Tin tức về cuộc phản kích của Đế quốc Đại Bàng ngay lập tức được báo về Bộ Tổng chỉ huy Tam Quân qua đường radio.
Bộ Tổng chỉ huy lâm thời nằm cách tiền tuyến Oregon năm mươi cây số về phía Tây Nam, đặt tại một đô thị từng một thời sầm uất, nay đã bị tàn phá đến mức hầu như không còn gì.
Jackson Jay, John Green và Kevin O'connell lắng nghe viên sĩ quan báo cáo lại tình hình.
Cả ba người đều nhận ra rằng tình hình đang diễn biến theo chiều hướng bất lợi.
John Green tức giận nói:
- Lũ khốn khá lắm. Chúng đã lừa ta. Hóa ra chúng vẫn còn tích trữ được nhiều đạn pháo đến thế.
Jackson lắc đầu:
- Ta không tin. Nếu chúng còn nhiều đạn được như vậy thì đã không bị dồn vào phần Cực Đông. Đây chỉ là phút giây ngọn đèn dầu lóe sáng trước khi tắt ngấm. Chúng đang cố đánh thắng trận này nhằm tìm cách lật ngược tình thế. Chúng ta không thể để cho chúng làm vậy.
- Ông có cao kiến gì không, Jackson?
Jackson đứng lên, chỉ vào bản đồ:
- Hiện nay lực lượng của chúng ta đang bị chia cách. Pháo binh đã dồn sang sườn trái thung lũng Oregon, hầu như chưa chịu tổn thất gì, trong khi các xe tăng dồn sang sườn phải. Lực lượng xe tăng đang bị bao vây và đã mất năm trăm xe. Nếu tình hình này kéo dài, chúng ta sẽ mất trắng tất cả các sư đoàn tăng thiết giáp ở Oregon mà không đạt được điều gì. Tôi đề nghị ba sư đoàn pháo binh chĩa pháo về trận địa tăng và được quyền bắn tùy ý.
John bật dậy như vừa bị ai đó trích điện vào mông.
- Bắn tùy ý vào các xe tăng của chúng ta? Ông điên rồi sao Jackson? Làm vậy thì đội tăng sẽ bị xóa sổ.
- Đúng là hai nghìn xe tăng ở Oregon sẽ bị xóa sổ, nhưng chúng ta vẫn còn ba nghìn chiếc nữa. Ba nghìn chiếc đủ để quyết định cuộc chiến. Thêm vào đó, chúng ta còn có Khu Tối, do vậy có thể bổ sung lực lượng xe tăng đã mất, trong khi với Lữ Đoàn Đen ba nghìn chiếc xe tăng này là tất cả những gì còn lại của chúng. Chúng đã đánh mất quyền kiểm soát với hầu như tất cả các nhà máy sản xuất trọng yếu, mất quyền tiếp cận với vùng nguyên liệu, mất phần lớn kỹ sư. Mất ba nghìn chiếc xe tăng này sẽ đặt dấu chấm hết cho Lữ Đoàn Đen.
- Ông nói thật dễ nghe, Jackson, bởi vì các xe tăng ở Oregon đâu phải xe tăng của ông.
Jackson nhìn John, không buồn giấu vẻ khinh bỉ.
- John, tôi biết rằng phần lớn trong số hai nghìn chiếc xe tăng ấy là của Lữ Đoàn Vàng và anh không muốn đánh mất lợi thế, không chỉ với Lữ Đoàn Đen, mà còn với cả Lữ Đoàn Xanh của Kevin nữa. Các người đều là những kẻ cơ hội đáng khinh, ngay cả trong lúc đang hợp tác với nhau cũng tìm cách kéo phần lợi về mình. Kevin, anh đã viện đủ thứ lý do để từ chối gửi tăng về Oregon. Anh đã tính đến việc mượn tay Lữ Đoàn Đen gây thiệt hại cho đội tăng chủ lực của John càng nhiều càng tốt. Trong đầu anh đã nghĩ đến việc chia chác quyền lợi hậu chiến. Tôi đã ngần ngại không muốn vạch trần suy nghĩ ích kỷ và hèn hạ này, nhưng bây giờ nếu không nói ra tất cả thì sẽ trở nên quá muộn.
Kevin cười gằn:
- Ông già cả lẩm cẩm rồi, Jackson.
- Không có gì để phản biện sao? Chúng ta chỉ còn cách chiến thắng một trận chiến nữa, trận chiến cuối cùng, nếu các người không biết gạt bỏ những toan tính trẻ con và lố lắng thì hậu quả sẽ khôn lường.
- Tôi đã nói nhiều lần rồi, Jackson, nhiều xe tăng trong sư đoàn tăng thiết giáp của tôi bị hỏng cần thời gian sửa chữa.
Jackson lắc đầu, chán nản.
John quát lớn:
- Kevin, chẳng ai bị lừa bởi những trò mưu hèn kế bẩn của ông đâu. Tôi dứt khoát không chịu hy sinh lực lượng xe tăng của mình. Tôi cấm các ông bắn pháo về phía xe tăng của tôi. Mà trong số ba sư đoàn pháo binh thì đã có hai sư đoàn của Lữ Đoàn Vàng rồi còn gì. Không có lệnh của tôi, không ai được nổ súng.
Jackson cố tìm một thỏa hiệp:
- John, nếu pháo binh không can thiệp thì hai nghìn xe tăng của anh sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn và sau đó ba sư đoàn pháo binh chính là mục tiêu tiếp theo. Hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp và không thể sửa chữa được.
- Ở Oregon ta còn có một sư đoàn bộ binh nữa cơ mà. Hãy tung bọn họ vào trận chiến.
Thật tình cờ, sư đoàn bộ binh ấy lại là của Lữ Đoàn Xanh.
Kevin lập tức từ chối:
- Không ai có kiến thức tối thiểu lại đem bộ binh ra cản đường xe tăng cả. Tôi không định biến người của mình thành món thịt nướng cho ông ngửi đâu, John.
Jackson thở dài.
Sự chia rẽ đã đạt đến đỉnh điểm đúng lúc cần đến tình đoàn kết nhất.
Sau ba tháng, Lữ Đoàn Đỏ đã chết mất năm mươi nghìn người, còn lại bốn trăm năm mươi nghìn người, không một ai trong số đó đang có mặt tại tiền tuyến.
John và Kevin mượn cớ Lữ Đoàn Đỏ ít người, trang thiết bị thiếu thốn để giữ họ lại khu vực hậu phương.
Jackson biết rằng chúng muốn ngăn không cho lão được hưởng miếng bánh lớn thời hậu chiến.
Việc không có quân đội dưới quyền ở tiền tuyến khiến Jackson không thể ra lệnh cho bất kỳ ai, bất kể lão nhận thức được tình hình hiện nay đang bất lợi thế nào.