Vùng Đất Vô Hình

Chương 127: 127: Lá Ráchphần 2




ên đống lửa bập bùng của trại chỉ còn lại một người duy nhất.

Tất cả đều đã đi ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.

Đâu đó trong các căn lều vải lụp xụp, tiếng ngày của ai đó thi thoảng lại vang lên, khục khục rồi lại mất hút.

Người đàn ông tên Miên là người duy nhất còn chưa ngủ.

Ông nhìn đăm đăm vào khoảng trời mênh mông rộng lớn lại tối đen như mực.

Hệt như tương lai của những người xung quanh ông vậy.

Ông biết việc ông mang họ khỏi làng khiến không ít người oán trách.

Nhưng ông không hề hối hận.

Bởi khu làng quá gần với hồ Kinh Dạ.


Hai mươi dặm đối với một con quỷ quyền năng như nó thì là một quãng đường quá ngắn.

Ông nghe nói phía Nam hồ Kinh Dạ đã có mấy làng bị nó làm hại, không người sống sót.
Ông không biết ai đã thả con quỷ tàn ác bậc nhất trong lịch sử phủ lộ Bình An thoát ra, nhưng ông hi vọng được gặp lại, nếu không cắt da xẻ thịt thì cũng nhổ bãi nước bọt vào mặt gã.

Ông cũng không tin người bình thường có thể phá vỡ được trận pháp mà người ta đã dựng lên để trấn áp con quỷ.

Chỉ có người tu đạo mới có khả năng đó.

Vậy là ai? Người đó có thù oán gì với người dân trong vùng? Hay chỉ đơn giản là lòng tham? Hay trí tò mò? Rất nhiều giả thuyết được ông đặt ra.

Nhưng cuối cùng nghi vấn cũng chỉ là nghi vấn.

Trận pháp bị phá vỡ và con quỷ thoát khốn nhanh đến mức ông không kịp trở tay.

Chỉ có thể khuyên bảo mọi người chạy trốn cùng ông.

Không cần phải là người nhanh nhất, chỉ cần bọn họ có thể nhanh hơn những làng quanh hồ khác, bọn họ có thể sống sót.

Đêm tối càng lúc càng mờ mịt.

Đống lửa đã cháy gần hết, chỉ để lại một ngọn lửa bé nhỏ, leo lắt như sắp tắt.

Trong không khí, mùi than củi, mùi cỏ cháy theo gió thoảng vào mũi vừa khét lại vừa thơm thơm.

Đâu đó bên hồ lại có tiếng song vỗ dạt dào khiến người đàn ông tên Miên mắt díp lại.

Ông không biết rằng cách khu lều không xa, phía ngoài đường cái, có một cái bóng trắng đang đứng nhìn, đôi môi của nó nhếch lên nở một nụ cười thèm thuồng.
*******************
Lúc này ở thành Tân Phúc, Minh Khánh đang tiếp khách.


Người khách chính là một trong những người đã kề vai chiến đấu với Minh Dũng, Minh Long trong nhà thờ trang viên họ Hoàng – cựu tướng quân Hoàng Thanh.

Người đàn ông khốn khổ vì tình bây giờ đã không còn chìm đắm trong sụ mất mát nữa.

Vì bị mù, y giã từ quân đội.

quyết dấn thân vào con đường thầy trừ tà.

Nhưng sau trận chiến ở nhà thờ, Hoàng Thanh biết không phải ai cũng có thể chống lại ma quỷ.

Y quyết tâm đi tầm sư học đạo.

Sau một thời gian dò hỏi, y quyết gia nhập phái Phổ Linh – môn phái trừ tà được cho là nhất cả nước.

Vì thế y đến tìm Minh Khánh.

Chỉ mới gặp mặt, Minh Khánh đã nhận ra Hoàng Thanh không phải bị mù mà đang trong thời kỳ mở ra thiên nhãn.

Giống hệt như hắn trước đây.

Không phải ai cũng thích hợp với nghề trừ tà, nhưng những ai có thể mở ra thiên nhãn, thiên nhĩ, thiên thủ...!đều là những hạt giống tốt đẹp cho cái nghề đầy nguy hiểm và bị xa lánh này.


Hơn nữa, Thiên nhãn cũng chính là truyền thống của phái Phổ Linh, giống như Thiên Nhĩ của Quang Minh Đạo Tràng, nếu không thu nhận Hoàng Thanh, Minh Khánh cảm thấy thật có lỗi với sư phụ sư bá.

Thế nhưng vấn đề ở đây là Hoàng Thanh khá lớn tuổi rồi còn hắn thì quá bé cho nên hắn rất ngại.

Nếu Minh Dũng hoặc sư phụ sư bá ở đây thì quá tốt rồi.

Minh Khánh rót cho Hoàng Thanh một chén nước hỏi: “Nếu như vào phái Phổ Linh, tướng quân ngài định bái ai làm thầy?” Hoàng Thanh nghe Minh Khánh hỏi, suy ngẫm một lúc trả lời: “Nếu như có thể, tôi muốn bái đạo trưởng ngài làm thầy.” Minh Khánh hơi sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Thanh đáp: “Nếu đã có thể chọn thầy, đương nhiên phải chọn người tốt nhất.

Ngài tính cách ôn hòa, tuổi trẻ tài cao, tôi cảm thấy khá phù hợp.” Minh Khánh lại hỏi: “Không phải giữa chúng ta chênh lệch hơi nhiều sao? Ý bần đạo là bần đạo ít tuổi hơn ngài rất nhiều, ngài không thấy ngại sao?” Hoàng Thanh bật cười.

“Đương nhiên không.”
Tối hôm đấy dưới sự chứng kiến của Minh Dũng Minh Long, Hoàng Thanh bái Minh Khánh làm sư phụ, bắt đầu dấn thân vào con đường bắt ma của mình.

Chính Hoàng Thanh cũng không thể ngờ được, cái con đường hiểm nguy và chông gái ấy, hắn đi suốt bảy mươi năm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.