Chuyến đi đến Phù Lưu của Minh Khánh không thành. Hắn phải quay lại huyện Tân Phúc vì một lý do đặc biệt: Hắn bị mù. Hắn bắt đầu thuê một phòng trọ dài hạn trong thành, tập làm quen dần với bóng tối và cây gật dò đường. Minh Khánh cũng không quá lo sợ. Hắn biết bệnh mù của mình chỉ xuất hiện trong thời gian hắn ứng kiếp. Mà trước khi hắn xuống núi, sư phụ hắn đã giảng việc ứng kiếp cho hắn nghe. Tất cả mọi kinh nghiệm về mở Thiên Nhãn, ông đều truyền thụ cho hắn mà không giấu diếm bất cứ điều gì. Khi có đủ năm mươi năm công đức, Dương nhãn- con mắt nhìn trời đất, cây cỏ, con người mất đi, Âm nhãn - con mắt nhìn thấy âm hồn, quỷ vật, tà khí liền mở ra. Khoảng thời gian mà cuộc sống âm dương đảo lộn này chính là ‘kiếp’. Ứng kiếp tức là vượt qua được khoảng khó khăn này, đồng thời hợp nhất được Âm nhãn và Dương nhãn.
Hắn từng hỏi sư phụ Thiên Nhãn có kỳ diệu không? Sư phụ nói Thiên Nhãn không phải là mắt của trời, của Ngọc Hoàng Thượng Đế, có thể nhìn bốn phương tám hương, bao quát hàng vạn dặm. Thiên Nhãn cũng không phải mắt của Phật Tổ Như Lai, của Quan Thế Âm Bồ Tát, có thể nhìn thấu nhân quả, quá khứ và tương lai con người. Thiên Nhãn có một cách gọi khác là Âm Dương Nhãn, tức là một con mắt có thể nhìn thấy cả phần âm và phần dương.
Hắn lại hỏi vậy công đức là gì và một năm công đức được tính thế nào?
Sư phụ của hắn không giải thích, mà đưa cho hắn mấy cuốn sách, bảo hắn tự học tự hiểu lấy. Hắn nhớ trong cuốn “Trừ Tà Ký Giải” của Kim Thiền chân nhân có viết: “Công đức là công phu tu tập "bên trong", có ích lợi cho chính mình, nghĩa là hàng ngày chúng ta tu luyện, học tập các loại kinh văn, các loại pháp môn, hoặc là chúng ta đi trừ ma bắt quỷ, thông qua những hoạt động đó, những thứ chúng ta hiểu được, chúng ta làm được để giúp chúng ta thoát khỏi sinh tử, luân hồi lục đạo chính là công đức. Một năm công đức thực ra là một thứ cảm giác ở những người đắc đạo. Mỗi khi chúng ta cảm thấy tuổi thọ của chúng ta trong tương lai nhiều thêm một tuổi, đấy là lúc chúng ta gom đủ một năm công đức”
Ngoài ra trong cuốn “Tu Đạo Lục” của Hoàng Thập chân nhân có viết:
“Nếu như so sánh việc tu đạo với việc làm quan, thì tu vi chính là quan chức, pháp lực chính là những kẻ vâng lệnh dưới quyền của mình, còn công đức nó giống như tiền lương, bổng lộc. Hai người gặp nhau muốn biết tu vi ai cao hơn? Đáp án là so công đức. Công đức năm mươi năm đương nhiên có tu vi cao hơn công đức bốn mươi năm, cũng giống như quan bổng một ngàn đấu gạo thì chức to hơn quan bổng tám trăm đấu. Vậy tại sao người tu đạo cực kỳ coi trọng công đức? Rất đơn giản, có tiền chúng ta có thể mua quan bán chức, có tiền chúng ta có thể thuê người, thậm chí tạo ra cả một đội quân dưới trướng. Nếu có đủ công đức cần thiết, người tu đạo có thể dời non lấp bể, khai thiên lập địa.”
Sau khi giúp bác Hà Phi trừ ma, Minh Khánh lại cảm thấy hắn gom đủ thêm một năm công đức. Hắn đang tính lại xem mình có được bao nhiêu năm công đức rồi thì mắt tối đen. Hắn đành thuê xe trở về huyện Tân Phúc tìm đại sư huynh. Chỉ có điều Minh Dũng đã được mời đi bắt ma ở nơi khác.
Cuộc sống không thấy ánh sáng quả thật rất khổ cực. Những ngày đầu, Minh Khánh thường xuyên gặp phải tình trạng rau xào chấm nước tương, cá rán chấm nước canh. Chưa kể việc đầu đội cửa, mặt chạm đất liên tục, những con đường ma hắn đi qua mỗi đêm cũng khiến hắn liên tục mất ngủ. Có âm nhãn, Minh Khánh mới biết trên đời này ma quỷ nhiều vô số kể. Hầu hết chúng là những linh hồn chưa được siêu thoát. Bình thường, chúng sẽ lẩn trốn con người. Năng lực của chúng rất yếu ớt, khác hẳn với đám quỷ tà ác mà Minh Khánh bắt trước đây.
Hôm nay Minh Khánh đã siêu độ cho ba cái âm hồn, một đứa trẻ bị chết đuối, một bà cụ bị xe ngựa cán, và một người đàn ông tham vàng, vì lo cho túi vàng chôn ở sau nhà nên chẳng siêu thoát nổi. Thường thì ban ngày, đám âm hồn đều trốn hết, nhưng Minh Khánh thi thoảng vẫn bắt gặp một số. Hắn thường ưu tiên siêu độ cho những trường hợp thế này.
Trời đã về trưa. Cái oi bức làm Minh Khánh khó chịu. Đường về nhà trọ xa quá, hắn đành chui vào hàng quán bên đường xin nước uống. May thay có người bán hàng thương hắn mù lòa, múc cho hắn một bát nước đầy. Minh Khánh cảm ơn, uống từ từ từng ngụm. Nước mát và ngọt quá. Đang uống nước thì Minh Khánh thấy một cái linh hồn kỳ quái ven đường. Nó chổng ngược người, đầu rúc dưới cống, hai chân giơ thẳng lên trời. Minh Khánh đang phân vân không biết có nên giúp nó siêu độ không thì nghe thấy tiếng chân đi qua, đồng thời có tiếng kim loại rơi vào vào bát nước đang uống dở của hắn.
Minh Khánh kêu lên: “Ai vừa thả gì vào bát của bần đạo vậy?”
Hắn liền nghe thấy tiếng con gái, không phải của một người mà là của một đám.
-“Ối đạo sĩ đúng là mù thật.”
-“Giang muội bố thí đúng người rồi.”
Có một cô gái đứng ở gần trả lời hắn: “Tôi thấy đạo trưởng bị mù nên biếu ngài chút tiền uống nước.”
Minh Khánh thấy cô lễ phép, lại có lòng thương người, cũng không trách cô, chỉ nói: “Bần đạo đúng là đang uống nước dở thì cô thả tiền vào bát.”
Mấy cô gái nghe thế cười ồ lên. Cô gái bố thí tiền cho Minh Khánh đang lúng túng thì nghe hắn nói: “Phiền cô nương lấy tiền ra được không? Bần đạo cũng không phải túng quẫn lắm. Lòng tốt của cô bần đạo xin cảm tạ.”
Cô gái liền tới lấy tiền, miệng xin lỗi rối rít.
“Hừ, quần áo thì rách không biết bao nhiêu miếng rồi mà vẫn còn làm kiêu.” Minh Khánh nghe thấy một cô gái khác mỉa mai, mặt đỏ bừng. Không phải hắn không có tiền mà bởi vì hắn đang bị mù, tìm một tiệm may tốt không dễ. Với lại hắn đang ứng kiếp, suốt ngày vội vàng siêu độ linh hồn, tìm kiếm công đức, không có thời gian quan tâm đến quần áo. Hắn cũng không ngờ quần áo hắn đã rách giống ăn mày rồi.
Cô gái bỏ tiền vào bát hắn chợt nói: “Đạo trưởng, xin lỗi vì đã làm ngài không có nước để uống. Tôi mời ngài đi uống trà bù lại được không?”
Minh Khánh chưa kịp trả lời thì có người phản đối, nghe giọng là cô gái vừa mỉa mai hắn xong.
- “Giang muội, vào đâu múc cho hắn bát nước khác là được rồi, cần gì phải mời hắn đi uống trà?”
-“Thúy tỷ, chỉ là một bát nước trà thôi mà. Tỷ xem, người ta chừng này tuổi đã bị mù, thật đáng thương biết bao.”
Nghe nàng nói thế, cũng không ai phản đối nữa. Nàng liền nắm lấy tay áo Minh Khánh, dẫn đường cho hắn. Không biết có phải do Âm nhãn hay không mà hắn cảm thấy hai người bọn họ có duyên. Thế là hắn lẽo đẽo đi theo nàng. Trên đường đi, hắn mới biết cô họ Hoàng, tên đầy đủ là Hoàng Lam Giang, là người ít tuổi nhất trong mấy cô gái ở đây. Bọn họ vừa lên chùa thắp hương về, đang định đi uống trà thì gặp Minh Khánh.
Mặc dù không thấy đường nhưng Minh Khánh biết mấy cô gái vào một quán trà cao cấp. Bởi vì hắn ngửi thấy mùi trà thơm phức, rất dễ chịu. Chưa kể bọn họ phải đi lên lầu, rồi chọn gian uống trà riêng nữa.