Vùng Đất Tự Do

Chương 160



Lần đầu tiên kể từ khi thành lập, Dực Long Mười Đầu hứng chịu một cuộc tấn công tổng lực.

Vào thời điểm bị tấn công, Dực Long có một trăm nghìn người trấn thủ Pháo Đài, phần lớn đang trong trạng thái nghỉ ngơi. Phân nửa Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh vắng mặt, tại nhiệm chỉ có Aleksei, Augutus và Alexander.

Bên phía Liên Hiệp mặc dù huy động vội vàng nhưng cũng lên tới sáu trăm nghìn người vào thời điểm bắt đầu cuộc tấn công, được dẫn dắt bởi đích thân tam đại thủ lĩnh. Chiến tướng đông đảo, trừ những người có trách nhiệm bảo vệ căn cứ thì tất cả đều có mặt.

Liên Hiệp xác định đây là thời điểm không thể thuận lợi hơn để đập nát đầu con thằn lằn bay đã gây khó chịu cho chúng trong nhiều năm. Lực lượng của Dực Long đã suy yếu trầm trọng, những sát thủ giỏi nhất đều không ở nhà, Trần Tuấn Tài đang bị cầm chân.

Cuộc tấn công được bắt đầu vội vã không có nghĩa là thiếu sự chuẩn bị. Từ khi Joaquin về với Liên Hiệp, Jackson Jay đã tra hỏi gã rất kỹ. Kết quả là lão tìm được điểm yếu trong hệ thống Pháo Đài tưởng chừng rất chắc chắn của Dực Long. Đó là một điểm nằm ở phía Tây, nơi tường bao và hệ thống công sự chưa xây xong, lực lượng phòng thủ cũng mỏng nhất.

Khaby dẫn một toán quân Voi Châu Phi xông xáo, chỉ sau nửa giờ đã chọc thủng được điểm yếu của phòng tuyến, mở đường cho dòng người tràn vào Pháo Đài như thác.

Cuộc chiến xáp lá cà diễn ra bên trong Pháo Đài. Những người lính trung thành nhất của Dực Long lần lượt ngã xuống. Máu nhuộm đỏ đất. Tài năng và lòng quả cảm không giúp họ đương đầu với một đội quân đông hơn mình tới sáu lần, trong khi đã mất đi sự hỗ trợ của các công trình phòng ngự kiên cố.

Liên Hiệp vừa tấn công vừa đốt phá, nhằm biến Pháo Đài thành đống gạch vụn. Lửa cháy ở khắp nơi. Khói đen bốc lên cuồn cuộn.

Sớm nhận ra thế sụp đổ không sao đảo ngược được, Aleksei ra lệnh cho Augutus bảo vệ Emily Hà và hai con rời khỏi Pháo Đài, tìm nơi an toàn trốn tránh, trong khi bản thân mình và Alexander tử thủ bên trong, thu hút chủ lực của đối phương.

Theo thời gian, lực lượng của Liên Hiệp tiếp tục dồn về, tỷ lệ chênh lệch nhân lực càng lúc càng tăng lên. Phần còn lại của Dực Long chỉ còn bám trụ trong một khu phức hợp được gọi là Lục Lăng, xây theo kết cấu nửa hầm nửa lầu, bên trên là nhà cao tầng, bên dưới là hầm sâu có nhiều cửa và hàng lang ngắn thông nhau. Cấu trúc như vậy cản trở việc tấn công chiếm giữ. Cho dù quân số đông hơn gấp bội cũng khó lòng nhất thời tiêu diệt được lực lượng kháng cự.

Alexander chiến đấu như con mãnh hổ, trên người vết thương chi chít vẫn chưa gục ngã.

Đội quân của gã được tập hợp từ những sát thủ trung thành và quả cảm nhất, lúc này là lực lượng chủ chốt giúp Dực Long bảo vệ tòa nhà Lục Lăng. Những người này đang chiến đấu vì một biểu tượng, bất chấp bại cục đã định, vẫn kiên quyết không chịu đầu hàng.

Augutus nhân lúc trời xâm xẩm tối, cho Emily Hà chùm khăn kín đầu, người ôm Trần Thùy Trang, tay dắt Trần Tuấn Long, theo đường hầm bí mật chạy ra khu vực nằm cách xa vùng chiến sự, sau đó lên một chiếc xe ô tô cất giấu sẵn, lên đường chạy trốn.

Bên phía Liên Hiệp phát hiện ra, biết rằng đám người này hẳn là các nhân vật trọng yếu, bèn báo động cho nhau đuổi theo. Xe của Augutus thoát được lên đường cao tốc, ra sức chạy. Đằng sau có ba chiếc xe của Liên Hiệp truy đuổi rất gấp. Tốc độ của bốn chiếc xe ngang nhau, trên đường không có vật cản, không có điểm thu phí, chỉ việc đạp lún chân ga chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã vượt qua quãng đường dài một trăm năm mươi cây số.

Đang chạy thì phía trước bị xe tải chặn đầu, buộc phải giảm tốc độ lại. Phía sau những chiếc xe của Liên Minh xuất hiện hàng loạt, tiếng súng nổ vang lên chói tai, ba chiếc xe của Liên Hiệp bốc cháy dữ dội.

Augutus căng thẳng nhìn ra ngoài, thấy Gavin Doherty dẫn năm mươi Hiệp Sĩ tay cầm súng bao vây lấy xe của mình.

Gavin gõ súng vào cửa kính, cười gằn:

- Tất cả xuống xe.

Thế không còn lựa chọn nào khác, Augutus đành phải xuống xe. Emily Hà dẫn con bước xuống theo.

Gavin nhìn Emily Hà, miệng nhếch lên:

- Ta đã chờ ngày này nhiều năm. Cuối cùng cô cũng thuộc về ta.

Sắc mặt Emily Hà nhợt nhạt, nhưng vẫn kiên cường như một cây tùng trước cơn bão.

- Nếu người anh muốn là tôi, thì hãy cho Augutus và hai con của tôi rời khỏi đây.

Gavin nghẹo đầu, làm ra vẻ suy nghĩ, rồi bảo:

- Ta không thích thế. Đưa con bé cho ta.

Emily Hà lắc đầu.

Gương mặt của Gavin vốn đã ác độc, lúc này càng trở nên ghê tởm hơn, tựa như thú vật.

- Ta sẽ không để cho giòng máu của thằng con hoang ấy tiếp tục được lưu truyền. Năm xưa nó đã làm ta bị thương cũng trên một con đường cao tốc như thế này, bây giờ ta sẽ buộc hắn phải đau khổ.

Augutus tiến lên, định ngăn cản, nhưng Gavin đã rút súng ra và bắn vào ngực gã. Augutus gục xuống, lưng tựa vào lốp xe, thở dốc.

Tiếng súng nổ làm Trang đang ngủ ngon thức dậy, khóc ré lên. Emily Hà vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ, giúp nó bình tĩnh lại.

Cô nói với Gavin:

- Gavin, anh biết chồng tôi. Anh biết anh ấy có thể làm gì. Tôi nói trước với anh, rằng sẽ có ngày anh ấy đến tìm anh trả thù, và khi ấy bóng ma của thần chết sẽ bao phủ lên ánh sáng của Liên Minh khiến tất cả đều sợ hãi. Sẽ không một thành viên nào của Liên Minh có thể sống sót qua cuộc trả thù ấy. Tất cả các anh sẽ chết không trừ một ai. Hãy nghĩ về ngày đó trước khi anh định làm gì chúng tôi.

Lời cảnh báo của Emily Hà khiến Gavin sợ hãi. Hắn biết Trần Tuấn Tài là một sát thủ siêu hạng, ở Liên Minh chỉ mỗi Tư Lệnh có thể đánh bại hắn. Nhưng gã là một con thú sống theo bản năng, lúc này lửa dục bốc lên bừng bừng làm gã quên đi những mối nguy hiểm đang dần hiện lên cuối đường chân trời.

- Cô là một người phụ nữ xinh đẹp. Ta muốn cô. Ta sẽ có cô.

Gavin tiến lên, định đặt tay lên cổ của Emily Hà, nhưng đúng lúc ấy vô số ánh đèn pha chiếu rọi vào mặt gã làm gã phải cúi đầu xuống, nhất thời không sao mở mắt ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.