Adam vẫn nói bằng giọng điềm đạm. Sự điềm đạm thường mang lại cảm giác an tâm cho người đối diện nhưng trong trường hợp cụ thể này nó lại đi kèm với sự chế giễu nên giống như người lớn đang sỉ nhục một đứa trẻ con.
- Cậu đến nhà tôi mang theo bản danh sách tử thần và yêu cầu tôi giết người. Cũng được. Cái giá mà cậu có thể trả là bao nhiêu?
Nicole nghe bố nói thế thì sợ run người lên.
- Bố ơi, sao nghiêm khắc với Tài thế? Không bằng lòng giúp đỡ thì thôi.
Adam lạnh lùng nhìn con gái:
- Lúc bố đang nói chuyện con không được xen vào.
Nicole cụp mắt xuống.
Tài cảm thấy như có cả ngọn núi đang đè lên đầu mình. Với rất nhiều người, trong trường hợp này đầu óc của họ sẽ trở nên trắng xóa, tâm lý của họ vỡ vụn trước áp lực và họ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người đang hạ nhục mình, cầu mong mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Tài không giống như vậy. Hắn không phải là người thường. Người thường đã không trở thành trưởng nhóm sát thủ ở tuổi mười sáu và được ngồi bàn chuyện công việc với một đội trưởng đội Hiệp Sĩ. Càng căng thẳng tốc độ suy nghĩ của hắn càng nhanh hơn và thậm chí còn sáng suốt hơn lúc bình thường.
Vấn đề mấu chốt ở đây là gì?
Hắn chợt nhận ra tại sao hắn bị sốc nặng đến thế. Đó là bởi thái độ của Adam White trái ngược hoàn toàn so với những gì mà hắn hình dung trước khi đến đây. Cho đến nay ông ấy vẫn đối xử rất tốt với hắn, chính vì thế mà Tài đã chờ đợi một phản ứng thân thiện hơn thế này.
Phải chăng hắn đã lầm? Hắn đã hiểu nhầm sự thân thiện của Adam White? Nhưng ông ấy đã cho phép cô con gái độc nhất của mình qua lại với hắn mà không có bất kỳ sự giới hạn nào. Đó là gì nếu không phải là biểu hiện của sự tin cậy?
Hắn nghĩ đến một lý do khác. Có thể lúc đến đây hắn đã làm điều gì đó phật lòng người đàn ông này. Lẽ nào việc hắn đưa tập thông tin về nhóm Con Chó đã khiến ông ta cảm thấy bị coi thường?
Tài cảm thấy điều đó không hợp lý. Adam White đã nói rõ là vẫn theo sát các bước chân của hắn, vậy thì hẳn phải đoán ra được mục đích cuộc gặp này từ đầu.
Còn một lý do nữa, thái độ tức giận có thể chỉ là một sự thử thách.
Tài quyết định đánh cược.
Hắn vừa nói, vừa đặt bàn tay lên tờ giấy, tỏ ý muốn thu nó về.
- Những tên giết người nguy hiểm này có thể đe dọa sự an toàn của Nicole. Nhưng tôi tin chắc rằng tôi đã phóng đại vấn đề.
Adam White nghiêm mặt:
- Để tờ giấy đó lại.
Sắc mặt của Tài bất động, nhưng trong lòng đã thả lỏng đôi chút.
Adam White gõ ngón tay lên thành ghế:
- Những tên này đã vi phạm pháp luật, cần bị trừng phạt, nhưng mục tiêu của pháp luật là giáo dục chứ không phải là giết chóc, nên chúng tôi sẽ thu giữ súng của chúng và tạm giữ trong ba ngày. Sau thời gian đó, chúng sẽ được trả tự do.
Nicole thốt lên:
- Chỉ ba ngày thôi á? Mới hôm qua có thằng cầm một khẩu súng không có đạn đã bị đội Hiệp Sĩ đánh chết ngay giữa đường cơ mà. Lúc đó có thấy bố nói gì về việc giáo dục đâu? Trong khi đó những tên này sở hữu cả một kho đạn đủ để giết cả trăm người mà chỉ bị câu lưu ba ngày. Chuyện này thật vớ vẩn.
Adam cười cười:
- Một con mèo bắt được con chuột. Mèo có thể ăn con chuột nhưng cũng có thể vờn con chuột, nó chọn cách nào hoàn toàn phụ thuộc vào việc nó đang đói hay đang muốn chơi đùa.
- Nói vậy là bố muốn chơi đùa.. với bốn thằng này hay với Tài?
- Chuyện đó không phải việc của con. Bây giờ tôi bận rồi, cậu có thể ra về.
Tài gật đầu, đứng lên. Nicole tiễn hắn ra cổng. Cô gái thốt lên đầy thất vọng:
- Tôi không hiểu nổi bố tôi. Ông ấy hành xử thật vô lý.
- Không vô lý đâu. Ông ấy có mục tiêu riêng của mình.
- Mục tiêu gì?
- Một ngày nào đó cô sẽ hiểu ra.
Tài không thể giải thích được cho Nicole. Mặc dù trong mắt hắn mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Adam White quan tâm đến gã nhưng không phải theo cái cách mà một người bố quan tâm đến con đẻ giống như với Nicole. Đối với ông ta, Tài chỉ là một thằng bé thú vị, ông ta có thể tiện tay giúp đỡ hắn, nhưng không chịu tốn công vì hắn, nếu hắn phát triển được lên thì rất tốt, còn nếu hắn chết thì cũng không sao cả.
Chỉ một lời nói của người đàn ông này cũng có thể giúp cuộc đời hắn trải toàn hoa hồng, nhưng ông ta không thích thế, ông ta thích được nhìn thấy hắn vật lộn và đấu tranh với những kẻ thù nguy hiểm. Có lẽ ông ta nghĩ đó là sự rèn luyện, sự rèn luyện tàn nhẫn đến độ chỉ cần anh bước sai một bước thôi cũng đủ rơi vào cảnh người chết, đầu mất.
Sự giúp đỡ của ông ta kéo dài trong ba ngày. Sau ba ngày đó, Tài phải tự sinh tự diệt.