Tin tức về sự ra đời của nền đệ nhị cộng hòa đã vươn đến tận những vùng đất xa xôi.
Ở một khu phức hợp rộng lớn, tại một địa điểm chưa rõ, các thành viên Thần Thoại đang tập hợp đông đủ trong một gian phòng.
Ngồi ở chiếc ghế trên cùng, cao hơn hết thảy những người khác, là một người đàn ông già cả, tóc bạc trắng, hai mắt mù lòa.
Lão là Kevin James, người thường được biết đến với biệt danh Sát Chúa.
Bên dưới lão, ở phía bên phải là Trần Tuấn Trung, hay còn được gọi với danh xưng Apollo. Lúc này bàn tay của gã đã lành lặn hoàn toàn.
Cùng với Trung, những người khác lần lượt ngồi thành hình vòng tròn, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Sát Chúa.
Đôi mắt mù của Sát Chúa nhìn thẳng về phía trước, nơi chỉ có bức tường màu trắng.
- Apollo, ta có thể thấy con đang giận dữ. Ngọn lửa ganh tị đang thiêu đốt trái tim con. Có chuyện gì vậy? Phải chăng việc Trần Tuấn Tài trở thành Tổng thống của nền Đệ nhị Cộng hòa đã khiến cho con cảm thấy khó chịu?
Trung ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ hằn học:
- Thưa cha, đúng là con cảm thấy khó chịu với hắn, nhưng điều đó thì có gì sai? Hắn đạt được hết thành tựu này đến thành tựu khác trong khi con vẫn ngồi đây.
- Ồ, con vẫn đang ngồi đây. Con khó chịu vì phải ngồi đây sao?
- Chúng ta đã ngồi không trong này bao nhiêu năm rồi, thưa cha? Mỗi ngày ta mỗi già đi, trong khi thế lực của ta càng ngày càng mỏng. Thầy Midas đã chết, Achilles mất bàn tay, con và Hercules đều suýt nữa đã mất mạng. Thưa cha, con kính trọng cha là đại diện của Đức Chúa trên trời, là người thông hiểu mọi sự trên thế gian, nhưng con nghĩ đã đến lúc mình phải hành động.
- Con muốn ta hành động ra sao?
- Cha là đệ nhất cao thủ ở Vùng đất Tự Do, điều đó không cần phải bàn cãi nữa. Sao cha không đi giết chết Tài và tự mình lên ngôi báu? Điều đó chẳng phải dễ dàng hơn nhiều so với việc ngồi không ở đây và cầu nguyện cho hắn chết đi ư?
Sát Chúa mỉm cười:
- Đó là cách của con ư, Apollo? Nếu cách này có tác dụng thì năm xưa ta đã giết phắt Mc Alister cho rồi. Ta để hắn sống bao nhiêu năm không phải vì ta không giết nổi hắn mà vì cái chết của hắn sẽ không mang lại điều gì cho chúng ta cả. Apollo, mục tiêu của chúng ta là gì?
- Mục tiêu của ta là xây dựng một nước Chúa thuần khiết, thưa cha.
- Đúng vậy. Đó là một mục tiêu không hề dễ dàng. Mình ta không làm được. Mình Thần Thoại không làm được. Ta vẫn đang chờ đợi một người, người có thể giúp ta hoàn thành mục tiêu của đời mình. Người ấy đã đến với thế giới này nhưng vẫn chưa đủ lông đủ cánh, chúng ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Kiên nhẫn, các con ta, chính là đức tính cao quý của một tín đồ Công Giáo.
Trung hỏi với vẻ tò mò:
- Người ấy là ai?
- Con chưa cần biết chuyện ấy vội, Apollo.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn thất bại?
Sát Chúa thở dài:
- Nếu hắn thất bại thì đó chính là ý Chúa. Nhưng ta tin rằng Chúa sẽ không để cho hắn thất bại.
- Chúng ta phải chờ đợi thêm bao lâu nữa?
- Ta không biết. Chúng ta đã chờ đợi mười bảy năm rồi, chờ đợi thêm vài ba năm nữa cũng có sao?
Trung đứng lên, giọng đầy gắt gỏng:
- Thưa cha, con nghĩ điều đó là một thái độ quá đỗi yếm thế. Có quá nhiều điều con không thể hiểu được. Con không hiểu được tại sao con không thể biết người mà cha đang đặt vào hắn tất cả hy vọng là ai, con không hiểu được tại sao con không thể đến gặp hắn và hỏi hắn đã xúc tiến công việc đến đâu rồi. Con nghĩ con có thể giúp hắn đẩy nhanh tiến độ, thưa cha.
- Ồ, con nghĩ. Nhưng đôi khi nghĩ thôi chưa đủ.
Sát Chúa lấy ra một tờ giấy và gấp thành hình một con bươm bướm.
- Nếu con có thể bắt được con bướm này thì ta sẽ để cho con đi gặp hắn.
Trung nhìn Sát Chúa với vẻ nghi ngờ:
- Cha nói thật chứ?
- Ta đã bao giờ nói dối con đâu.
- Vậy thì được. Con muốn thử xem.
Sát Chúa ném con bướm đi, nó không rơi xuống đất mà cứ lơ lửng trên không. Tốc độ di chuyển của nó rất chậm.
Trung đưa tay ra, định bắt, đúng lúc ấy con bướm chao cánh, nghiêng sang một bên, dễ dàng thoát khỏi bàn tay của gã.
Gã sửng sốt, vội nhao người lên bắt. Lại trượt.
Sau vài lần như thế, Trung tức giận nói:
- Có phải cha đang giật dây nó không?
Sát Chúa cười mỉm:
- Đúng vậy, ta đang giật dây nó. Đó chính là điều mà ta giỏi nhất, đứng trong bóng tối để thao túng mọi việc theo ý mình. Chúng ta cần phải hiểu được điểm mạnh, điểm yếu của bản thân. Đừng cố làm tất cả mọi thứ. Hãy nhường lại những công việc mà ta không thể làm được cho người khác. Đừng cố bước ra ánh sáng khi chúng ta không đủ khả năng đương đầu với áp lực. Đừng vì thành công của người khác mà trở nên mù quáng và đánh mất sự thông tuệ. Ta nói thế, con có hiểu không, Apollo?
Trung cúi đầu. Gã hiểu được lời dạy của Sát Chúa, nhưng không sao làm theo được.
Đôi mắt mù của Sát Chúa vẫn nhìn vào khoảng không nơi chẳng có ai, nhưng các thành viên Thần Thoại đều biết rằng lão tinh tường hơn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, không chỉ theo nghĩa bóng, mà cả nghĩa đen. Lão không nhìn thẳng vào Trung, nhưng Trung làm gì, nghĩ gì lão đều biết hết.
Giống như Sát Chúa đang nhìn thế giới thông qua một đôi mắt khác, lợi hại hơn nhiều so với đôi mắt của người phàm.