Vùng Đất Tự Do

Chương 261



Tài hỏi:

- Thomas định xử lý vấn đề này như thế nào?

Jackson đáp:

- Tôi không rõ. Người bị khống chế là em út của Thomas, hắn rất yêu thương thằng bé này. Bố hắn đã chết, hắn phải thay mặt bố nuôi dạy các em khôn lớn, trách nhiệm trước toàn thể gia đình rất nặng nề. Nhưng liệu tình yêu thương với em trai có đủ mạnh để làm cho hắn từ bỏ tham vọng trở thành Tư Lệnh của Liên Minh, hay tổng thống của một quốc gia mới sẽ được hình thành trong tương lai hay không? Nếu lần này hắn vì em trai mà từ bỏ tham vọng chính trị thì sau này mọi người đều biết có thể dùng cách này ép hắn lần nữa, và đó là điều mà hắn sợ nhất.

- Sao hắn không tiêu diệt tên Sát Thần này?

- Khó lắm, ném chuột vỡ bình. Trình độ của tên này vượt xa đám cận vệ còn lại của Thomas, đã đạt đến đẳng cấp không sao tưởng tượng được. Dễ dàng đoán được rằng tên Sát Thần này hẳn phải dùng ma túy cực nhiều, nghiện cực nặng nên mới ngừng lại có một tháng đã lên cơn điên loạn. Hơn nữa, cần nhớ rằng nhà này có tới bốn anh em, đứa em út của gã đã chết, có lẽ gã vẫn còn cay Thomas về việc đó. Hai Sát Thần còn lại đều là em trai của gã, Thomas không thể phái chúng đi giết anh. Tình thế của Thomas rất rối ren, hà hà, càng rối ren càng tốt cho ta.

- Nuôi dưỡng và sử dụng Sát Thần như con dao hai lưỡi, sơ suất là đứt tay, hẳn các Lữ Đoàn khác đã học được bài học.

- Bài học gì? Sát Thần là vũ khí lợi hại, nếu biết dùng đúng cách sẽ mang lại hiệu quả to lớn. Hãy thử nghĩ mà xem, hiện nay đang có ba thế lực quân sự tương đương, cho dù đánh nhau cả năm trời cũng không giành được ưu thế trên chiến trường, các Sát Thần chính là yếu tố thêm vào làm thay đổi cục diện. Chỉ cần có sát thủ đủ giỏi, ám sát được các nhân vật then chốt của đối phương vào đúng thời điểm, chẳng phải sẽ mang lại lợi thế mang tính quyết định hay sao? Không ngẫu nhiên mà các Lữ Đoàn mua ma túy ngày một nhiều, chỉ là bọn Đen chơi ngu, để xem chúng giải quyết tình thế rắc rối này ra sao.

- Jackson, bây giờ ông định làm gì?

Jackson nói một cách thản nhiên:

- Ta ngồi đợi.

- Đợi đến lúc nào? Ông có biết bên ngoài Dực Long số người xếp hàng xin ăn đã lên đến hàng nghìn không? Thêm vài ngày nữa, số người có thể đông đến hàng vạn.

- Thì anh đừng cho chúng đồ ăn nữa.

- Ông không thể nói như vậy được. Tôi sẽ không nhắm mắt nhìn người vô tội chết đói.

- Vậy thì chính anh sẽ chết đói. Liên Minh chỉ cấp khẩu phần ăn cho bốn người gia đình anh, cộng thêm các thành viên cấp cao của Dực Long, phần còn lại chúng tôi không quan tâm.

- Tôi muốn đến Khu Đông đàm phán với Thomas. Tôi cần sự đồng ý của ông, Jackson.

Jackson nhíu mày, nói:

- Ai mượn anh đàm phán với chúng?

- Lương tri. Tôi tin rằng ông đã không còn nghe thấy từ này trong ít nhất một thập niên rồi, và có lẽ ông cũng quên mất nghĩa của nó là như thế nào, nhưng lương tri không cho phép tôi ngồi nhìn ông và Thomas dùng mạng người vô tội để mặc cả với nhau. Tôi cần phải đến Khu Đông để giải quyết cuộc khủng hoảng này. Hãy cho tôi đi.

- Nghe này, Trần Tuấn Tài, tôi sẽ không nhượng bộ một phân nào với lũ phản nghịch ấy. Nếu anh có thể khiến chúng chấp nhận đầu hàng vô điều kiện và mang về đây các chuyến xe lương thực thì tốt thôi, tôi đồng ý, còn nếu anh yêu cầu tôi làm thế này, thế kia, thì hãy quên đi. Tôi không thể cấm anh rời khỏi đây, nhưng tôi có thể tuyên bố với Lữ Đoàn Đen rằng Trần Tuấn Tài đến thăm Khu Đông với tư cách cá nhân và mọi đề xuất của anh đều không liên quan gì đến Liên Minh.

Tài lập tức đáp ứng:

- Được, tôi chấp nhận điều đó.

- Hay lắm, vậy thì chúc anh thượng lộ bình an. Mà nhân tiện, anh nên dẫn Marley đi cùng.

- Tại sao?

- Thomas châm ngòi cuộc khủng hoảng này chính là vì ả ta. Hắn đòi Marley đến gặp, nhưng ả chưa chịu, viện cớ rằng người của ta không đảm bảo được sự an toàn cho chuyến đi. Có lẽ anh sẽ thuyết phục được ả, sự có mặt của ả ta dễ khiến Thomas chịu xuống nước hơn.

- Ông muốn đem Marley ra làm miếng mồi nhử Thomas ư?

- Chứ sao? Ả ta làm việc cho Quintus nhưng lại kiếm bộn tiền từ Liên Minh. Ả ta ăn thế đủ rồi, phải nghĩ cách đóng góp đi chứ?

Buổi chiều hôm đó, Tài đến tìm Marley Valencia.

Hai người đã không nói chuyện với nhau trong suốt nửa năm trời. Có mấy lần Marley chủ động đến Dực Long để trao đổi với hắn, mà hắn bận tập luyện trong phòng tối nên không thể ra gặp được.

Tài vẫn còn nhớ cuộc trao đổi lần cuối cùng, gương mặt tuyệt vọng và những giọt nước mắt của cô đã khiến trái tim hắn đau nhói. Hắn hy vọng rằng cô sớm tìm được điểm cân bằng trong cuộc sống quá đỗi phức tạp của mình.

Marley không phải là người của hắn, hắn chỉ có thể quan tâm cô từ xa mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.