Vùng Đất Vô Hình

Chương 2: Chương 2: Quan Lớn Mạng Có Lớn Không?




Trời đã về trưa. Ánh nắng bắt đầu gay gắt, quan huyện nằm trên võng hai người khiêng, một tay quạt lấy quạt để. Gã cầm lọng thỉnh thoảng hụt hơi khiến quan bị ánh nắng chiếu đến, mắng mấy lần rồi mà vẫn không chừa. Nghĩ đến về nhà, quan trong lòng lại sợ. Nhà quan đang có quỷ. Mặc dù đã mời đến bốn vị hòa thượng, ba vị đạo sĩ suốt ngày cầu kinh gõ mõ, trừ tà bắt ma nhưng quan vẫn sợ. Ma quỷ, ai mà chẳng sợ. Mấy đêm rồi quan toàn mơ thấy ác mộng. Tiếc là nỗi sợ quỷ của quan không bằng nỗi sợ vợ nên đến bữa quan vẫn phải về nhà.
Đang đi thì gã khiêng võng kêu lên : “Tránh đường , tránh đường. Đây là võng quan, đụng là phải tội.” Quan thấy bên đường có một đạo sĩ trẻ mang một chiếc gùi tre rất to vội vàng tránh ra. Y mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình đã cũ, khuôn mặt có lông măng, mái tóc búi gọn sau gáy, đôi mắt nhìn quan chằm chằm. Ở huyện, quan là to nhất. Ít có người dám nhìn quan như thế. Quan bèn trừng mắt lên. Nào ngờ y không sợ hãi mà còn tiến lại làm quan rất sửng sốt.
- “Xin quan lớn dừng lại một chút.”
Quan chưa kịp trả lời thì gã cầm lọng đã quát: “Tránh ra. Trưa nắng, quan lớn cần về nhà nghỉ ngơi, có việc gì chiều lên huyện bẩm báo.”
Nghe đến đây, quan thấy đạo sĩ trẻ dừng lại, nhìn quan một lúc, lắc lắc đầu rồi bỏ đi. Nghĩ đến điều gì, quan quát hai gã khiêng võng.
“Dừng lại.” Hai gã khiêng võng vội tấp vào bên đường, hạ võng xuống cho quan ngồi dậy.

Quan bảo gã cầm lọng che nắng.
“Mau mời đạo sĩ kia lại đây, bản quan có việc hỏi hắn.”
Gã cầm lọng vội vã chạy đi mời đạo sĩ trẻ. Y đến trước mặt quan. “Trẻ thật, có lẽ còn ít tuổi hơn con gái mình ở nhà.” Đó là những gì mà quan nghĩ khi nhìn thấy y ở khoảng cách gần. Y chắp tay cúi chào quan. Quan mới hung hắng ho một cái, lấy giọng hỏi: “Không biết đạo trưởng gọi bản quan lại có điều gì muốn dạy?” Bình thường quan cũng không khách khí như vậy nhưng hiện tại nhà quan đang có quỷ, lễ phép một tí với đám sư cọ, đạo sĩ cũng không mất gì.
Đạo sĩ trẻ hồi đáp: “Thưa quan lớn, bần đạo nhìn thấy quan lớn trên người có nhiều âm khí nên định hỏi chuyện thôi, hi vọng không làm phiền ngài.”
Quan tức giận nghĩ: “Âm khí với chả dương khí. Cả cái huyện này ai chả biết nhà quan đang có quỷ, muốn vớt tiền bạc nhà quan, không có cửa đâu.”
Chỉ là quan lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, nghĩ một đằng nói một nẻo đã quen, lại hỏi:
“Đạo trưởng có cách nào giúp bản quan trừ đi âm khí trên người hay không?”

Đạo sĩ trẻ đáp: “Thưa quan lớn, âm khí có thể đến từ nhiều nguồn khác nhau, có thể do phong thủy, do tiếp xúc với tà vật hoặc tiếp xúc với quỷ. Âm khí trên người quan giữa trưa nắng vẫn tụ mà không tán, nhưng cũng không tự sinh ra, hẳn là loại thứ ba. Muốn trừ quỷ thì phải tìm được căn nguyên của nó.”
Quan nghe vậy cười thầm trong lòng: “Quả nhiên nghe được tin đồn, kiếm đâu ba lí do vớ vẩn để lừa tiền quan.” Quan nói: “Bản quan cũng muốn mời đạo trưởng đi một chuyến, chỉ là ở nhà đã mới sáu bảy vị đạo sĩ cùng đại sư nổi tiếng trong vùng. Bình thường bản quan thanh liêm nên cũng không có nhiều tiền bạc…”
Quan vừa nói đến đấy, đạo sĩ trẻ lộ vẻ thất vọng chắp tay nói: “Nếu nhà quan lớn đã mời thầy trừ tà ở nơi khác, bần đạo xin cáo lui. Cảm tạ quan lớn đã tiếp chuyện.”
Quan nghe đến đây, nghĩ: “Bài này cũ lắm rồi, cố ý tăng giá đây mà.” Thế nhưng quan vẫn cố níu kéo.
- “Đạo trưởng không muốn đi một chuyến sao? Bản quan nhiều thì không có, hai ba mươi lượng bạc vẫn có thể trả thù lao cho đạo trưởng.”
Đạo sĩ trẻ từ chối nói: “Không phải bần đạo chê ít mà là do sư môn có quy định không tranh bắt quỷ với người khác. Tạ quan lớn đã ưu ái.” Nói rồi quay người đi. Quan thấy vậy nghĩ: “Đi luôn đi, quan cũng không muốn giữ đâu. Quan dám cá năm mươi lượng bạc quan vừa đi hắn sẽ lập tức năn nỉ cầu xin đến nhà bắt ma cho coi. ” Thế là quan nói với người khiêng võng: “Về nhà.” Quả nhiên quan vừa đi được một đoạn thì thấy đạo sĩ trẻ gọi lại. Quan đắc ý nghĩ thầm.”May mà quan không cược với ai, chứ không thì đã đút túi năm mươi lượng rồi”
Ai ngờ đạo sĩ trẻ cũng không xin theo về nhà bắt ma mà nói với quan: “Bần đạo hiện tại trọ ở nhà khách Phúc Bảo trong thành, quan lớn nếu gặp điều gì kỳ lạ cần biết, hoặc cần người giúp đỡ. Xin cứ đến đó tìm.”

Quan sửng sốt một lúc, mãi cho đến khi đạo sĩ trẻ biến mất trong dòng người quan mới tỉnh lại. Quan tức giận chửi : “Giả thần giả quỷ. Một đống đạo sĩ trong nhà quan còn chả quan tâm, ai thèm hỏi đứa trẻ còn hơi sữa như thế.“
Đứa cầm lọng liền hót theo: “Quan lớn nói chí phải.”
Thế là quan về nhà. Ăn cơm xong quan lê tấm thân béo của mình ra uống nước, rồi leo lên giường đánh một giấc. Chưa được một nén hương thì quan bật người dậy. Quan lại mơ thấy ác mộng dù ngoài sân nhà quan tiếng mõ tiếng tụng kinh vẫn đều đều. Quan lau mồ hôi trên người, tức giận ném luôn cái giẻ lau xuống đất. Trong lồng ngực càng lúc càng thấy ấm ức. Bao nhiêu tiền bạc, đồ ăn đồ uống, hương đàn chỉ đổi lấy thế này thôi ư? Toàn là một lũ giá áo túi cơm giả danh đạo sĩ.
Bỗng nhiên quan nhớ tới đạo sĩ trẻ gặp hồi trưa. Y có một ánh mắt trong trẻo, không tham lam giống bọn đạo sĩ đang ăn no nằm kềnh ở nhà quan. Thế là quan cảm thấy có nghĩa vụ đi nhà khách Bảo Lai một chuyến, dẫu sao thì chiều nay quan cũng không có nhiều việc.
Lúc quan đến nhà khách Bảo Lai thì đạo sĩ trẻ đang ngủ trưa. Y lễ phép mời quan ngồi, rót nước cho quan uống. Uống xong nước, cảm thấy thoải mái hơn lúc ở nhà, quan bắt đầu hỏi cách giải nạn. Đạo sĩ trẻ nói, muốn giải nạn, cần biết căn nguyên. Thế là quan liền kể chuyện nhà quan cho y nghe.
Tai nạn nhà quan bắt đầu từ khoảng giữa tháng trước, một ả nha hoàn tự nhiên mất tích. Sau đó, con gái quan đang yên đang lành bỗng nổi cơn điên, tự cắn lưỡi may không chết. Rồi một tuần sau một nha hoàn khác đang nấu trong bếp thì mái nhà sập, bị chôn sống. Một tuần sau nữa, gã làm vườn nhà quan bị cây kéo của y đâm vào đùi, chảy nhiều máu quá cũng ngỏm nốt. Quan than vãn đám sai dịch đến nhà quan ăn cơm chùa hàng ngày. Phu nhân của quan mời đạo sĩ đến giải hạn, chưa được bao lâu thì cháu của lão quản gia rơi xuống giếng. Tiếng tốt đồn gần, tiếng xấu đồn xa, nhà quan liền nổi danh khắp huyện, giá nhà cũng sụt xuống bốn năm lần.
Đạo sĩ trẻ nghe xong mới nói nhà quan có một con ác quỷ. Nó vẫn theo quan hàng ngày. Quan sợ quá hỏi tại sao nó lại theo quan. Đạo sĩ trẻ nói không rõ, chỉ có điều quan về nhà có một canh giờ buổi trưa mà âm khí đã tăng lên nhiều. Đạo sĩ còn nói tối nay quan khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Quan kém điểm bò xuống đất xin đạo sĩ trẻ cứu mạng. May mà chân quan lúc ấy đang nhũn ra nên không di chuyển được. Đạo sĩ cũng không nhân lúc quan sợ mà vòi tiền, cho quan một cái áo giấy, bảo tối ngủ thì dán trên người. Ngoài ra còn dặn quan tối ngủ gần nơi đông người, đứng có tắt đèn để biết đường mà chạy.
Cả chiều trên huyện trị sở quan cứ ngẩn ngần ngơ ngơ như người mất hồn. Tối đến quan ăn vội vã bát cơm, bắt đầu sai người giúp việc treo đèn sáng trưng từ mấy gian nhà gần chỗ quan ngủ cho đến chỗ cổng. Sau đó quan sai người bày hương đàn giữa sân, dúi thêm bạc mời đạo sĩ đại sư tụng kinh niệm phật, trừ tà trừ ma suốt đêm. Bố trí xong, quan leo lên giường ngủ. Do không thay đồ lẫn rửa mặt rửa chân, quan bị phu nhân mắng xối xả. Nhưng phu nhân có nói thế nào quan cũng chỉ chịu cởi mỗi đôi giầy. Cự nự, gầm ghè nhau mất một lúc, phu nhân chán quay sang một bên ngủ. Quan cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Quan thức dậy vào lúc nửa đêm - quan không quen để cả quần áo lúc ngủ. Trời mùa này oi bức quá. Quan bèn mò dậy uống nước. Nhìn đèn đuốc sáng trưng , quan hài lòng tự rót ình một chén trà. Nhưng trong ấm không có nước, quan liền gọi người. Mãi mới có một nha hoàn lo dò mang trà đến. Đang khát, quan cầm luôn bình trà lên tu. Mới được hai ngụm quan liền phun ra. Trà gì mà nhạt thếch lại có vị tanh tanh. Quan đặt ấm trà xuống, mắng nha hoàn xơi xơi. Mắng chán, quan mới bảo đi đổi bình trà khác. Nha hoàn khóc rấm rức. Đúng lúc này đèn nến trong nhà ngoài sân bỗng bị một cơn gió lạnh thổi tắt hết. Quan lúc này sợ quá, muồn hô cứu mạng nhưng cứ ú ớ trong cổ họng, không thốt được nên lời.
Quan nghĩ : “Quỷ đến rồi. Muốn sống phải chạy khỏi nơi này mới được.” Thế là quan đạp cửa chạy ù ra ngoài sân. Bên ngoài, quan bất ngờ va phải vị đạo sĩ còn đang múa kiếm xua đuổi tà ma. Quan vui mừng ôm lấy chân y, hô lên: “Đạo sĩ mau cứu ta.” Ai dè đạo sĩ như phát cuồng cố giãy khỏi quan, mắt trắng dã nhìn quan như thấy cái gì khủng khiếp lắm.
Mãi mới kiếm được người cứu mạng, quan nào có thể buông tay, nhất quyết ôm lấy chân đạo sĩ. Quan thầm chửi : “Chuyện đùa, nhận bao nhiêu tiền để cứu mạng, đến lúc gay cấn nhất lại chạy mất, ở đời làm gì có chuyện tốt như thế?” Ai ngờ đạo sĩ giãy mấy cái nữa thì nhũn ra, cả người mềm như sợ bún. Mắt mũi miệng tai của đạo sĩ bắt đầu có máu tươi chảy ra. Quan thấy đạo sĩ chưa bắt quỷ đã bị quỷ giết thì gào lên: “Má ơi.”
Rồi buông chân đạo sĩ chạy tiếp. May mắn thay phía trước có một nhà sư đang tụng kinh gõ mõ. Quan liền ôm lấy, cầu xin cứu mạng. Ai ngờ quan vừa chạm vào thì nhà sư cũng ngã ra, thân thể cứng đờ như đã chết từ lâu. Quan sợ đến tè ra quần, nhưng lúc này còn quan tâm gì đến sạch hay bẩn nữa. Chạy cho khỏi mất mạng mới là thượng sách. Chạy được vài bước thì quan vấp ngã. Khổ, trời thì tối đen mà thân hình của quan béo quá.
Lúc này thấy có người đi qua, quan hô lên “Cứu ta với” Thấy người đó mặc bộ quần áo nha hoàn, quan cũng đỡ sợ, nắm lấy tay người đó đứng lên. Quan vội vã nói: “Đưa ta ra cổng, sáng mai ta sẽ trả cho cô tiền.” Người đó chẳng nói chẳng rằng dẫn quan đi qua vườn cây.
Quan vừa đi vừa ngoái nhìn phía sau xem có ma quỷ gì đuổi theo không? Có lẽ số quan mạng lớn, ra đến cổng , cũng vẫn không có ai đuổi theo quan cả. Quan vui mừng móc tiền ra thưởng cho nha hoàn. Nha hoàn lắc đầu không cần. Quan ngạc nhiên. Lúc này đây, quan mới có cơ hội nhìn rõ mặt của của nàng. Ờ nhìn cũng khá xinh, mỗi tội nước da trắng quá, trên trán lại có vết sẹo gì màu đỏ. Quan nhìn kỹ mới thấy vết sẹo màu đỏ chảy dài xuống mắt. Tim quan như ngừng đập, miệng khô khốc, giọng nói như người bị tụt lưỡi: “Cô là ai? Sao trước giờ ta không thấy cô.”
Nha hoàn lúc này mới há miệng, thò chiếc lưỡi bị cắt ra, nói ngọng nghịu: “Phu quân, chàng đã quên thiếp rồi sao? Lúc nãy thiếp vừa pha trà cho chàng uống mà.” Lúc này, máu trên đầu nàng đã chảy như suối xuống trán, đỏ cả hai mí mắt. Nàng đưa tay vuốt ve mặt quan. Quan muốn chạy trốn mà chân cứ nhũn ra, người thì cứng đơ như khúc gỗ. Mắt nhìn vào bàn tay trắng trẻo của nàng sờ khắp mặt, rồi sờ lên ngực quan. Quan thấy nàng liếm liếm môi. Đột nhiên quan không nghe thấy tiếng tim mình đập nữa. Quan nhìn nàng, trên tay nàng đã cầm một quả tim còn hồng hào. Quan vươn tay muốn cướp lại, nhưng nàng đã bỏ vào miệng nhai rau ráu, máu và thịt vụn bắn lên cả mặt quan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.