng chân đá cánh cửa đằng sau đóng lại và thuận đà cắm con dao vào chính giữa tim.

Trong bóng tối, hắn lắng nghe tiếng máu phun ra ồng ộc, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. Không thấy. Gã đàn ông đã chết. Gã chịu hai vết thương rất nặng ở cổ và ngực, cả hai diễn ra chỉ cách nhau có vài giây, ngay cả khi gã có sức mạnh thể chất trời phú thì cũng không thể kháng cự lại những tổn thương ghê gớm như vậy.

Tài không có cảm giác tội lỗi, cũng không có cảm giác chiến thắng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người. Ở Vùng đất Tự do người ta phải giết người hoặc bị người khác giết. Cuộc sống là như vậy. Nếu đã không thể làm khác thì hãy cố làm cho thật tốt và đừng nghĩ nhiều. Càng nghĩ nhiều càng dễ chết. Hắn không muốn chết, vì vậy mà hắn giết người như một cái máy.

Hặt tìm công tắc điện. Hắn đã tìm hiểu rất kỹ lưỡng, biết rằng căn nhà này không có cửa sổ, cho dù mình có bật điện thì người ngoài cũng không thể nhìn thấy. Sau một lúc lần mò cuối cùng hắn cũng tìm được thứ hắn cần. Công tắc vừa bật, một luồng ánh sáng mù mờ rọi từ trên trần xuống, cho thấy một căn phòng chật hẹp và bừa bộn. Rác rưởi và quần áo bẩn trộn lẫn với nhau. Đồ ăn vứt lung tung trên sàn nhà. Hắn không thấy ngạc nhiên chút nào, làm sao có thể chờ đợi một lối sống ngăn nắp từ kẻ nát rượu? Hắn chỉ tò mò không biết gã đàn ông đã chết kia lấy đâu ra tiền mà suốt ngày rượu chè.

Trong túi của gã đàn ông có một ít tiền. Tài lấy bằng hết. Hắn đoán rằng không phải chỉ có ngần này. Hắn lục tung cả cái nhà lên. Nhà không rộng, tìm được một lúc đã không bỏ sót chỗ nào. Không thấy tiền. Tài cau mày. Hắn tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, hắn để ý đến cái tủ sách.

Tủ sách là vật không nên có trong cái nhà này. Chưa nói đến việc chắc chắn gã đàn ông đã chết không phải là người yêu sách, sách còn là thứ xa xỉ phẩm và thừa thãi trong Vùng đất Tự Do. Liên Minh Tự Do tuy không ngăn cấm việc in sách nhưng cũng không hề khuyến khích mọi loại hình thức giáo dục. Phần lớn người dân vùng đất này phải tìm cách tự bảo vệ mạng sống của chính mình thay vì chúi đầu vào đọc sách. Tất cả những kẻ thơ mộng và yếu đuối đều đã bị giết ngay khi chúng vừa mới gỡ bỏ thẻ xanh. Vậy mà trong nhà tên khốn này lại có sách. Lẽ ra hắn phải nhận ra chi tiết này ngay lập tức mới phải.

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay Tài có cảm giác hồi hộp. Hắn mơ hồ nhận thức được rằng mình sắp khám phá ra một bí mật trọng đại. Hắn lấy các quyển sách từ trên tủ xuống, cho đến quyển thứ tư ở hàng thứ ba thì tiếng kọt kẹt vang lên. Bức tường sau tủ sách chuyển động, mở ra một cánh cửa cho hắn bước vào.

Tài chần chừ một lúc, rồi tính tò mò đã chiến thắng. Hắn thận trọng bước vào bên trong. Bên trong rất tối, hắn tìm công tắc đèn. Lúc ánh sáng điện tỏa ra, hắn sững sờ trước những gì mình đang nhìn thấy. Tiền. Rất nhiều tiền. Tiền xếp thành các chồng cao bằng đầu người. Chồng nọ đứng cạnh chồng kia không biết bao nhiêu mà kể.

Mắt Tài hoa lên. Chưa bao giờ hắn được nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong đời. Tim hắn đập loạn lên. Đây không phải là cảm giác mừng rỡ mà là lo lắng. Hắn quay ra nhìn thật kỹ gương mặt của người đàn ông vừa bị hắn giết chết.

Hắn hiểu rằng mình vừa gây ra họa lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.