Vùng Đất Tự Do

Chương 17



Sáng hôm sau ba người lao công hợp sức lại mới có thể dọn dẹp được đống ô uế mà hắn tạo ra trong phòng bệnh viện.

Mười giờ sáng mới thấy Nicole vác mặt đến. Cô ta nhìn hắn với vẻ khen ngợi.

- Anh vẫn chưa chết.

- Cảm ơn các liều thuốc của cô, tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

- Chúa phù hộ anh.

Nicole lấy từ trong tủ ra một chồng thuốc và sau đó xếp chúng kín mặt bàn.

Tài trợn mắt nhìn những lọ thuốc nằm san sát nhau. Hắn biết rằng chỉ cần Nicole tiêm một phần mười số thuốc này vào người hắn thôi, thì sau này không còn bác sĩ nào có thể khôi phục lại hệ thần kinh bình thường cho hắn nữa.

- Nicole, hãy nghĩ đến cha cô. Ông ấy đã cứu tôi về không phải để bị cô hành hạ như thế này.

Nicole quay ngoắt người lại, gương mặt tràn đầy giận dữ:

- Cha tôi rất khen ngợi anh, chính vì thế mà tôi căm ghét anh. Anh là đại biểu cho một thế hệ các sát thủ tàn nhẫn, máu lạnh đang xuất hiện ở vùng đất này, những kẻ giết người mà không cần bất kỳ lý do nào, những kẻ có tài năng thiên bẩm và sở hữu kỹ thuật cao siêu đến nỗi chúng có thể quét sạch cả một khu phố chỉ bằng một con dao duy nhất. Tôi kinh tởm anh.

Tài đặt một cái ốc vít lên bụng. Cái ốc này hắn tháo ra từ chân giường.

- Cô nói đúng, Nicole, tôi là một sát thủ bẩm sinh. Tuy tôi vẫn còn rất yếu và trên tay tôi không có dao, nhưng tôi có thể cam đoan rằng nếu cô lại gần tôi cô sẽ chết. Tôi sẽ ném con ốc này vào con mắt xinh đẹp của cô, nó sẽ xuyên thủng trán cô từ đằng trước ra đằng sau.

Nicole nhìn hắn một lúc lâu.

- Bố tôi nói rằng anh có triển vọng trở thành một Sát Thần.

- Sát Thần?

- Biệt danh dành cho các sát thủ hàng đầu. Ở Vùng đất Tự Do trước nay cả thảy chỉ có năm Sát Thần, bây giờ còn bốn. Họ được gọi là Tứ Đại Sát Thần. Những người này giống như bóng ma, sự tồn tại của họ mới được phát hiện ra cách đây có vài tháng mà thôi. Số là cách đây bốn tháng, Phó Tư Lệnh Liên Minh Tự Do đang họp với các trợ tá thì đột nhiên gục xuống chết. Mọi người đều kinh sợ. Lúc mổ thi thể mới phát hiện ra ông ấy đã bị đầu độc. Nhưng làm thế nào mà chuyện ấy xảy ra được? Phó Tư Lệnh Liên Minh là một nhân vật cao quý ngay cả đến mặt mũi và tên tuổi như thế nào người thường còn chẳng biết. Xung quanh ông ấy lúc nào cũng được bảo vệ bởi hàng tá Hiệp Sĩ; thức ăn, nước uống và quần áo đều được các bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng. Điều tra suốt một tháng, chẳng những không biết sát thủ là ai, mà hắn giết người bằng cách nào cũng mù tịt. Cuối cùng Tư Lệnh Liên Minh liền treo thưởng năm trăm triệu đô la Liên Minh cho bất kỳ ai phát giác và giao nộp hung thủ bất kể còn sống hay đã chết. Có bốn sát thủ giấu mặt tuyên bố nhận hợp đồng với điều kiện tiền thưởng phải tăng lên một tỷ.

Máu trong người Tài như sôi lên:

- Một tỷ?

- Xem anh kìa, như chó nhìn thấy xương. Mà cũng phải thôi. Đó là khoản tiền thưởng lớn nhất trong lịch sử Vùng đất Tự Do. Tư Lệnh đã đồng ý. Bốn người liền hợp lực để giết chết sát thủ thứ năm được xem là thủ phạm của vụ này. Từ đấy người ta mới ớ ra, nhận thức được rằng hóa ra ở Vùng đất Tự Do có một nhóm các sát thủ siêu cao cấp có khi vài năm không hề ra tay nhưng đã ra tay là làm rung chuyển cả nền chuyên chế. Đối đầu với các sát thủ ở đẳng cấp này cho dù người ta có huy động cả một đội cận vệ vài nghìn người đi nữa thì vẫn có thể chết như thường.

- Cô có biết tên tuổi của họ không?

- Không. Tôi cá rằng ngay cả Tư Lệnh cũng không biết. Nhưng người thứ năm, chính là kẻ bị giết nghe đồn mới có ba mươi tuổi thôi.

- Tuổi ba mươi chính là tuổi đẹp nhất của một sát thủ.

- Vậy à?

- Đúng thế. Hai mươi quá trẻ còn bốn mươi quá già. Sư phụ tôi cũng chỉ trên dưới ba mươi mà thôi. Ông ấy bảo rằng ba mươi là một cái ngưỡng và sau cái ngưỡng này người ta nên thận trọng gấp đôi với mọi việc.

- Ông ấy cũng là một sát thủ à?

- Phải. Tôi tin rằng đó là một sát thủ hàng đầu, tôi không thể tưởng tượng được rằng nếu có người giỏi hơn ông ấy thì người đó sẽ trông như thế nào, bởi trong mắt tôi ông ấy đã chạm tới cái ngưỡng cao nhất mà một con người có thể vươn tới.

- Hai người quen nhau thế nào?

Ánh mắt của Tài hơi trầm xuống.

- Tôi gặp ông ấy vào ngày bố tôi bị giết. Lúc đó tôi mười tuổi và em tôi mới có bảy tuổi thôi. Chúng tôi rất đói. Bố tôi là một kỹ sư, ông ấy chỉ biết làm việc với máy móc chứ không hề biết thích ứng như thế nào với một xã hội đang trở nên điên loạn. Chúng tôi không có tiền, không có thức ăn, cách duy nhất để kiếm tiền và thức ăn là đi cướp. Bố tôi mất ba tháng để nhận ra điều đó. Sau ba tháng chỉ uống nước mưa và ăn những mẩu thức ăn thừa trong thùng rác cả ba chúng tôi đều đã trở nên rất ốm yếu, nhất là thằng Trung. Nó không chịu được. Ngày nào nó cũng khóc. Cái ngày mà ông nhận thức được thực tại thay vì cứ một mực bám trụ trong thế giới tử tế xưa cũ, ông quyết định đi cướp đồ ăn của một người đàn ông sắp chết đói, vì đó là người duy nhất ông cảm thấy có thể cướp được. Ai dè đó là một cái bẫy. Một nhóm những kẻ lưu manh đã giăng bẫy cho những người khờ khạo như bố tôi lao vào. Ông bị chúng đánh chết và từ đó chúng tôi mồ côi cả bố lẫn mẹ.

- Buồn thế? Tôi rất thông cảm với anh.

- Chuyện như thế có đầy mà. Chỉ mỗi cô là sống trong tháp ngà thôi. Lẽ ra anh em tôi đã chết đói cả, nhưng may mắn sao sư phụ tôi lại xuất hiện, ông ấy dạy các kỹ năng của một sát thủ cho tôi. Tôi học nhanh lắm, đến nỗi ông ấy cứ xuýt xoa mãi. Ông ấy bảo tôi là một tài năng hiếm có. Vật thí nghiệm đầu tiên của tôi không ai khác là đám lưu manh đã đánh chết bố tôi. Tôi đã giết chúng, từng người một.

- Tất cả chúng ta đều là nạn nhân.

- Nếu cô xem tôi cũng là nạn nhân thì từ nay đừng ghét tôi nữa nhé.

Nicole bắt chéo chân, hai tay đút túi áo, nhìn hắn như đang nghĩ điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.