Ghế sa-lon trong phòng khách là hình chữ L, phía trước mặt có một cái bàn trà thủy tinh. Đoàn Gia Hứa và Tang Diên ngồi sánh vai cùng một chỗ, ở giữa hai người cách nhau một khoảng.
Thừa ra một chỗ trống.
Tang Trĩ ban nãy theo bản năng ngồi vào vị trí kia, vừa vặn là ngay bên cạnh Đoàn Gia Hứa.
Bởi vì tình huống lần này đột ngột xảy ra, đầu óc Tang Trĩ tở nên trống rỗng. Cô thậm chí quên cả việc phải cất điện thoại vào vì điện thoại vẫn còn đang hướng về phía Đoàn Gia Hứa, vẻ mặt vừa bất an vừa căng thẳng.
Thoáng nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tang Diên ném điều khiển trò chơi sang một bên, cau mày hỏi: “Tiểu quỷ, em chụp cái gì đấy.”
Tang Trĩ không biết nên giải thích như thế nào, lúng ta lúng túng ngẩng đầu.
Nhìn thấy phương hướng chụp của điện thoại, Đoàn Gia Hứa nhướn mày, khóe môi tùy tiện cong lên. Sau đó, anh nghiêng người về phía trước, ghé sát vào trước mặt Tang Trĩ, có vẻ đầy hứng thú: “Hử? Chụp tôi sao?”
Tang Trĩ rụt người ra phía sau, lập tức giấu đi điện thoại ra sau gối: “Không, không phải.”
“Không phải sao?”
“…”
“Vì sao lại chụp tôi?” Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng điệu, trong lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt, “Tôi đẹp trai đến vậy sao?”
Nghe anh nói thế, Tang Diên lập tức cười giễu cợt: “Mày có cảm thấy xấu hổ không hả.”
Anh ấy hình như nghĩ đến chuyện nào đó, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Trĩ: “Không phải em muốn chụp để….”
Không đợi anh ấy nói hết, Tang Trĩ đứng bật dậy, ánh mắt như có như không nhìn hai người họ nói thật nhanh: “Em nói với bạn học là em có anh trai cực kỳ đẹp trai.”
Tang Diên ngừng nói ngay lập tức.
Hai gò má của cô có chút hồng hồng, vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ. Dường như thật sự không nghĩ được lý do nào khác, nghẹn nửa ngày mới nói một câu: “…nhưng em không muốn đem hình của anh cho bọn họ xem.”
Tang Diên: “…”
Nói xong, Tang Trĩ ngay lập tức chạy về phòng mình, để lại sau lưng một mảnh yên tĩnh.
Phòng khách trong nháy mắt trở nên an tĩnh, im lặng đến mức có một chút xấu hổ không nói thành lời. Hai người con trai mỗi người ngồi một đầu, biểu cảm khác biệt, mà cảm xúc trên khuôn mặt cũng khác nhau rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Tang Diên quay đầu nhìn Đoàn Gia Hứa, mím môi thành một đường thẳng, cảm xúc dần dần phai nhạt, cảm giác uất ức nghẹn đầy họng phun ra: “Tao còn tưởng nó muốn chụp lại để tố cáo với ba mẹ.”
Độ cong khóe môi Đoàn Gia Hứa nhạt dần, ra vẻ bình thản ‘ừ’ một tiếng.
Dường như lại nhớ đến lời nói của Tang Trĩ, Tang Diên chậm rãi thở hắt ra, muốn kiềm chế sự tức giận, nhưng khí nóng vẫn bốc lên: “Mẹ nó như vậy thì thà tố cáo còn hy hơn đó.”
“…”
Lại yên tĩnh thêm vài giây.
“Bà nó.” Tang Diên nhịn không được, đột nhiên bật dậy, “Mày cứ chờ đây trước đã.”
Giây tiếp theo, Đoàn Gia Hứa cũng đứng lên theo anh ấy, ý muốn ngăn lại hành động của anh ấy. Cằm của anh hơi căng lại, bật cười thật nhẹ: “Người anh em, mày cũng đừng nên đi so đo chuyện này với con nít chứ?”
Tang Diên: “?”
Đoàn Gia Hứa: “Con nít không hiểu chuyện, không cần thiết.”
Tang Diên mặt không đổi sắc nhìn anh.
“Bạn học nhỏ ở cái tuổi này ấy mà,” Đoàn Gia Hứa vỗ vỗ vai anh ấy, im lặng vài giây, dường như đang cố nhịn cười, “Đúng thật là sẽ có chút sĩ diện, mày cũng nên thông cảm cho cô bé một chút.”
Sĩ diện sao…
Thông cảm một chút à….
“…”
Mi tâm Tang Diên giật giật: “Tao hiểu mẹ mày.”
….
Tang Trĩ ở trong phòng ngây người một lúc lâu, ngồi xổm bên cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cô mơ hồ nghe được Tang Diên và Đoàn Gia Hứa nói cái gì, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cô không nghe rõ lắm.
Cô suy xét về cái cớ mà khi nãy bản thân vừa đưa ra.
Độ phân giải không rõ nét. Từ góc độ chụp của Tang Trĩ, chỉ có thể nhìn thấy rõ góc nghiêng một bên mặt của Đoàn Gia Hứa, góc cạnh rõ ràng, nhưng lại lộ ra vẻ mềm mại. Khóe môi của anh hơi cong, tâm tình xem ra thật sự không tệ lắm.
Tang Trĩ lập tức cảm thấy tất cả mọi thứ nỹ giờ đều rất đáng giá.
Cô nhịn không được cười rộ lên, đầu ngón tay chạm vào màn hình, lại rất nhanh chóng thu về.
Tang Trĩ lại nhìn thêm lần nữa, đột nhiên tắt màn hình, ôm điện thoại di động duỗi chân đạp phành phạch. Cô gắng gướng bình phục tâm tình, giả vờ làm ra dáng vẻ không thèm để tâm, đứng lên soi gương.
Cảm thấy lúc này đã không còn chút sơ hở, Tang Trĩ ho nhẹ hai tiếng, cầm điện thoại giấu dưới gối. Cô lặng lẽ mở cửa thò đầu liếc nhìn bên ngoài. Sau đó nhanh chóng chạy vào phòng Tang Diên, ngồi xuống trước bàn học.
Tang Trĩ mở sách ôn tập vật lý ra, cố gắng hết sức để cho bản thân tập trung vào một việc làm khác.
Nhưng toàn bộ lực chú ý lại tập trung ở ngoài phòng khách.
Không bao lâu, có người đi đến.
Tang Trĩ không ngẩng đầu, nhưng cũng đoán được là Đoàn Gia Hứa. Cô gãi gãi đầu, bày ra dáng vẻ đang làm bài tập.
Đoàn Gia Hứa ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống má, liếc mắt nhìn cô đang làm bài tập: “Cô bé, em lấy bài thi cuối kì cho tôi xem thử nào.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, lấy bài kiểm tra từ trong sách vật lý ra, đặt trước mặt anh. Cô lại tiếp tục nhìn vào đề bài, nhưng ngòi bút nhanh chóng dừng lại. Cô có chút do dự, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh có thể đừng gọi em như thế được không.”
Nghe thế, Đoàn Gia Hứa nâng mắt, dường như không hiểu ý tứ của cô: “Hử?”
Tang Trĩ nhìn anh nhưng không trả lời.
Đoàn Gia Hứa phản ứng trở lại: “Cô bé?”
Tang Trĩ dời mắt, yên lặng trầm mặc gật đầu.
Đoàn Gia Hứa: “Không thích tôi gọi em như thế à?”
“Cũng không phải.” Tang Trĩ lẩm bẩm, “Mà đúng vậy, em cũng đâu còn là con nít nữa đâu.”
“Không phải con nít sao?” Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười, “Vậy em cảm thấy em là lớn rồi?”
“…”
Tang Trĩ mấp máy môi, không để ý đến anh.
Đoàn Gia Hứa cảm thấy đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, nên không quá để ý: “Tôi gọi cũng thành thói quen mất rồi.”
Tang Trĩ kiên quyết giữ vững lập trường: “Vậy anh phải sửa thói quen này.”
“Được thôi, vậy phải gọi thế nào?” Âm cuối của anh hơi nâng cao, “Bé Tiểu Tang?”
Tang Trĩ giật giật khóe môi, có chút bất mãn.
Anh không thể bỏ cái từ “tiểu” này đi sao?
Sao thế nào cũng phải nhấn mạnh việc cô còn nhỏ thế.
Thôi quên đi.
Tang Trĩ quyết định nhịn.
Dù sao vẫn tốt hơn so với ban đầu.
Cô không tiếp tục so đo với anh, bất đắc dĩ gật đầu.
Nghe cô nhắc đến chuyện này, Đoàn Gia Hứa nhớ đến dáng vẻ của cô lần đầu tiên gặp nhau, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Hình như là cao hơn một chút.”
Tang Trĩ trịnh trọng nói: “Còn có thể cao hơn.”
“Ừ.” Giọng điệu Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ, nghe không chút đứng đắn, “Đến lúc mà cao hơn tôi rồi thì để em đến bảo vệ tôi.”
“…” Tang Trĩ tưởng tượng ra hình ảnh kia, thầm nói, “Cũng không cần cao như vậy.”
Đoàn Gia Hứa chỉ cười, tiếp tục xem bài thi của cô: “Cô bé, em trên lớp không thèm nghe giảng sao?”
Vừa mới nói xong, bây giờ lại vẫn gọi như thế.
Tang Trĩ làm như không nghe thấy.
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Có nghe thấy lời tôi nói không?”
Tang Trĩ cảm thấy uất ức, nhưng không dám tiếp tục làm ra vẻ không nghe thấy, lên tiếng giải thích cho bản thân: “Có nghe, nhưng vấn đề là nghe rồi nhưng vẫn không hiểu.”
“Vậy cái đề ‘sự biến đổi trạng thái tồn tại của vật chất’ sao lại chọn sai rồi?”
“À.” Tang Trĩ chỉ chỉ, “Em làm nhanh quá, lúc đầu em muốn chọn đáp án A cơ.”
Đoàn Gia Hứa cười như không cười nói: “Bài này đáp án là B.”
“…”
Ánh mắt cả hai người chạm vào nhau.
Tang Trĩ cảm thấy có chút mất mặt, nhưng nghĩ lại như thế thì thật không chút khí thế gi cả, dứt khó lý trí chính trực nói: “Dù sao em cũng không hiểu. Em có nghe giảng nhưng em lại quá ngu, có nghe cũng bằng không.”
“Lúc trước tôi từng nhắc em phải nghe giảng.” Đoàn Gia Hứa nói, “Quên rồi?”
“Chuyện đã qua bao lâu rồi…”
“Vậy nghĩa là muốn tôi mỗi ngày đều nhắc em một lần sao?”
“…” Đoàn Gia Hứa vừa tức vừa buồn cười, “Mang sách giáo khoa ra đây.”
Thời gian dạy kèm hai tiếng mỗi ngày, một tuần ba ngày.
Ban đầu định là đúng chín giờ bắt đầu, mười một giờ kết thúc. Kết quả là Tang Trĩ ngủ thẳng đến mười giờ, hơn nữa còn thêm thời gian cô rửa mặt và ăn sáng, hai người đến mười một giờ mới chính thức bắt đầu học.
Nửa đường lại nghỉ ngơi một tiếng để ăn cơm trưa.
Đoàn Gia Hứa dường như cũng không vội, đến giờ vẫn ngồi bên cạnh quan sát cô làm bài tập, vừa hờ hững nhắc đến chuyện lúc sáng: “Em không muốn tìm gia sư?”
Tang Trĩ lập lờ nước đôi nói: “Không muốn học.”
“Tuổi này của em,” Đoàn Gia Hứa khẽ hỏi nói, “Ngoài học tập ra còn muốn làm gì?”
Đoàn Gia Hứa chỉ vào bài tập làm sai, để cho cô nhìn thêm vài lần, sau đó nói: “Được, tôi không hiểu. Em muốn chuyện gì cũng được cả, nhưng phải đợi sau khi học xong mới được làm, ít ra thì cũng đừng làm chậm trễ việc học.”
Tang Trĩ: “Em hiểu rồi.”
“Tự mình ôn lại một chút.” Đoàn Gia Hứa gấp sách giáo khoa: “Hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Tang Trĩ gật đầu.
Giờ học kết thúc, Đoàn Gia Hứa tựa vào lưng ghế. Rất nhanh, mí mắt của anh khe khẽ rung, như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kéo dài âm cuối: “Cô bé—”
“…”
Rốt cuộc là anh gọi bao nhiêu lần mà thành thói quen vậy?
Thật không thể thay đổi sao?
Tang Trĩ đang muốn trách móc.
Lại nghe thấy anh nói: “Nghe nói, em cảm thấy bề ngoài của tôi rất đẹp trai sao?”
“…”
Trong nháy mắt cô nuốt hết những lời vừa định thốt lên.
Đoàn Gia Hứa chậm rãi kề sát vào cô, thở một hơi dài cười khẽ thành tiếng: “Vừa nãy chụp được cái gì, cho tôi nhìn thử xem.”
Tang Trĩ vốn không muốn cho anh nhìn, lúc này mới cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn khi không mang điện thoại đến. Giả vờ sờ lên túi, bình tĩnh nói: “Điện thoại ở phòng ngủ.”
Kết quả.
Đoàn Gia Hứa rất tự nhiên mà nói: “Đi lấy sang đây.”
“…” Tang Trĩ kiên trì đến cùng nói, “Em không muốn.”
“Không chụp bao nhiêu tấm?” Đoàn Gia Hứa chống cằm, trong lời nói mang theo vài phần trêu chọc, “Bé Tiểu Tang muốn chụp thế nào thì tôi đều sẽ phối hợp cho em. Sau đó chọn ra một tấm đẹp nhất đưa cho các bạn của em xem, cho bé Tiểu Tang giành sĩ diện.”
Tang Trĩ không được tự nhiên nói: “…Không cần.”
“Vậy sao—-” Anh dường như cảm thấy có chút tiếc nuối, “Thật đáng tiếc.”
“…”
“Không muốn suy nghĩ thêm một chút?” Đoàn Gia Hứa cười, “Cô bé, em không cảm thấy lãng phí sao?”
Tang Trĩ bị anh đùa có chút buồn bực, không trả lời, nhảy xuống khỏi ghế tựa, lặng lẽ ôm đồ của mình quay về phòng. Cô sắp xếp đồ vật gọn gàng, nhìn chằm chằm về phía cái gối, trầm mặc không nói gì.
Có lẽ là bị tẩy não.
Khoảnh khắc này, Tang Trĩ vừa thẹn quá hóa giận, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.
Thậm chí có một sự xúc động muốn đổi ý.
….
Sau đó, Tang Trĩ không nghe thấy tiếng động Đoàn Gia Hứa rời đi.
Nghe âm thanh bên ngoài, Đoàn Gia Hứa và Tang Diên hình như là lại bắt đầu chơi game, chẳng qua là đem chiến trường dời về phòng Tang Diên. Tang Trĩ có phần sầu não, nhưng kỳ thật cho dù Tang Diên không có ở đấy, cô cũng không thể mặt dày nhắc lại chuyện này.
Tang Trĩ mở ra tấm hình kia trong điện thoại ra, cảm thấy chỉ cần có tấm hình này cũng đã đủ lắm rồi.
Cô không phải người tham lam.
Tang Trĩ vốn muốn qua phòng Tang Diên, lại cảm thấy mình không có lý do đi đến quấy rầy bọn họ.
Đột nhiên nhớ đến ngày thường lúc có khách đến, Lê Bình đều sẽ cắt hoa quả để tiếp đãi. Tang Trĩ không muốn trông mong vào Tang Diên, lại cảm thấy không thể đối xử tệ bạc với Đoàn Gia Hứa, cô do dự ra khỏi phòng, đến phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy một quả dưa hấu.
Để dưa hấu lên trên bàn, Tang Trĩ cầm lấy dao gọt hoa quả, có phần không biết phải xuống tay như thế nào. Cô gãi gãi đầu, dứt khoát cầm một cái khay đặt nguyên quả dưa hấu và dao gọt trái cây lên.
Sau đó vất vả ôm nó đứng lên, đi vào phòng Tang Diên.
Nghe được tiếng động, tầm mắt Tang Diên và Đoàn Gia Hứa theo bản năng nhìn sang.
Đoàn Gia Hứa: “…”
Tang Diên: “…”
Tang Trĩ đem dưa hấu đặt bên cạnh hai người bọn họ, tự cho rằng bản thân rất quan tâm săn sóc: “Em mang hoa quả cho các anh.”
“…” Thái dương Tang Diên hơi giật, “Em muốn ăn thì cứ nói thẳng để anh đi cắt cho, không cần lao lực như thế.”
Đoàn Gia Hứa ngồi trên ghế sa-lon, nhìn hành động của Tang Trĩ, không khỏi cười rộ lên.
Bị xuyên tạc mục đích, Tang Trĩ rất không vui vẻ: “Em không muốn ăn, em vốn là mang cho hai anh.”
Tang Diên: “Bê nguyên một quả dưa hấu vào đây?”
“…” Tang Trĩ không có sức lực, “Em không biết cắt mà.”
Tang Diên nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên bò dậy, cầm khay lên đi về phía nhà bếp: “Chán quá, anh mới chơi chưa được bao lâu? Lại phải hầu hạ em.”
“…”
Bị mắng, Tang Trĩ thật lòng không thoải mái nhưng không dám cãi lại.
Ngay sau đó, Đoàn Gia Hứa vẫy vẫy tay với cô, chỉ vào máy điều khiển trò chơi của Tang Diên nói: “Đến đây chơi game với tôi nào.”
Tang Trĩ chầm chậm đi qua, ngồi vào vị trí của Tang Diên.
Bọn họ chơi << Quyền hoàng >> Tang Trĩ tuy là không thể nào mê nổi nó, nhưng trước đây cũng thường xuyên chơi cùng Tang Diên, cũng xem như không quá tệ. Cô có chút không tập trung tinh thần nổi, nhấn loạn trên tay cầm điều khiển, không thật sự nghiêm túc đánh.
Chỉ trong chốc lát, lượng máu nhân vật trong game của cô còn không đến một nửa.
Đoàn Gia Hứa ngừng chơi, hỏi: “Biết chơi sao?”
Tang Trĩ gật đầu: “Biết ạ.”
“Không thích chơi game này?”
“Vâng.”
Đoàn Gia Hứa buông game cầm tay ra, chỉ chỉ vào hộp đĩa game phía trước, nahnf nhạt nói: “Tự đổi một game yêu thích đi.”
“À.” Tang Trĩ lục lọi, thay đổi một đĩa SuperMario, “Chơi cái này đi.”
“Được.”
Không bao lâu, Tang Diên cầm dưa hấu trở vào. Không biết anh ấy nhận được tin nhắn của ai, vừa nhìn vào điện thoại di động vừa nói: “Mình đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”
Tang Trĩ: “Anh đi đâu vậy?”
“Tiểu quỷ em quản rộng quá đấy.” Tang Diên quơ quơ điện thoại, “Ăn dưa hấu của em đi.”
Sau đó, anh ấy lấy ví tiền từ trong ngăn tủ ra, đột nhiên nhớ tới Đoàn Gia Hứa: “Ầy, mày đi với tao hay muốn ở lại đây?”
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa vẫn còn đặt trên màn hình TV: “Lát nữa đi. Lát nữa mình còn có làm thêm, trực tiếp đi từ đây đến chỗ làm luôn.”
“Được.” Tang Diên nói, “Chắc là trước khi mày đi tao cũng về rồi.”
Rất nhanh sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người.
Trận này Đoàn Gia Hứa chơi trước, Tang Trĩ có chút buồn chán, liền bắt đầu gợi chủ đề: “Anh ơi, anh có biết anh em đi đâu không?”
“Ừ?” Đoàn Gia Hứa không chút tập trung nói, “Có thể là muốn thoát kiếp FA trước lễ tình nhân năm nay đó mà.”
“…”
Tang Trĩ đột nhiên nhớ tới, lễ tình nhân năm nay vừa vặn trùng với mùng một tết.
Cách chừng từ bây giờ cũng chỉ còn vài ngày.
Cô quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, lại nghĩ đến dáng vẻ đào hoa trêu người của anh, tỏ ra vô ý hỏi: “Vậy còn anh?”
Đoàn Gia Hứa: “Hử?”
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, hô hấp không khỏi có chút khó khăn hỏi: “Anh ơi, anh định yêu đương chưa?”
Mắt Đoàn Gia Hứa giương lên: “Tôi ấy à.”
“…”
“Còn phải xem tình hình nữa.” Anh cười.
Tang Trĩ đột nhiên nghĩ đến lần trước anh có nói, sau khi tốt nghiệp phải về quê nhà làm việc, lại liên hệ đến lời nói hiện tại của anh. Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, buồn bực không thôi, lại cảm thấy cực kỳ bất lực.
Vừa đúng lúc đến lượt chơi của cô, Tang Trĩ bèn bỏ qua chủ đề này an tĩnh chơi trò chơi.
Trong sự yên lặng.
Tang Trĩ đột nhiên có một suy nghĩ cực kỳ ích kỷ.
Cảm thấy ở độ tuổi này mà bày tỏ, thể nào cũng sẽ bị anh xem như một câu chuyện cười. Nhưng đợi cô lớn hơn một chút, co hẳn là không thể mở miệng nói đến chuyện này.
Chỉ có hiện tại mới là thích hợp.
Nhìn chằm chằm màn hình TV, tim Tang Trĩ đập dồn dập vì hồi hộp, cô lo lắng liếm liếm khóe môi, lấy hết dũng khí hỏi: “Anh ơi, anh có thể đừng hẹn hò có được không?”
Đoàn Gia Hứa ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô, dường như cho rằng bản thân đang nghe nhầm.
“Gì cơ?”
“Anh đừng hẹn hò nữa.” Trên mặt Tang Trĩ không chút biểu cảm, bày ra một bộ đương nhiên phải thế, “Cố gắng mà học tập cho giỏi.”
Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm cô hồi lâu, tựa hồ cảm thấy rất hoang đường, ngược lại bật cười thành tiếng: “Cô bé, nói đạo lý một chút đi nào. Sao em không bảo anh trai em đừng yêu đương hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Trĩ: Anh trai em có yêu đương hay không cũng không phải việc của em.