Abraham thoát được về khu vực trung tâm, nhờ bộ quần áo Hiệp Sĩ mà thuận lợi tiến vào trụ sở Liên Minh.
Đây là lần đầu tiên gã vào đây, cảm giác có phần lạ lẫm, nhưng rất nhanh tìm được tòa nhà của quyền Tư Lệnh Jackson.
Lính gác nghe gã trình bày, liền vào thông báo cho thư ký của quyền Tư Lệnh.
Một lúc sau Jackson triệu gã vào gặp.
Jackson không lạ gì Abraham. Thấy gã, lão tỏ thái độ niềm nở:
- Ngồi đi.
Abraham trình lên bức thư, rồi ngồi xuống ghế.
Jackson cầm phong thư, chưa vội mở ngay mà nhìn ngắm kỹ càng.
- Thư này viết gì vậy?
- Tôi không được biết, thưa ngài. Nhiệm vụ của tôi là chuyển nó đến cho ngài.
- Ta dám chắc rằng không dễ mang bức thư này ra khỏi Khu Đông.
- Đúng là có chút khó khăn.
Sự tình qua miệng Abraham nghe thật đơn giản. Gã không muốn thuật lại một cách chi tiết những gì mình phải trải qua.
Jackson gật đầu, bóc thư ra xem. Gương mặt của lão không thể hiện cảm xúc nào.
Rồi lão nói:
- Abraham, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất tốt. Ta biết rõ năng lực của anh. Anh và Adriel là hai chiến tướng giỏi nhất của Tài. Anh có trí tuệ, sự khôn ngoan và cả tính quyết đoán mà rất hiếm người có được. Nếu anh cứ an phận làm sát thủ mãi thì thật là phí hoài. Ta có thể phong anh làm Tổng Đội Trưởng, chỉ huy mười đội trưởng đội Hiệp Sĩ và trở thành Đại Biểu cấp cao của Liên Minh. Anh nghĩ sao về điều này?
Thấy Jackson tìm cách dụ dỗ mình, Abraham đáp ngay:
- Chức ấy cao quá, tôi không làm được. Không dám nhận.
- Vậy anh muốn điều gì? Muốn gì cứ nói, nhất định ta sẽ đáp ứng.
- Cuộc sống của tôi lúc này vẫn ổn, tôi không muốn điều gì cả.
Bị từ chối nhưng Jackson vẫn không giận mà chỉ mỉm cười:
- Thôi được. Nếu lúc nào đổi ý thì cứ gặp ta. Bây giờ anh có thể về.
Abraham cúi đầu, lui ra.
Theo sự chỉ đạo của Jackson, Lữ Đoàn Đỏ huy động hơn một nghìn xe tải bổ sung vào đội xe sẵn có ở Khu Đông, tiến hành chiến dịch vận lương lớn nhất trong lịch sử.
Liên tục trong sáu ngày, đoàn xe chạy cả ngày lẫn đêm, vét sạch tổng kho dự trữ của Liên Minh đặt tại Khu Đông. Năm nghìn binh sĩ Lữ Đoàn Đỏ cũng được triển khai để thu hoạch nông sản trên các cánh đồng.
Vốn Jackson muốn huy động tới mười nghìn người, nhưng Thomas không đồng ý.
Các đoàn xe đã mang về mười triệu tấn lúa mỳ, năm triệu tấn ngô và một số lượng rất lớn các nông sản phẩm quan trọng khác.
Số lương thực lớn như vậy cũng chỉ đủ để nuôi năm mươi triệu miệng ăn ở Vùng đất Tự Do trong sáu tháng mà thôi.
Tài theo dõi chiến dịch vận lương từ xa. Hắn không thể đi đâu mà không có hàng chục người của Lữ Đoàn Đen bám sát.
Trong những ngày này, hắn dành phần lớn thời gian để tìm hiểu về Matthew Milller, Billie Grey và diễn biến vụ bắt con tin.
Theo lời kể của Thomas, vụ việc bắt đầu từ cách đây năm ngày.
Gã thấy Matthew có biểu hiện bất thường nên sớm nâng cao tinh thần cảnh giác, yêu cầu tên Sát Thần về nhà nghỉ, nhưng thay vì nghe lời, Matthew đã rình cơ hội khống chế Billie khi thằng bé đang đọc sách. Hiện giờ tên này đang cố thủ trong thư viện của Lữ Đoàn Đen.
Dường như ban đầu Matthew định chọn Thomas làm đối tượng khống chế, chỉ có điều cách này không thực hiện được. Lúc nào ở bên cạnh Thomas cũng có hai Sát Thần khác là Steward và Roger, cũng là hai người em trai của Matthew.
Matthew yêu cầu được cấp ma túy Hãm Thần. Do không còn loại tinh khiết nên Thomas chỉ có thể lùng sục tìm mua hàng thứ cấp, trôi nổi trên thị trường chợ đen, ngay cả như vậy thì giá cũng cực kỳ đắt đỏ và số lượng hết sức ít ỏi. Ma túy Hãm Thần dẫu sao cũng là loại hợp chất gây nghiện cao cấp nhất hiện nay, khả năng mua được dù là hàng tốt hay hàng không tốt đều thấp hơn cả đào trúng mỏ vàng.
Matthew phải dùng hàng chất lượng kém, tâm trạng mỗi ngày mỗi tệ hơn.
Rất may gã vẫn tự kiềm chế được bản thân, chưa tra tấn Billie, nhưng sự hòa hoãn này không thể kéo dài mãi được.
Tài lấy ra sáu gói ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết, đưa cho Thomas:
- Cấp cho hắn mỗi ngày một gói. Không được nhiều hơn, không được ít hơn. Điều này giống như cấp cho người chết khát một cốc nước mỗi ngày, sức khỏe của hắn tuy không được cải thiện nhiều nhưng lại níu kéo hy sọng sống. Sau sáu ngày tôi sẽ tiến vào thư viện.
Steward cho biết Matthew là người giỏi nhất trong số ba anh em. Gã có thể dùng súng và dùng súng cực thành thạo, nhưng vũ khí ưa thích lại là năm con dao nhỏ lúc nào cũng dắt trong người.
Mỗi lần nhắc đến Matthew, ngay cả Steward cũng tỏ ra ghê sợ. Điều này khiến Tài cảm thấy khó hiểu.
- Hắn là con người như thế nào?
- Anh ấy vốn là người rất tốt, nhưng kể từ khi dùng ma túy tâm lý bắt đầu thay đổi theo chiều hướng cực đoan. Anh ấy dùng quá nhiều ma túy. Chúng tôi đã cố gắng cản lại mà anh ấy không nghe. Lúc nào trong đầu anh ấy cũng chỉ có ma túy mà thôi.
- Hắn dùng bao nhiêu gói mỗi ngày?
- Ba mươi gói. Gấp ba lần chúng tôi.
- Thật điên rồ.
Steward nặng nề gật đầu. Tài lại hỏi tiếp:
- Em út của anh tên là gì?
- Gael.
- Tình cảm giữa Matthew và Gael thế nào?
- Anh ấy yêu nó nhất nhà. Thật đáng tiếc vì nó lại chết theo cái cách kinh khủng như vậy. Hẳn điều đó đã hủy hoại anh ấy.
Sáng ngày thứ sáu, Thomas phái người đến, thúc ép Tài hành động