Vụ việc của Catherine khiến không khí trong bữa tiệc trở nên gượng gạo.
Thomas chưa nguôi giận, nói một cách hằn học:
- Tất cả đều chống lại ta.
Tài nói:
- Thomas, đó là vì anh tự đặt mình vào thế đối đầu tất cả. Tình thế này nếu cứ kéo dài mãi tất sẽ dẫn đến việc các Lữ Đoàn khác hợp lực để chống lại anh. Muốn thắng họ anh cần nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ phía gia tộc, bởi tôi biết ngoài Billie là em út trong nhà chưa đủ tuổi tham gia quân đội, anh còn hai người em khác cũng là lãnh đạo cấp cao của Lữ Đoàn. Lữ Đoàn Đen là Lữ Đoàn của nhà Grey, tiếng nói của những người này rất lớn. Tất nhiên họ không muốn thấy Billie chết một cách oan uổng. Nếu họ nghĩ rằng anh cố tình để thằng bé chết thì tình cảm trong nhà sẽ rạn nứt, bệ đỡ gia tộc cũng tan vỡ. Mọi kế hoạch của anh đều trở nên vô nghĩa, không thể thực hiện được.
Thomas trừng mắt nhìn Tài, chỉ có điều lời hắn nói là sự thật, nên không sao phản bác được.
Tình thế của Thomas rất khó xử. Quân đội của gã đã vây kín khu vực của Matthew Miller, lúc nào cũng có thể ập vào giết tên Sát Thần, nhưng chưa tìm ra cách cứu được Billie. Nếu tên Sát Thần giết em gã ngay còn đỡ, chuyện buồn này coi như xong, lâu dần cũng nguôi ngoai. Có điều Matthew không chịu giết, thành ra hai bên cứ đối đầu nhau mãi, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thomas không thể phủi tay bỏ qua mạng sống của em trai. Chỉ có điều nếu vì Billie mà từ bỏ lợi thế trước phần còn lại của Liên Minh thì gã cũng đau lòng không chịu được.
Lương thực là mặt hàng chiến lược, các khu vực khác có thể trồng trọt hạn chế, nhưng sản xuất ra đủ lượng thực phẩm để nuôi sống hàng chục triệu người thì chỉ có Khu Đông mà thôi.
Bất kỳ bên nào chiếm giữ được Khu Đông sẽ tạo áp lực thường trực lên các thế lực khác, dần dần buộc đối phương phải quỳ gối.
Tài cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ này của Thomas.
Hắn nhận ra rằng Thomas sẽ không bao giờ chịu từ bỏ lợi thế mang tính chiến lược.
Ý nghĩ cho rằng có thể tìm ra giải pháp ngoại giao hoàn hảo cho một thế cục đã được đối phương chuẩn bị từ lâu là một ảo tưởng.
Nhiệm vụ của hắn lúc này không phải là thuyết phục Thomas từ bỏ kế hoạch của gã, mà là làm thế nào điều chỉnh kế hoạch ấy theo hướng có lợi cho mình.
Tài nghĩ đến một giải pháp dung hòa.
- Thomas, hãy để tôi cứu em trai anh, đổi lại anh cho các chuyến xe lương thực rời khỏi Khu Đông trong vòng sáu tháng. Trong thời gian ấy chúng ta sẽ bàn về hai yêu cầu của anh với Liên Minh.
Thomas lộ vẻ quan tâm:
- Sáu tháng?
- Đúng vậy, trước mắt chỉ cần sáu tháng. Anh thấy thế nào?
- Sáu tháng quá dài. Sáu tiếng thôi.
Alexander nghe vậy, bật cười ha hả. Những người còn lại cũng không tránh được việc lắc đầu cảm thán.
Gã chưa thấy ai mặc cả một cách tàn bạo như Thomas. Từ sáu tháng hạ xuống sáu tiếng, ngay cả các gian thương nổi danh trong lịch sử cũng không thể hành xử một cách trắng trợn như vậy được.
Tài giơ hai tay lên trời:
- Sáu tiếng thì làm được cái gì? Thomas, ít nhất cũng phải sáu ngày. Và trong sáu ngày ấy tôi muốn các chuyến xe hoạt động liên tục, không ngừng nghỉ, các kho hàng thuộc quyền kiểm soát của Liên Minh phải được bốc dỡ toàn bộ, các cánh đồng cần phải được thu hoạch hết.
- Sáu ngày cũng được.
Thomas nói một cách do dự. Thái độ do dự của Thomas khiến Tài cảm thấy không chắc chắn về lời hứa của gã.
- Làm thế nào để tôi biết được anh sẽ thực hiện lời hứa?
- Tất cả các anh ở lại đây, chứng kiến các chuyến hàng được gửi đi. Đến ngày thứ sáu thì anh phải cứu được Billie. Nếu nó chết trước ngày ấy, hoặc anh không cứu được nó thì sao?
- Tôi sẽ có cách đảm bảo Billie không chết. Nếu em trai anh chết, tôi chấp nhận mọi hình phạt của anh.
- Tốt lắm.
- Thomas, anh cho chúng tôi quá ít thời gian để chuyển hàng. Thế nên chúng tôi cần tăng số lượng xe được gửi đi, nếu không thì việc này không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi muốn báo cáo với Jackson để ông ta điều thêm nhiều chuyến xe đến gom lương thực. Việc này rất quan trọng với tính mạng người dân của tôi, hy vọng anh sẽ vì lòng nhân đạo mà đồng ý.
Thomas đang định từ chối, thì Marley đã đặt bàn tay mềm mại lên tay gã, nói một cách nũng nịu:
- Tom, việc nhỏ như vậy cũng không làm được sao?
Marley vẫn gọi Thomas một cách thân thiết là Tom. Trái tim của Thomas bất giác mềm đi. Gã cười nói:
- Chuyện nhỏ như vậy, có gì mà không làm được. Ta đồng ý.
Bữa tiệc cứ thế kết thúc một cách vui vẻ.
Tối hôm ấy, Tài thức đêm viết một phong thư. Gã giao lá thư cho Abraham, mặt nghiêm lại:
- Bức thư này tối quan trọng. Tôi giao nó cho anh, trong đêm nay anh đi ngay về trung tâm, đưa tận tay Jackson. Nhưng Thomas không đời nào để anh đi một cách thoải mái, nhất định hắn sẽ cho người khám xét để đảm bảo không lọt ra ngoài các thông tin gây bất lợi cho hắn. Nếu hắn đọc được thư này thì việc của chúng ta hỏng mất. Anh có thể cam kết sẽ thực hiện nhiệm vụ này trót lọt không?
Abraham nghĩ một lát rồi khảng khái đáp:
- Tôi nhất định làm được.
- Hay lắm. Mạng sống của hàng triệu người dân Liên Minh và tất cả chúng tôi ở đây đều phụ thuộc vào câu nói này của anh. Hãy nhớ lấy điều đó. Anh cần bao nhiêu người để thực hiện nhiệm vụ?
- Hai mươi sát thủ bên tôi là đủ. Nhưng tôi cần bộ đồng phục của các Hiệp Sĩ.
- Chuyện đó dễ thôi.
Trong số một trăm sát thủ đi lần này, phần lớn là người của Abraham. Gã chọn ra hai mươi sát thủ thân tín, cho mặc quần áo Hiệp Sĩ, sau đó lên xe tiến về phía cổng chính.