Trong bóng tối, Tài lầm lũi tiến lên. Những người ở sau hắn đã chạy ra ngoài, nhưng những người ở phía trước hắn thì không thể lùi lại được. Cái chết đến với chúng một cách từ từ, trong bóng tối, giữa những tiếng la hét hoảng loạn.
Các sát thủ bên phía Liên Hiệp thấy bóng đèn quanh mình cứ lần lượt vỡ nát, bóng tối lan đến đâu tiếng la hét rồ lên rồi im bặt đến đấy. Đến lượt bản thân chúng vì quá sợ mà hét váng cả cổ, vừa để giải phóng nỗi sợ hãi, vừa để cầu mong một phép màu hoặc một nhân vật tài năng nào đó sẽ đến cứu chúng khỏi cái chết đen. Nhưng trong đường hầm này Tài là người tài năng nhất, không ai có thể chiến thắng nổi hắn. Chúng cảm nhận được hơi thở tử thần lướt qua người, rồi sau đó lưỡi kiếm nóng bỏng vì máu và ma sát xuyên qua cơ thể chúng ở một điểm chí mạng, và chúng lăn ra chết, tiếng hét cũng theo đó mất đi.
Cảnh tượng ấy lặp đi lặp lại, hết cung hầm này đến cung hầm khác. Nỗi ám ảnh lan ra toàn quân.
Kể từ ngày hôm ấy Tài được toàn bộ Vùng đất Tự Do biết đến với cái tên mới là Cái Chết Đen. Cái Chết Đen là cái chết không nhìn thấy được. Nạn nhân chết trong bóng tối, thi thể mãi mãi không bao giờ được tìm thấy hoặc chôn cất.
Tài gieo rắc cái chết và nỗi sợ hãi khắp Liên Hiệp. Hắn còn đáng sợ hơn cả Sát Chúa hay Tư Lệnh, đơn giản bởi hai người này ở xa còn hắn ở gần. Đã có ai bị Sát Chúa tự tay giết chưa? Nhưng đã có cả nghìn người bị Tài giết chỉ tính riêng trong buổi tối nay mà thôi.
Sau trận Trái Tim Rồng, thanh kiếm Huyết Long và Tài "Cái Chết Đen" đã trở thành bộ đôi huyền thoại mới của Vùng đất Tự Do.
Khi trời sáng cũng là lúc mà Tài đến được vị trí nơi Aleksei và Alexander đang cố thủ. Bên Dực Long chỉ còn hơn một trăm người, nhờ thông thuộc phòng ốc và dựa vào thiết kế phức tạp của công trình mà vẫn còn cầm cự được tới giờ.
Thấy Tài, Aleksei nở nụ cười mệt mỏi. Gã đã kiệt quệ lắm rồi.
- Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa.
Tài vỗ vai gã. Hắn hết sức vui mừng khi thấy Aleksei, nhưng là một chiến binh nên hắn không quen bày tỏ tình cảm theo những cách nồng nhiệt hơn là một cái vỗ vai hoặc bắt tay.
- Dù có chết cũng phải chết cùng một chỗ với nhau.
Alexander ngồi xuống nghỉ ngơi, trên người đẫm máu của chính mình lẫn máu của kẻ thù. Đây là lần nghỉ ngơi đầu tiên của gã kể từ khi cuộc chiến bắt đầu. Những người lính trong đội của gã cũng lần lượt ngồi xuống. Họ mệt tới nỗi không đủ sức để mừng rỡ trước sự xuất hiện của thủ lĩnh, điềm báo cho thấy họ có cơ hội được sống tiếp. Họ chỉ có thể tự thưởng cho mình một chỗ ngồi trên sàn nhà để đôi chân bớt run rẩy.
Mắt Tài hơi nhòe đi.
- Tôi rất tự hào về các cậu. Tôi rất tự hào về cậu, Alexander. Cậu là một chiến tướng xuất sắc. Tôi chắc chắn rằng Nicole cũng nghĩ như vậy.
Alexander gật đầu, đáp:
- Chúng đã cố chiếm tòa nhà này, nhưng chúng tôi không cho phép điều đó, Dực Long không thể bị đánh bại.
Tài nhìn qua cửa sổ. Hắn thấy bên dưới quân Liên Hiệp đang đổ xăng khắp Pháo Đài, âm mưu thiêu sống họ. Tài không ngạc nhiên về điều này. Nếu không thể chiếm thì cần phải đốt bỏ, đây là khái niệm cơ bản của chiến tranh.
- Chúng ta không thể bị đánh bại. Tinh thần của Dực Long sẽ không bao giờ mất đi. Nhưng chúng ta cần rời khỏi đây và tìm một địa điểm mới để phục hồi lực lượng. Nơi này không còn phù hợp nữa.
Aleksei lắc đầu:
- Chúng đã bịt kín các đường hầm. Làm thế nào thoát ra được?
Tài nhìn những người lính của mình. Họ đều đã bị thương, kiệt quệ và gần với cái chết hơn là một cuộc chiến đấu tàn khốc nữa. Hắn có thể một mình thoát ra khỏi đây bởi hắn vẫn còn đủ sức khỏe, nhưng hắn sẽ không làm thế, hắn muốn dẫn những người này đi cùng với hắn.
- Chúng ta sẽ mở một đường máu để thoát ra. Còn đường hầm nào an toàn không?
- Tôi e rằng không. Chúng có Joaquin. Thằng chó đẻ ấy đã đưa cho chúng bản đồ chi tiết của Pháo Đài. Tất cả các cửa ra vào hẳn đều đã bị chặn lại từ bên ngoài bằng gạch đá. Chúng ta chỉ còn cách đập cửa sổ thoát ra, nhưng tòa nhà thì cao mà chúng sẽ phục kích ta từ bên dưới, xét theo thể trạng hiện nay sẽ rất ít người có thể chạy trốn được. Tất cả chúng ta sẽ chết theo cách này hoặc cách khác. Tài, có lẽ anh nên đi một mình. Chúng tôi sẽ ở lại đây.
Aleksei nói câu ấy một cách kiên quyết. Tài tức giận đáp:
- Anh nghĩ tôi là người như vậy ư?
- Tôi không nghĩ anh là người như vậy, nên tôi mới cần nói ra điều này. Anh còn sống thì Dực Long còn hy vọng. Nếu anh chết thì Dực Long chỉ là một kỷ niệm. Vợ con anh cần anh, những người còn lại của tổ chức cần anh. Abraham, Adriel, Augutus, Genesis, Daniel, Damon, Brian và hàng chục nghìn người khác đang ở ngoài Pháo Đài cần anh để tập hợp và dẫn dắt họ. Chúng tôi đã đi hết cuộc đời của mình. Không cần phải ủy mị về những điều không cần thiết.
Alexander nói:
- Hãy nói với Augutus rằng nó phải sống thay tôi. Nó yêu Nicole hộ tôi cũng được, thật tiếc khi thấy lúc nào nó cũng cô độc như vậy. Tôi sẽ phù hộ nó từ trên thiên đường nếu tôi đến được nơi ấy. Còn nếu phải xuống địa ngục thì tôi sẽ đánh nhau với cả Satan.
- Im đi, Alexander. Nếu các anh không đi thì tôi cũng không đi. Chúng ta sẽ chết cùng nhau hoặc đi cùng nhau. Tôi đến tận đây rồi không phải để rời đi một mình.
- Nếu được thế thì thật tốt. Nhưng tôi không nghĩ điều ấy khả thi. Sẽ thật tệ hại nếu chúng ta bò trên các mái nhà như mấy con gián, sau đó tuột tay rơi xuống đất và biến thành trò cười cho lũ khốn Liên Hiệp. Chúng sẽ chế giễu chúng ta cho đến vài năm sau. Tôi thà chết ở đây còn hơn. Thủ lĩnh, anh đừng lo cho chúng tôi, chúng tôi đã có một cuộc chiến oai hùng và chúng tôi tự hào về những gì mình đã làm. Đây là lúc để lật sang một trang sách mới cho tất cả chúng ta.
Lửa đã bắt đầu bốc lên quanh tòa nhà Lục Lăng. Trái Tim Rồng đang cháy. Nơi từng là biểu tượng của Dực Long đang trở thành mồ chôn những người lính ưu tú nhất của nó.