-Thôi đến đây được rồi, các anh về lớp đi!-Gần đến cửa lớp thì Nhật Hạ phát hiện vừa rồi mình đã quá gây chú ý, cô hiện tại không muốn mọi người trong lớp bàn tán thêm nữa.
-Được rồi Sul Hwa, bọn anh đi trước.
-Tạm biệt chị Sul Hwa!
Hai anh em Sukei và Shiki cũng rảo bước về lớp của mình. Một đi lên tầng, một xuống phía dưới.
-Hừ, còn cái cậu này thì mau về cho, tôi không muốn quá nổi bật trong lớp!-Thụ Cẩm bắt đầu diễn bài cũ, lên động tác chanh chua gây ấn tượng, chứ ai thấy được trong mắt nàng đang có một tia cười?(khiếp, ai đi theo bà mà tưởng bở?)
-Hôm nay rất cảm ơn. Tạm biệt, Dạ Thiên!-Nhật Hạ nói xong thì tiến đến gần cửa lớp. Nếu để Dạ Thiên và Thụ Cẩm ở riêng thì có thể bọn lắm chuyện sẽ cho rằng Dạ Thiên là bạn trai Thụ Cẩm, cô sẽ đỡ đi không ít rắc rối, đỡ bị bọn họ cho là mình trèo cao.
-Khoan đã Nhật Hạ, cậu nỡ để mình lại với tên đáng ghét này sao??-Thụ Cẩm cố tình la to cho người trong lớp biết, í ới ngoài cửa.
Nhật Hạ hừ lạnh, cô bắt Thụ Cẩm đứng đấy à? Cô ta thích ở đấy thì có. Nhật Hạ mặc kệ tiếng gọi của Thụ Cẩm, bước vào lớp. Quả nhiên, ánh mắt của bọn người nhiều chuyện đã chuyển mục tiêu từ Nhật Hạ sang hai nhân vật đứng ngoài cửa lớp.
Dạ Thiên cũng cảm thấy Thụ Cẩm là cố tình muốn đứng đây. Dù cô gái này có thể là vợ anh nhưng ang vẫn không khách khí mà choảng cho cô nàng một câu rõ xấu hổ.
-Thụ Cẩm tiểu thư, cả tôi và Nhật Hạ đều không bắt cô đứng đây, là cô tự suy diễn.-Dạ Thiên nói mà mặt không đổi. Anh phát hiện ra cô nàng Thụ Cẩm này lợi dụng Nhật Hạ. Cô ta không đáng làm vợ anh, nhưng dù sao vẫn phải khảo nghiệm một thời gian mới biết.
Mặt Thụ Cẩm đã sớm trở nên xanh loét. Nàng ta cứ đứng chết chân tại chỗ, đến khi Dạ Thiên nhắc nhở mới vọt nhanh vào lớp.
Nhật Hạ và Thụ Cẩm ngồi cùng bàn với nhau ở dãy sát cửa lớp, Nhật Hạ bên trái, Thụ Cẩm bên phải.
Ngôn Thanh ngồi trong lớp chờ từ nãy, giờ mới tiến đến chỗ Nhật Hạ nói mỉa:
-Ai nha hai vị tiểu thư, có bạn trai đẹp thế mà không nói cho người ta biết! Bạn thân có khác, dùng chung hả??
Ngôn Thanh vừa nói xong thì cười ồ lên, vốn tưởng Ngôn Thanh đang mỉa mai Nhật Hạ nên ra sức mà cười. Chỉ có Nhật Hạ, Thụ Cẩm và Dạ Thiên đứng ngoài cửa biết Ngôn Thanh chỉ mồm mắng lưỡi , nói xéo Thụ Cẩm.
Thụ Cẩm biết thân biết phận ngồi im thin thít còn Nhật Hạ thì ung dung lôi sách ra đọc như không phải chuyện của mình. Vốn bấy lâu nay Nhật Hạ tưởng Ngôn Thanh không sinh sự với mình là vì không đỏng đảnh giống các tiểu thư khác, hoá ra nàng ta chỉ có cái khôn ngoan hơn, không muốn kiếm chuyện để giữ hình tượng. Nay đã có mục đích, cư nhiên Ngôn Thanh sẽ không bỏ qua cơ hội sinh sự với Nhật Hạ.
-Cái bạn này, điếc à?!-Lời nói phát ra hay như chuông ngân ấy vậy mà hàm ý lại độc như nọc rắn. Ngôn Thanh nói mà miệng vẫn nở nụ cười.
Vốn định để cho Ngôn Thanh độc thoại nhưng lại thấy phía bên cạnh Thụ Cẩm lại giựt áo Nhật Hạ. Nhật Hạ thở dài.
-Ngôn Thanh tiểu thư, cậu cũng muốn dùng chung hả?-Nhật Hạ mở lời vàng ngọc, thanh âm lạnh lùng khiến người nghe thấy lạnh buốt sống lưng. Cả lớp toát mồ hôi hột, cả gian phòng ồn ào trở nên im phăng phắc. Mấy mọt sách cũng ngừng đọc để xem người có thành tích đứng đầu lớp đấu khẩu với hotgirl no1.
-Đúng tôi muốn...-Ngôn Thanh nói mà không nghĩ, chỉ nói theo mong muốn. Phát hiện ra là mình nói hớ, Ngôn Thanh làm liều xem Nhật Hạ xử trí thế nào.
-Phải, tôi muốn, Nhật Hạ tiểu thư có thể cho tôi dùng chung chứ??
Bọn trong lớp mắt chữ A mồm chữ O, đồng thanh ồ lên một tiếng xem Nhật hạ xử trí. Thụ Cẩm thì ngạc nhiên, không ngờ Ngôn Thanh có thể hạ thấp phẩm giá của mình như vậy.
Nhật Hạ nghe thế nhếch mép:
-Rất sẵn lòng! Nhưng mà phải làm sao đây? Tiểu thư không chê chúng tôi bẩn nhưng tôi lại cảm thấy tiểu thư thật bẩn. Hay là tiểu thư chờ chúng tôi dùng xong rồi ném sang cho tiểu thư dùng vậy? Đằng nào thì tiểu thư cũng không ngại dùng đồ thừa mà, đúng không??-Nhật Hạ một câu “tiểu thư”, hai câu “tiểu thư” như đang cố tình sỉ nhục Ngôn Thanh.
1 giây.....
2 giây.....
3 giây.....
-AHAHAHA...AHAHAHA... NHẬT HẠ, CẬU THẬT GHÊ GỚM!! AHAHAHA...
Cả lớp cười ồ lên khi nghe “học giả” của lớp chửi thuần thục, không màng để ý thần tượng bị sỉ nhục. Không ngờ Nhật Hạ mọi hôm lầm lì thực chất lại “ghê” vậy. Lần đầu tiên lòng tự trọng của Ngôn Thanh bị chà đạp đến thế. Nàng ta mặt xám ngoét, dậm dậm chân bỏ về chỗ ngồi.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp thì thấy cả lớp cười như một lũ trốn trại. Cô phải lấy thước gõ gõ vài lần ấy vậy mà vẫn còn tiếng cười khúc khích.
-Các em chú ý, hôm nay lớp ta có bạn mới.
Dạ Thiên vừa bước vào, tất cả lại cười ồ lên như sấm.
-Này cậu, bao giờ Nhật Hạ dùng chán thì qua với tớ nhé, tớ không ngại dùng lại đâu!-1 nữ sinh trêu.
-Nếu chẳng may ai cũng chê cậu thì nhập hội FA với bọn tớ nhé!-1 nam sinh trêu.
Dạ Thiên nghe hết người này đến người kia trêu thì nở nụ cười yêu nghiệt:
-Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng làm cho Nhật Hạ không chán tớ. Tớ là Dạ Thiên, mong cậu giúp đỡ nhiều.
-AWHAHA... CÓ KHÍ PHÁCH!!
Dạ Thiên cũng không hỏi ý kiến cô giáo mà đã đuổi Thụ Cẩm xuống chỗ Ngôn Thanh để mình được ngồi cùng Nhật Hạ.
Ngôn Thanh đang tưởng bở vì cả lớp mình bàn cô là còn chỗ chống, thấy Dạ Thiên làm vậy thì không khỏi tức điên lên, quay qua nhìn Thụ Cẩm trút giận. Thụ Cẩm thì than thầm khổ sở không biết từ nay trở đi bài kiểm tra xoay xở thế nào.
-Xin lỗi, chắc cậu đang cảm thấy rất xấu hổ.-Nhật Hạ nói nhỏ với Dạ Thiên.
-Không sao! Cậu có thể đền bù bằng một tên gọi thân mật!-Dạ Thiên dịu giọng trả lời. Anh nhớ đến cách gọi của hai anh em người Nhật với Nhật Hạ.
Nhật Hạ hơi sững người lại xong cũng mỉm cười rạng rỡ:
-Được, cảm ơn Thiên!
Dạ Thiên nhìn nụ cười thiên thần mà lòng bay lên chín tầng mây. Sự kiện của lớp 11a hôm đó được đưa lên trang đầu bảng tin trường.